Lý Hải Hà vội chuyển hướng đề tài: “Đúng rồi, tôi nghe nói cậu đang muốn làm một tiết mục giải trí.”
Trương Hợp Hoan ăn ngay nói thật, tiết mục đã sinh non rồi. Bị Youku và Lam đài nửa đường thu gặt, tinh lực hiện tại chủ yếu đặt ở kịch truyền hình.
Tào Kiến Minh vừa nghe cậu đang quay chụp kịch truyền hình thì tinh thần tỉnh táo: “Là muốn quay “Anh hùng xạ điêu” sao?” Hắn là fan đáng tin của “Anh hùng xạ điêu”, vẫn luôn cho rằng nếu Anh hùng xạ điêu trở thành kịch truyền hình, có thể giết hết 99% kịch truyền hình võ hiệp hiện tại. Chủ yếu là cốt truyện quá tuyệt vời.
Trương Hợp Hoan nói là hắn là vở mới “Tầm tần ký."
Tào Kiến Minh tỏ vẻ chưa từng nghe nói qua, nhưng nghe nói cũng là Trương Hợp Hoan viết thì lập tức hứng thú. Bảo Trương Hợp Hoan gửi bản điện tử cho mình xem.
Trương Hợp Hoan suy xét đến đến lối viết của Hoàng Dịch và Kim đại sư không thể nào đánh đồng, hơn nữa nội dung trong đó cũng khác nhau một ít. Lấy cớ là trực tiếp viết kịch bản, còn chưa kịp viết tiểu thuyết.
Tào Kiến Minh nghe nói là kịch bản nên tỏ vẻ tạm thời quên đi, chờ phim truyền hình được chiếu hắn sẽ xem.
Lý Hải Hà nói: “Tiểu Trương, có chuyện tôi vẫn không hiểu, tiểu thuyết của cậu cực hay, vì cái gì mà không nhanh chóng xuất bản? Tuy rằng ngành xuất bản hiện nay không tốt, nhưng mà rất tốt trong việc quảng bá bản quyền.”
Trương Hợp Hoan nói: “Tôi thích làm từng việc từng việc.” Điện thoại cậu reo lên tiếng chuông báo.
Trương Hợp Hoan lấy ra xem, vốn tưởng rằnh trung tâm mua sắm American Express Centuriom có hàng mới. Nhưng sau khi đọc xong cậu mới biết được đây là một tin nhắn nhắc nhở. Nhắc nhở cậu vì quyên góp 500.000 mà làm gia tăng 2 triệu giá trị danh dự.
Trương Hợp Hoan vui mừng ra mặt, chính là dùng 500.000 đổi cũng chỉ lấy được 500.000 giá trị danh dự. Không thể tưởng tượng được làm từ thiện lại có được gấp bốn lần, đây là một đường tắt.
Dựa theo tỉ lệ này, 500.000 chính là 20 triệu. 50 triệu chính là 2 tỷ giá trị danh dự. Nói cách khác là quyên góp ra 1 tỷ, giá trị danh dự nhận được có thể sống thoải mái đến hơn trăm tuổi.
Sở Thất Nguyệt nhìn thấy nụ cười trên mặt của cậu, trong lòng không khỏi có chút nói thầm, không phải là mỹ nữ nào đó gửi tin nhắn cho anh sao. Ai da, mình có chút hành động điên rồ.
Điện thoại Trương Hợp Hoan vang lên, là Thôi Kiệt gọi điện thoại đến. Đầu tiên là đại diện viện phúc lợi bày tỏ lòng cảm ơn với cậu, sau đó Trương Hợp Hoan đã nói rằng cậu đã hoàn thành thủ tục quyên góp, còn làm ra một tấm bằng chứng nhận, hỏi cậu khi nào thì có thể lấy được. Trương Hợp Hoan tỏ vẻ nói sáng mai có thể qua đó một chuyến.
Tắt điện thoại, cậu nói chuyện mình quyên góp toàn bộ 500.000 phí bản quyền âm thanh cho viện phúc lợi.
Vợ chồng Lý Hải Hà rất khâm phục đối với hành vi của cậu. Lý Hải Hà đã sớm nhìn ra được Trương Hợp Hoan không phải là người để ý đến tiền.
Sở Thất Nguyệt cững cực kỳ đánh giá cao. Nói cũng lạ, từ lúc cô gặp Trương Hợp Hoan đến nay, cô chưa bao giờ cảm thấy cậu nghèo. Lúc đầu còn tưởng là do mình quá giàu, cho nên không cần cân nhắc giàu nghèo, sau đó lại biết được Trương Hợp Hoan chỉ có được một khuôn mặt nhìn giống người có tiền.
Khuôn mặt này như thế nào cũng không giống như người nghèo. Xác thực mà nói chính là khí chất. Cô cũng kỳ quái, rõ ràng là xuất thân người dân bình thường, trên người sao lại mang theo một cỗ khí chất quý phái phi thường?
Bà chủ nhà hàng là Viên Mai đặc biệt tặng một phần Phật nhảy tường cho bọn họ nếm thử. Bà và La Bôì Hồng là bạn học, tuy rằng Trương Hợp Hoan chỉ đến một chuyến, nhưng bà nhớ kỹ.
Tiến vào mời một ly rượu, thuận tiện hỏi ý kiến của khách về món ăn. Vợ chồng Tào Kiến Minh đều khen không dứt miệng.
Sở Thất Nguyệt cũng hỏi thông tin liên lạc của Viên Mai. Cô định dẫn mẹ đến đây nếm thử, khẩu vị xác thực không tệ.
Viên Mai nói rằng cuối tuần này mình sẽ đóng cửa nhà hàng này.
Sở Thất Nguyệt hiếu kỳ hỏi: “Chị Viên, chị nói nơi này làm ăn không tốt sao?’
Viên Mai cười nói: “Không phải vậy. Chủ yếu là con chị đi học, chị định dẫn con đến Nam Giang để học. Điều kiện giáo dục nơi đó rất tốt, cha của đứa nhỏ cũng làm việc ở đó.”
Trương Hợp Hoan nói: “Chị Viên đi đến Nam Giang nhớ liên lạc với em. Em hiện tại cũng cùng đơn vị với chị La, đến lúc ấy dẫn chị đi hóng gió.”
Viên Mai nói: “Chị đến Nam Giang thứ nhất là vì để con đi học, còn có một ý tưởng khác là đến đó sẽ mở quán lần nữa. Dù sao thị trường món ăn Quảng Đông ở Bằng Thành cũng nhỏ hơn một chút.”
Trương Hợp Hoan nói: “Như vậy thì tốt rồi. Đài truyền hình chúng em thường không có chỗ ăn uống, đến lúc đó sẽ xác định nhà hàng của chị làm chỗ ăn của đơn vị.”
Viên Mai cười nói: “Tôi đây cảm ơn các cậu trước.”