Đại Vận Thông Thiên ( Dịch Full )

Chương 588 - Chương 588: Danh Dự Tăng Vọt (2)

Chương 588: Danh dự tăng vọt (2) Chương 588: Danh dự tăng vọt (2)

Sở Thất Nguyệt rót cho cô một ly rượu vang đỏ. Viên Mai đối với rượu vang nghiên cứu rất kỹ. Chỉ cần uống một ngụm, liền biết được rượu này được sản xuất ra ở đâu. Hỏi qua Sở Thất Nguyệt thì mới biết đó là rượu nhà mình sản xuất.

Viên Mai cũng không làm phiền nhiều.

Trương Hợp Hoan và Tào Kiến Minh uống một bình rượu Mao Đài. Vốn định mở thêm, nhưng Lý Hải Hà không cho Tào Kiến Minh uống nữa. Đã đến tuổi trung niên, thân thể không còn cường tráng như lúc trước, dù là rượu ngon cũng nên uống ở mức vừa phải.

Nhưng thật ra Tào Kiến Minh rất nghe lời. Gần đây, chợ hàng hóa Triều Dương bị phá bỏ, ông phải đi đến ủy ban. Ông không có quyền, địa vị ở nhà cũng yếu đi rất nhiều. Thật ra thì ông vốn cũng không có địa vị gì.

Sau khi bữa tối chấm dứt, bọn họ chia tay nhau ở trước cửa.

Trương Hợp Hoan đi đến bên cạnh Sở Thất Nguyệt. Vốn định đón xe, Sở Thất Nguyệt đề nghị nói: “Đi về thôi.”

Trương Hợp Hoan gật gật đầu, nâng bàn tay phải lên. Hai tay Sở Thất Nguyệt đút túi, cô không định nắm lấy anh, Trương Hợp Hoan đưa tay ôm lấy eo nhỏ của cô.

Sở Thất Nguyệt nhíu đôi mày thanh tú: “Anh cho là pháp luật không trị được anh?”

Trương Hợp Hoan nói: “Vì em anh có thể vô pháp vô thiên.”

“Anh càng ngày càng trở nên nguy hiểm.”

Hai người đều cảm thấy đầu lạnh, ngẩn đầu lên thì thấy đêm nay tuyết rơi. Trương Hợp Hoan lo lắng gió tuyết động lạnh làm cô bệnh, đưa tay muốn đón xe. Nhưng Sở Thất Nguyệt nắm lấy tay anh và khăng khăng: “Đi bộ về với em.”

Càng đi tuyết càng lớn, Trương Hợp Hoan muốn cởi áo khoác đưa cho Sở Thất Nguyệt chắn tuyết.

Sở Thất Nguyệt nói: “Anh đừng thể hiện, mặc vào đi.”

Trương Hợp Hoan nói: “Thân thể anh khỏe, chiều chuộng em, chỉ cần em không lạnh, anh cởi ra hết cũng không sao cả.”

Sở Thất Nguyệt nhịn không được liền cười lên: “Không biết xấu hổ. Anh cởi, cởi hết xuống đi.”

Trương Hợp Hoan làm bộ muốn cởi quần, Sở Thất Nguyệt bắt cậu mặt quần áo vào, sau đó bổ nhào vào lòng cậu. Trương Hợp Hoan ôm chặt lấy cô. Hai người như vậy lẳng lặng ôm nhau trong đêm tuyết.

Trương Hợp Hoan thấp giọng nói: “Anh còn tưởng em đã quên anh.”

Sở Thất Nguyệt nói: “Ác nhân cáo trạng trước, rõ ràng là anh đã quên em.”

Trương Hợp Hoan nói: “Ngay cả khi quên mẹ của em, anh cũng không quên được em.”

Sở Thất Nguyệt thản nhiên cười: “Đáng ghét, sao anh không quên mẹ của anh ấy?”

Bàn tay to của Trương Hợp Hoan ôm lấy khuôn mặt của cô, cười nói thâm tình: “Thất Nguyệt, anh nhớ em.”

Sở Thất Nguyệt vốn tưởng rằng mọi lời hoa ngôn xảo ngữ của cậu với mình đều vô dụng. Nhưng mà nghe cậu nói một câu thâm tình như vậy, cảm giác bị cậu đánh tan phòng ngự trong lòng. Những lời này hoàn toàn nói trúng trái tim cô.

Sở Thất Nguyệt đưa tay ôm cổ cậu, rồi chạm trán mình với trán cậu, nước mắt liên tục chảy xuống dưới. Trương Hợp Hoan cúi đầu nhẹ nhàng hôn lên hai hàng nước mắt của cô. Không có làm gì khác, chỉ hôn trái rồi hôn phải.

Sở Thất Nguyệt ôm chặt cậu, mặt cười dán lên mặt cậu, nhỏ giọng nói: “Em cũng vậy.”

Trương Hợp Hoan ôm Sở Thất Nguyệt, lúc này trong lòng tràn đầy hạnh phúc ấm áp, không một chút tà niệm. Thậm chí cậu còn cho rằng dưới tình huống này mà có thể suy nghĩ đến chuyện khác là xúc phạm mối quan hệ giữa bọn họ.

Trương Hợp Hoan bỗng nhiên ý thức được mình đang ở cảnh giới thăng hoa. Vị trí của Thất Nguyệt trong lòng cậu khác với những cô gái khác.

Bông tuyết bay đầy trời rất nhanh bao trùm toàn thân họ. Trương Hợp Hoan phủi đi tuyết đọng trên mái tóc dài của Sở Thất Nguyệt. Sở Thất Nguyệt gắt giọng: “Tóc đều bị anh làm rối rồi.”

Trương Hợp Hoan nói: “Về sau anh sẽ làm rối nhiều hơn.”

Sở Thất Nguyệt đỏ bừng mặt, cô nắm lấy tay anh, hai người dắt nhau đi trong gió tuyết. Đây là trận tuyết đầu tiên của năm 2012, cũng là trận tuyết đâu tiên mà họ trải qua cùng nhau trong đời.

Sáng sớm hôm sau, Trương Hợp Hoan đi đến Vạn Hào, hẹn Sở Thất Nguyệt đi đến viện phúc lợi nhận giấy chứng nhận. Sở Thất Nguyệt mở chiếc MINI của mình. Bốn tính năng của xe này cũng không còn tốt, cũng may tuyết trên đường đều đã tan. Bọn họ chạy dọc theo đường Hồ Đông.

Viện phúc lợi nằm ở đối diện Nam Hồ, trên đường có thể nhìn thấy không ít người đang đứng ở bên hồ quay chụp cảnh tuyết. Thời điểm vào viện phúc lợi, nhìn thấy khu vực xung quanh đang bị phá dở, nghe nói sắp tới đây sẽ phát triển một khu biệt thự Giang Nam phong cách lâm viên.

Ngoài ra còn một số tòa nhỏ nhỏ đổ nát đang bị chôn vủi trong tuyết. Lá cờ đỏ trên mái nhà cực kỳ bắt mắt, đó là tiêu chuẩn làm móng cho các hộ gia đình.

Đi đến viện phúc lợi, Trương Hợp Hoan nói cho bảo vệ biết bọn họ cần tìm Thôi Kiệt. Bảo vệ gọi điện thoại vào, không bao lâu thì thấy Thôi Kiệt đi ra. Anh ta mặt áo lông thặt dày, xa xa ra hiệu để chiếc xe này vào, ý bảo bảo vệ cho đi qua cửa, dẫn đường cho Trương Hợp Hoan bọn họ đến chỗ để xe.

Bình Luận (0)
Comment