Đại Vận Thông Thiên ( Dịch Full )

Chương 595 - Chương 595: Tình Yêu Chỉ Là Ảo Ảnh (2)

Chương 595: Tình yêu chỉ là ảo ảnh (2) Chương 595: Tình yêu chỉ là ảo ảnh (2)

Lý Siêu gật đầu, vừa rửa tay vừa nhìn Trương Hợp Hoan trong gương: “Miệng cậu chảy máu kìa.”

“Có sao?” Trương Hợp Hoan nhìn vào gương, máu chảy không ngừng, anh cúi đầu súc miệng, phun ra một ngụm máu.

Lý Siêu nói: “Đồ ăn rất ngon phải không?”

Trương Hợp Hoan gật đầu, đúng là ăn ngon, đôi môi của An Nhiên rất mềm mại, nhưng lại bị răng của cô ấy cắn.

Lý Siêu nói: “Nghe nói cậu ở đài truyền hình Nam Giang phát triển không tệ.”

“Lăn lộn thôi, chủ yếu là do đồng nghiệp ở đó rất thân thiện.”

Lý Siêu cười hẳn lên: “Cậu với An Nhiên còn liên hệ không?”

Trương Hợp Hoan lắc đầu nói: “Tôi lâu rồi chưa gặp lại cô ấy, còn cậu?”

Lý Siêu nói: “Vừa nãy có nghe cô ấy tới đây, không phải đến gặp cậu sao?”

Trương Hợp Hoan nói: “Tôi thật sự lâu rồi không gặp cô ấy.”

“Trương Hợp Hoan!”

Nghe được phía sau cso tiếng giày cao gót, dựa vào âm thanh có thể biết An Nhiên tìm mình, Lý Siêu khinh bỉ nhìn Trương Hợp Hoan, nói dối chả tốt đẹp gì, anh ta cũng chào An Nhiên, An Nhiên gật đầu đáp lại, cũng không nói câu nào, cho đến bây giờ thì An Nhiên chưa từng đem Lý Siêu để vào mắt.

Hiện tại Lý Siêu đối với cô đã không còn hy vọng gì, tất nhiên không thể ở đây làm bóng đèn, không nói câu nào liền rời đi.

Trương Hợp Hoan lại súc miệng, tiếp tục phun ra một ngụm nước.

An Nhiên nói: “Lâu vậy sao?” đưa cho Trương Hợp Hoan một cái khăn tay.

Trương Hợp Hoan không đáp lại.

An Nhiên nói: “Giận à?”

Trương Hợp Hoan nói: “Mỏng quá, tối nay cho tôi một ly Sophie nha.”

An Nhiên nhịn không được cười lên, đưa tay đánh anh một cái: “Anh thật là không biết xấu hổ.”

Đây cũng không phải là nơi để tán tỉnh nhau, hai người an toàn đi lên lầu, An Nhiên lấy từ trong bóp tiền một gói băng keo cá nhân, chụp lấy trên môi anh: “Nếu không biết sử dụng cái này thì anh không phải đàn ông.”

Trương Hợp Hoan nắm lấy tay và ấn cô vào thanh vịn tay cầu thang.

Đôi mi dài đen nhánh của An Nhiên khẽ rung, mắt ngại ngùng rồi nũng nịu nói: “Giờ anh muốn thế nào?”

Trương Hợp Hoan nói: “Lần này âm thanh của tôi hình như có hơi lớn? Sợ là phòng bên cạnh nghe thấy?”

An Nhiên ngại ngùng: “Anh thật không biết xấu hổ mà, thả ra bằng không tôi la lên đó.”

Trương Hợp Hoan nói: “Cô khiến tôi thành ra như vậy? Còn không chịu nói lý lẽ? Nói đi tính bồi thường cho tôi thế nào đây?”

An Nhiên nhìn cậu một chút, Trương Hợp Hoan lên tiếng: “Cô lại định cắn tôi sao.”

An Nhiên cười nói: “Xin lỗi mà, người ta sau này không dám làm vậy nữa, anh buông ra đi.”

Trương Hợp Hoan lúc này mới thả cô ra.

Trở về phòng, những người khác đều không thấy điều gì khác thường.

An Nhiên cũng chủ động bắt chuyện với Hàn Mai Mai, Hàn Mai Mai vẫn còn ngại, tuy cùng An Nhiên nói nhiều hơn, nhưng không hẳn giống tán gẫu, đều là An Nhiên nói. Hàn Mai Mai bên cạnh chỉ ậm ừ vài tiếng, có vẻ cuộc trò chuyện dường như không thú vị lắm.

Trương Hợp Hoan bị An Nhiên cắn một cái nên cũng khổ không nói nên lời, mỗi lần uống rượu hăy ăn đều như bị phỏng trong miệng, mấy ngày tới chưa chắc sẽ khỏi hẳn, đoán rằng cô gái kia muốn dùng cách thức này để khắc sâu vào tâm trí của mình.

Ăn tối xong Trương Hợp Hoan để em gái mình và Hàn Mai Mai về khách sạn sớm nghỉ ngơi trước. Còn anh thì tiễn khách khứa ra tận cửa, vợ chồng Bạch Anh và Hác Thực cùng đi đến, sau đó Hạ Hầu Minh sắp xếp gọi tài xế đưa Hác Thực về nhà, anh ta nói Trương Hợp Hoan yên tâm đi, về chuyện của Trương Hợp Nguyệt cứ giao cho anh ta.

Tiễn mọi người xong, Trương Hợp Hoan đến trước mặt Tần Hồng, Tần Hồng ở lại cuối cùng là có lý do, nhìn thoáng qua phía Hàn Mai Mai nói: “Thầy Trương, có lẽ khóa huấn luyện Hàn Mai Mai tham gia là không chính quy, lần này mà cho cô bé tham gia khóa huấn luyện nghiêm khắc chắc sẽ không có tác dụng gì, đây là lừa đảo lấy tiền. Hay là như vầy đi, tôi sẽ giới thiệu một chỗ khác, nơi đã từng đào tạo tôi ở Bằng Thành, ngoài ra tôi cũng có bạn bè ở Nam Giang có thể giúp.”

Trương Hợp Hoan nói: “Được, nếu thiếu tiền thì cứ nói với tôi, cô bé đó rất đáng thương.”

Tần Hồng cười nói: “Cậu còn học theo tôi nói chuyện khách khí, hiện tại cậu là ông chủ của tôi, nếu cảm thấy tôi giúp được nhiều thì sau này phát lương cao cho tôi là được.”

Trương Hợp Hoan cười lớn: “Chị Hồng, quyết định vậy đi.”

Tần Hồng đã rời đi, An Nhiên mang kính đen đầu đội mũ đi tới, Trương Hợp Hoan nói: “Giờ đã muốn nửa đêm rồi, không ai nhận ra cô đâu, khoa trương quá rồi?”

“Ai cần anh lo?”

Trương Hợp Hoan nói: “Đúng là không có ngôi sao nào không mắc bệnh ngôi sao.”

An Nhiên nói: “Nói nữa tôi sẽ khâu miệng anh lại đó.”

Trương Hợp Hoan nói: “Nào, cô lái xe cẩn thận nha, chậm một chút.”

An Nhiên dừng bước, tức giận trừng mắt nhìn anh: “Muốn đuổi tôi đi lẹ vậy sao? Tôi đâu có nói giờ tôi phải đi?”

Bình Luận (0)
Comment