Trương Hợp Hoan nghe xong phần trình bày của Nhâm Thuần, đối với kỹ năng của cô cơ bản đã đánh giá được, phong cách hát của cô tương đối hẹp, giống với các ca sĩ bình thường, với điều kiện quãng giọng thì cô hợp với dòng nhạc chậm trữ tình.
Trương Hợp Hoan cùng với Nhâm Thuần đi vào phòng khách, Nhâm Đương Hành nói: “Như thế nào rồi?”
Trương Hợp Hoan mỉm cười nói: “Khá ổn, là một mầm non tốt.”
Nhâm Đương Hành cười nói: “Vậy là thầy Trương đáp ứng yêu cầu giúp tiểu Thuần làm một album?”
Trương Hợp Hoan nói: “Chuyện làm album chưa nói đến, trước tiên chúng ta bàn về vấn đề ký kết hợp đồng đã.”
“Hợp đồng?” Nhâm Đương Hành có chút ngạc nhiên.
Phan Khải giải thích nói: “Tiểu Thuần sẽ ký kết với phòng thu, sau đó thầy Trương mới có thể giúp cô bé làm album.”
Nhâm Đương Hành nói: “Ông Phan, hình như ông hiểu lầm ý tôi, ý tôi là muốn thầy Trương giúp con bé làm một album, tôi có thể trả thù lao, ông cũng biết mà ngay cả hãng đĩa Phi Tuyết chúng tôi cũng từ chối.” Muốn tỏ ý rằng đến cả một trong sáu hãng đĩa nổi tiếng của đại lục là Phi Tuyết thì vẫn từ chối, làm sao có thể ký kết với một phòng thu chỉ mới thành lập được chứ?
Nghe ông ấy nói Phan Khải liền biết điều tồi tệ gì sắp xảy ra, Nhâm Đương Hành đúng là người có tiền, nhưng có những thứ có tiền chưa chắc mua được, ví dụ như Trương Hợp Hoan này, dù có chi tiền chưa chắc có thể khiến cậu ta sáng tác một ca khúc.
Phan Khải nói: “Chưa quyết định được, hay là mọi người trở về suy nghĩ thêm một chút, chúng ta nên làm hài lòng cả đôi bên, đều là bạn cả, mục tiêu chung của chúng ta đều là giúp tiểu Thuần có một tương lai sáng lạn ở giới âm nhạc mà.”
Trương Hợp Hoan cười nói: “Phan tổng nói đúng, Nhâm Thuần cô cũng có thể suy nghĩ thêm về đề nghị trên, dù sao cũng liên quan đến tương lai phát triển của cô.”
Nhâm Thuần gật đầu nói: “Thầy Trương thật tốt bụng, tôi sẽ trả lời cho thầy ngay khi có đáp án.”
Nhâm Đương Hành mời Trương Hợp Hoan ăn tối cùng mình, Trương Hợp Hoan còn khách phải tiếp đãi, có thể chờ lần sau, khi mà Nhâm Thuần đã suy xét rõ ràng.
Nhâm Thuần chủ động xin Trương Hợp Hoan phương thức liên lạc, để hỏi thêm ý kiến của anh, và mong có thể mang ca khúc “Nói xa là xa” về nhà, cô muốn luyện tập thêm.
Phan Khải và nhóm của ông lên xe rời khỏi phòng thu, Nhậm Đương Hành nhịn không được tức giận nói: “Ông Phan, lúc trước tôi nói với ông về việc ký hợp đồng cũng không có nghĩa là ký kết với một phòng thu.”
Phan Khải nói: “Ông Nhâm, vừa rồi ông không nên nói chuyện như vậy, Trương Hợp Hoan là một người rất giỏi, như Tần Hồng hai ca khúc của cô ấy được vào bảng bài hát mới, tất cả đều là do Trương Hợp Hoan sáng tác.” Ông nhớ tới ca khúc mà nãy Nhâm Thuần vừa biểu diễn, muốn mượn xem qua một chút.
Phan Khải là một chuyên gia, vừa nhìn đã biết đây là một bài hát có tiềm năng, bởi vậy nên muốn hỏi cảm nhận của Nhâm Thuần.
Nhâm Thuần thở dài nói: “Ca khúc này rất tốt, nhưng hình như không hợp với cháu lắm, cho nên cháu mới muốn tập luyện nhiều hơn chút, có thể nói thầy Trương rất tài giỏi.”
Nhậm Đương Hành nói: “Tôi hoàn toàn có thể trả tiền cho cậu ấy làm một album cho ông, hay là ông Phan cùng cậu ấy bàn bạc lại thử coi sao.”
Phan Khải nói: “Chuyện này tôi không có cách nào bàn lại được, quan hệ của tôi và cậu ấy chỉ là hợp tác, Trương Hợp Hoan cũng không phải là người ham tiền. Nói thật với anh, tôi cũng có thể nói là gặp không ít người, nhưng người trẻ tuổi tài giỏi như cậu ấy thì lần đầu thấy.”
Nhậm Đương Hành nói: “Chung quy thì cũng là vì tiền, cậu ta giỏi như vậy nhất định thấy được khả năng của con gái tôi, cho nên mới muốn ký hợp đồng với nó, ràng buộc nó với phòng thu rồi để cho nó giúp kiếm tiền.”
Nhâm Thuần nói: “Bố, bố có thể đừng nghĩ xấu về người khác được không?”
Nhậm Đương Hành nói: “Con còn chưa ra ngoài xã hội, không biết lòng người hiểm ác.”
Phan Khải cười nói: “Việc này con nghe lời bố mình đi, hai người cũng cẩn thận suy nghĩ thêm xem sao, cơ hội thường xuất hiện trong rủi ro.” Dù là bạn bè nhưng Phan Khải cũng không thể quyết định dùm họ.
Trương Hợp Hoan trở về phòng khách, nhìn thấy Hàn Mai Mai đang giúp đỡ dọn dẹp vệ sinh, cười nói: “Không cần dọn đâu, em cũng là khách mà, không phải gọi em đến để làm lao công.”
Hàn Mai Mai ngại ngùng nói: “Cũng không có việc gì, em chỉ phụ dọn dẹp lại xíu thôi.”
Tần Hồng từ phòng biểu diễn đi ra: “Thầy Trương.”
Trương Hợp Hoan dở khóc dở cười nói: “Cô giáo Tần, chị đừng gọi tôi như vậy.”
“Trương tổng!”
Trương Hợp Hoan nói: “Chị Hồng, tôi đắc tội chị chỗ nào chị nói đi.”
Tần Hồng cười nói: “Ca khúc “Nói xa là xa” thật sự rất hay!”
Trương Hợp Hoan nói: “Thế nào? Chị thích nó?”
Tần Hồng nói: “Đúng rồi, tôi báo cậu tin vui này.”
Trương Hợp Hoan nói: “Chuyện gì vậy?”
Tần Hồng nói: “Mai Mai, em tập thử bài này đi, lát nữa hát cho chúng tôi nghe thử.”