Lần đầu tiên Tôn Thụ Lập gặp hai diễn viên này, tỏ ra rất hài lòng về bọn họ. Thù lao của bộ phim này được kiểm soát dưới 20 triệu nhân dân tệ, chủ yếu là do các diễn viên đều là người mới, vai phụ lại là những diễn viên lão làng nhiều kinh nghiệm. Dùng đội hình diễn viên cũ và đội hình diễn mới như vậy tương đối an toàn, tuy nhiên Tôn Thụ Lập cho rằng đây chưa phải là đội hình lý tưởng nhất nhưng là là sự lựa chọn thực tế trong thời buổi tiền cát xê tăng nhanh chóng mặt như hiện nay.
Hai diễn viên đều không uống rượu, La Bồi Hồng cũng ngồi nói chuyện với Chiêu Lệ Ảnh, nhưng Chiêu Lệ Ảnh cũng không nói nhiều lắm, tuy nhiên cũng có phối hợp.
Trần Tiêu cũng là người tốt tính, đây là lần đầu tiên anh đóng vai chính cho một bộ phim truyền hình nên anh không có yêu cầu gì về tiền cát xê.
Lê Đan có thể nói là một người phiền phức, trong lúc ăn cơm đã đưa ra vấn đề về việc quảng bá, Trần Tiêu là nam diễn viên chính, nên đương nhiên cũng cần một vị trí nhất định, muốn biết nhà sản xuất sẽ cung cấp anh ta những quảng bá như thế nào? Hi vọng có thể thấy được các kế hoạch được trình bày hoàn chỉnh.
Tôn Thụ Lập đã tham gia sản xuất chương trình TV nhiều năm, đối với các thói quen của những người đại diễn đã thấy quá quen thuộc, nhìn ra được trình độ của Lê Đan không tốt lắm. Trước mắt với độ nổi tiếng của Trần Tiêu thì không nên đưa ra những yêu cầu như vậy, hơn nữa đây còn không phải thời điểm thích hợp để bàn về việc này, lúc ăn cơm lại lấy công việc ra để bàn bạc thì thật kém chuyên nghiệp.
La Bồi Hồng mỉn cười nói: “Trần tiên sinh đã tìm được một người đại diện đối xử tốt với anh, cô ấy đối với anh rất quan tâm, Lê tiểu thư tôi đây rất bái phục sự chuyên nghiệp của cô.”
Lê Đan lại không thể nhận ra được sự mỉa mai trong lời nói của La Bồi Hồng, cười nói: “Bảo hộ lợi ích cậu Trần là trách nhiệm của tôi.”
La Bồi Hồng nói: “Lê tiểu thư, sau tiệc tối tôi sẽ giải đáp mọi thắc mắc về vấn đề cô quan tâm.”
Chiêu Lệ Ảnh bông nhiên nói: “Tôi nghĩ ra rồi!” có hơi hoảng hồn, nhìn Trương Hợp Hoan nói: “Cậu với tác giả của “Không đơn giản như vậy” cùng tên, hai người là một sao?”
Tôn Thụ Lập cười hẳn lên: “Chiêu tiểu thư còn chưa biết sao? Anh ấy chính là tác giả của bài hát đó, và tôi đang nghĩ có nên giao ca khúc chủ đề của “Tầm Tần Ký” cho cậu ta không.”
Chiêu Lệ Ảnh mắt lấp lánh nói: “Thật sự nhìn không ra được cậu lại tài năng như vậy?” cô nói chuyện không còn tí khoảng cách nào.
Trương Hợp Hoan cười nói: “Nhìn dáng vẻ của tôi không giống một người có tài sao?”
Chiêu Lệ Ảnh cười lên: “Giống!” cầm ly nước của mình nói: “Tôi mời cậu một ly.”
Trương Hợp Hoan nói: “Không thể chịu được, không thể chịu được, sao tôi có thể để cho một ngôi sao mời rượu cho tôi chứ.”
Chiêu Lệ Ảnh nói: “Cậu đừng gọi tôi là ngôi sao nữa, tôi chỉ là diễn viên nhỏ mà thôi.” Cô có vẻ tự ti.
Trương Hợp Hoan nói: “Tôi đoán việc đó sẽ xảy ra, hai người sẽ sớm thành công thôi.”
Tôn Thụ Lập nói: “Lời này quả không sai, “Tầm Tần Ký” nhất định sẽ thành công.”
Đạo giễn Khương Gia Tuấn tửu lượng tốt, cùng Trương Hợp Hoan uống sáu ly xong, cũng có chút say, vỗ vai Trương Hợp Hoan nói: “Chàng trai trẻ, tôi thấy cậu rất có tài giỏi, tin tôi, tương lai về sau của cậu sẽ rất sáng lạn.”
Tôn Thụ Lập trong bụng nói tôi mới là người phát hiện ra Trương Hợp Hoan, lúc cậu nhóc này ở đài giao thông tôi đã phát hiện ra cậu ấy, thì cậu ấy nên là người của tôi. Nhớ tới “Bến Thượng Hải” trong lòng có chút tiếc nuối, ông đã cảm thấy vở “Bến Thượng Hải” rất hay, chỉ tiếc là tên nhóc này bị sắc đẹp dụ dỗ, đã đem bản quyền bán cho An Nhiên.
La Bồi Hồng biết người phát hiện ra Trương Hợp Hoan đầu tiên là ai, hẳn là Lý Hải Hà. Nhưng càng ngày cô lại phát hiện ra nhiều mặt trong việc phát triển sự nghiệp của Trương Hợp Hoan, ban đầu cô muốn Trương Hợp Hoan thành công, sau đó lại nhận ra cả hai có thể đạt được những thành công chung. Hiện tại thì thành công của Trương Hợp Hoan chính là thành công của cô, bao gồm cả Lý Hải Hà cũng cảm thấy như vậy, Tôn Thụ Lập làm sao không muốn nhận thành công Trương Hợp Hoan là nhờ mình? Trương Hợp Hoan không chỉ có tài năng mà còn rất may mắn.
Trương Hợp Hoan khiêm tốn nói: “Đạo diễn Khương quá khen, sau này mong ông có thể chiếu cố tôi nhiều hơn.”
Khương Gia Tuấn nói: “Không vấn đề gì, chỉ cần cậu có thể làm tốt vai Lạc Ải, về sau chỉ cần có kịch bản phim tôi sẽ tìm cậu.”
Trương Hợp Hoan dở khóc dở cười: “Đạo diễn Khương, tôi có thể đổi nhân vật khác không?”
Khương Gia Tuấn nói: “Nhân vật đó không phải do cậu viết sao?”
Tôn Thụ Lập nói: “Tôi thấy cậu hợp với vai Lạc Ải đó.”
Chiêu Lệ Ảnh đã xem qua kịch bản, biết Lạc Ải là nhân vật như thế nào, liền khanh khách cười.