Trần Tiêu tuy chưa xem kịch bản nhưng anh ấy biết nhân vật lịch sử Lạc Ải này là ai, cũng bật cười, diện mạo của Trương Hợp Hoan không tệ, Trần Tiêu luôn tự tin với nhan sắc của mình, nhưng nhan sắc của Trương Hợp Hoan không hề kém cạnh, hơn nữa dáng người tỷ lệ lại đẹp hơn mình, sau khi xem xét Trương Hợp Hoan chỉ cần đi tập thể hình thêm.
Trương Hợp Hoan cùng Khương Gia Tuấn lại tiếp tục uống một ly đầy.
Lê Đan nhắc nhở Trần Tiêu ra về, Trần Tiêu đối với người quản lý nói gì thì anh nghe nấy.
Sau khi anh ấy đi thì Tôn Thụ Lập cảm thấy hơi mất hứng, may thay có Chiêu Lệ Ảnh và Trương Hợp Hoan nói chuyện cũng không tệ, cô đối với âm nhạc của Trương Hợp Hoan rất hứng thú.
Buổi tiệc tối chấm dứt, La Bồi Hồng cùng Trương Hợp Hoan tiễn mọi người ra về, La Bồi Hồng như trút được gánh nặng, nhẹ nhõm thở ra: “Cậu sao rồi? Không uống nhiều chứ?”
Trương Hợp Hoan nói: “Không đến bảy ly rượu, vẫn ổn.”
La Bồi Hồng nói: “Chiêu Lệ Ảnh không tệ, cậu Trần Tiêu cũng hiền lành nhưng quản lý của cậu ta thì lại không ổn lắm.”
Trương Hợp Hoan nói: “Cô ta không có nhiều năng lực lắm, vì chỉ tập trung vào những vấn đề nhỏ nhặt, đáp ứng mấy yêu cầu không quá đáng của cô ta là được,” Lấy điện thoại ra và kiểm tra thời gian dù Phương Minh Như đưa cho anh một thời gian biểu, nhưng anh vẫn lo lắng Sở Thất Nguyệt biết chuyện nên không dám mang theo.
La Bồi Hồng nói: “hy vọng mọi chuyện đều thuận lợi, cậu muốn đi đâu? Tôi đưa cậu đi.”
Trương Hợp Hoan lại lấy điện thoại ra gọi cho Sở Thất Nguyệt, Sở Thất Nguyệt kêu anh đến nhà hàng Nhật Marui và gửi địa chỉ cho cậu, giọng nói của Sở Thất Nguyệt có chút mơ hồ, có vẻ là đã uống rượu.
La Bồi Hồng hỏi địa chỉ, tỏ vẻ chỉ cho đi nhờ chứ cô không uống rượu buổi tối.
Hai người cùng nhau đi từ bãi đỗ xe đến cửa ra vào khách sạn, có một người đàn ông trung niên mặt áo da màu đen đi đến, La Bồi Hồng cùng anh ta hai mắt nhìn nhau, sững sờ đứng yên ở đó.
Đối phương cũng hơi ngẩn người, sau đó anh ấy mới phản ứng lại, mỉm cười: “Bồi Hồng, thật trùng hợp!”
La Bồi Hồng nở một nụ cười cứng ngắc: “Minh Phong, anh về nước hồi nào?” Đối phương là Hứa Minh Phong chồng cũ của cô.
Hứa Minh Phong nói: “Về nửa tháng trước, còn đây là”
La Bồi Hồng giới thiệu Trương Hợp Hoan cho anh ấy biết.
Trương Hợp Hoan bắt tay Hứa Minh Phong, sau đó quay về phía La Bồi Hồng nói: “Chủ nhiệm La, hay là để tôi bắt xe, hai người nói chuyện đi.”
La Bồi Hồng nói: “Không cần đâu, tôi đưa cậu đi.” Mắt vẫn nhìn về phía Hứa Minh Phong.
Hứa Minh Phong nói: “Tôi ở khách sạn Nam Giang, đây là danh thiếp của tôi.” Tay đưa danh thiếp của bản thân cho La Bồi Hồng, thuận tiện cũng đưa chi Trương Hợp Hoan một tấm.
La Bồi Hồng tỏ vẻ mình còn có việc, Hứa Minh Phong cũng không nói nhiều, lịch sự nói lợi tạm biệt với hai người họ.
La Bồi Hồng lái xe rời khỏi khách sạn, Trương Hợp Hoan mở đèn điện thoại rọi lên danh thiếp --- Hứa Minh Phong, giám đốc điều hành của Youku.
Trương Hợp Hoan hơi ngẩn người, muốn xác nhận lại một lần: “Chị Hồng, anh ta là COO của Youku.”
La Bồi Hồng đột ngột đạp phanh gấp, Trương Hợp Hoan run đến mức suýt nữa đập đầu vào kính chắn gió, La Bồi Hồng rất hiếm khi biểu hiện như vậy. Trước đây cô ấy có nói qua, cô cùng chồng cũ ly hôn đã bảy năm, xem ra bảy năm vẫn chưa khiến cô quên đi mọi tình cảm.
La Bồi Hồng áy náy nói: “Thật xin lỗi.”
Trương Hợp Hoan nói: “Chị, trước giờ chị không nghe tin tức gì về anh ấy sao?”
La Bồi Hồng nói: “Anh ấy phát triển tốt ở Neon và quyết định gia nhập vào Neon TV, nghe nói cũng rất tốt, tôi không có tin tức gì về việc anh ấy về nước.”
Trương Hợp Hoan nói: “Có vẻ như cuộc hội ngộ này là định mệnh.”
La Bồi Hồng lạnh nhạt cười nói: “Hơi ngoài ý muốn một chút, nhưng có khả năng chúng ta có thể gặp lại anh ấy.” Nghĩ tới việc Hứa Minh Phong đã nhận chức ở Youku, xem ra sắp tới họ sẽ không tránh được việc gặp nhau.
La Bồi Hồng đưa Trương Hợp Hoan đến nhà hàng Nhật Marui, Trương Hợp Hoan mời cô đi cùng nhưng cô lại từ chối vì muốn quấy rầy.
Trương Hợp Hoan nhìn La Bồi Hồng lái xe đi xa, đì vào nhà hàng Nhật, một chị gái mặc kimono mời anh đổi giày. Trương Hợp Hoan đi theo cô đến một phòng tên là Du Không, vừa mở cửa trượt đi vào đã thấy Sở Thất Nguyệt và An Nhiên đều ở đó.
Trên bàn bốn chai rượu đã hết sạch, hai cô gái xinh đẹp uống đến mức đỏ bừng, dưới ánh đèn nhìn vô cùng quyến rũ.
Trương Hợp Hoan nói: “Đang có chuyện gì? Sao lại uống nhiều như vậy?”
An Nhiên nói: “không cần anh quản.”
Sở Thất Nguyệt nói: “Đúng, không ai cần anh lo đâu.”
Trương Hợp Hoan ngồi xuống bên cạnh, chị gái mặc kimono chào hỏi, Trương Hợp Hoan cầm chai rượu uống dở: “Hai vị mỹ nữ đừng uống nữa, lại ồn ào hơn rồi.”
Sở Thất Nguyệt lấy tay búng vào trán anh một cái: “Anh đi tiếp đón ngôi sao nữ nào? Nói.”