Đại Vận Thông Thiên ( Dịch Full )

Chương 610 - Chương 610: Có Chút Kích Động (2)

Chương 610: Có chút kích động (2) Chương 610: Có chút kích động (2)

An Nhiên chỉ vào anh: “Tra nam, anh có Thất Nguyệt rồi còn đi tiếp đón ngôi sao nữ, còn có lương tâm không?”

Trương Hợp Hoan dở khóc dở cười: “Hai vị, đêm nay tôi đi vì công việc, nếu không tin tôi có thể gọi anh Trường chứng minh cho tôi .”

Sở Thất Nguyệt cười hẳn lên: “Ngôi sao nữ nào? Có ảnh không cho em xem nữa?”

Trương Hợp Hoan gật đầu, trong tay anh là ảnh chụp của một nhóm diễn viên, đầu tiên là ảnh Trần Tiêu, đưa cho các cô gái xem.

Sở Thất Nguyệt nói: “Được, rất đẹp trai!”

An Nhiên cũng gật đầu: “Đúng là rất đẹp trai!”

“Có hơn tôi không?”

“Không thể so sánh được!” An Nhiên nói.

Sở Thất Nguyệt cũng hùa theo gật đầu: “Người ta đẹp trai lịch lãm, còn anh thì khốn nạn.”

Trương Hợp Hoan nói: “Hai người mù sao!”

Hai người ánh mắt mơ hồ nhìn Trương Hợp Hoan, đồng loạt: “Nói ai vậy?”

Trương Hợp Hoan nói: “Trong phòng này chỉ có ba chúng ta.”

Sở Thất Nguyệt nói: “Em muốn xem diễn viên nữ.” Tuy điện thoại ở trong tay cô nhưng không có sự cho phép của Trương Hợp Hoan cô cũng không tùy tiện vuốt màn hình, đây là phẩm chất và sự tu dưỡng bản thân.

Sau khi uống một lý rượu Trương Hợp Hoan đem hình của Chiêu Lệ Ảnh cho hai cô gái coi.

An Nhiên và Sở Thất Nguyệt tựa đầu vào nhau đồng thanh nói: “Bình thường!”

Sở Thất Nguyệt nói: “Còn không xinh đẹp bằng cậu.”

An Nhiên nói: “So với cậu cũng kém xa.”

Trương Hợp Hoan thở dài trong lòng, đây là sự đối lập thu hút của khác phái, cùng phái thì đẩy nhau, Chiêu Lệ Ảnh rõ ràng là rất xinh đẹp, vậy mà lại bị hai người họ đánh giá như vậy, còn khen ngợi lẫn nhau, cảm giác giống như có chung một kẻ thù.

An Nhiên nói: “Bên anh tuyển diễn viên bộ không lựa chọn hay sao?”

Trương Hợp Hoan nói: “Có chọn, vốn không phải đã tìm cô hay sao? Chỉ là tầm mắt của cô quá cao, nghĩ mình là ngôi sao điện ảnh, không thích đài truyền hình của tôi.”

Sở Thất Nguyệt nói: “Chỉ chọn một ngôi sao nữ?”

Trương Hợp Hoan nói: “Còn một người nữa, nhưng hôm nay chưa có đến.” Sau đó anh đưa ảnh của Trần Nghiên Tây cho các cô coi.

Hiện nay trong đoàn phim thì Trần Nghiên Tây là người nổi tiếng nhất, Sở Thất Nguyệt nói: “Em biết là Trần Nghiên Tây của “Cô gái tôi theo đuổi năm đó”.”

An Nhiên lại gần để nhìn qua: “Là cô ấy, nữ diễn viên Đài Loan đang rất nổi tiếng gần đây”

Sở Thất Nguyệt nói: “Không xinh đẹp!”

An Nhiên nói: “Không xinh bằng cậu đâu.”

Sở Thất Nguyệt nói: “Cũng không xinh bằng cậu!”

Trương Hợp Hoan nói: “Hai người đang tiêu chuẩn kép sao?”

Sở Thất Nguyệt muốn vào nhà vệ sinh, cô lảo đảo đứng dậy, Trương Hợp Hoan thấy cô đứng không vững, lo sợ cô sẽ vấp té, nên đã dìu cô đi, anh đợi Sở Thất Nguyệt ở ngoài của, Trương Hợp Hoan nhắc nhở cô phải cẩn thận, đừng đóng cửa lại, để có việc gì xảy ra anh có thể kịp vào giúp đỡ cô.

Sở Thất Nguyệt nói: “Không đóng cửa mới gặp người nguy hiểm cần ngăn chặn nhất là anh đó”

Trong lòng Trương Hợp Hoan nói thầm nếu anh muốn tấn công em thì cũng không cần đợi đến lúc này, lúc trước ở huyện Hán đã có rất nhiều cơ hội tốt, chỉ với tình cảm hiện giờ của cả hai, anh muốn dùng sức mạnh ép buộc gạo nấu thành cơm thì Sở Thất Nguyệt cũng không thể từ chối anh.

Không phải Trương Hợp Hoan không muốn mà là khinh thường, cho dù trong quá khứ, cậu không giống như vậy. Ở phương diện quan hệ nam nữ, trong quá khứ cậu khá là tùy tiện, không quản được cái thắt lưng của mình, nhưng vẫn có một quy tắc, nếu không có người đồng ý thì chắc chắn cậu cũng sẽ không làm gì. Đương nhiên trong quá khứ cậu chưa từng hoang mang vì điều này, bởi vì các cô gái xinh đẹp đều chủ động vồ lấy cậu, căn bản không cần nói gì cả.

Trương Hợp Hoan nhớ rõ rằng trước khi cuộc sống của mình bị đảo lộn, năm 30 tuổi đã không còn hứng thú gì với chuyện này. Không phải là bị lãnh cảm chỉ là không có thử thách gì cả, cảm thấy quá mệt mỏi với những cô gái xinh đẹp. Nên từ quá khứ anh chỉ nhìn vẻ bề ngoài, không để ý nhân cách bên trong, thật ra thì nhân cách bên trong của một cô gái còn đẹp hơn vẻ bề ngoài.

Sở Thất Nguyệt chốt cửa lại, Trương Hợp Hoan có chút lo lắng có chuyện gì xảy ra với cô, liền hô hai tiếng gọi cô từ bên ngoài nhưng không thấy đáp lại, đành áp tai vào cửa nghe thử động tĩnh bên trong, còn chưa nghe gì thì cửa đã mở ra.

Mắt Sở Thất Nguyệt hổ rình mồi: “Lưu manh!”

Trương Hợp Hoan cảm thấy oan uổng, tôi lưu manh khi nào, cùng với một người say rượu cũng không thể giải thích được, giống như Lý Liên Anh đối đãi với Phật, đành dìu Sở Thất Nguyệt về phòng.

An Nhiên cũng cần vào nhà vệ sinh, Trương Hợp Hoan cũng có thể hiểu được, hai cô gái uống ba bình rượu còn uống rát nhiều trà, không cần đi vệ sinh mới lạ, chứng tỏ thận của cả hai hoạt động rất bình thường.

Sở Thất Nguyệt để cho Trương Hợp Hoan đi cùng cô ấy, lòng Trương Hợp Hoan nghĩ là do uống nhiều nên cô mới hào phóng như vậy, sẽ rất lạ nếu cô tỉnh táo nhưng vẫn để anh dẫn An Nhiên đến nhà vệ sinh.

Bình Luận (0)
Comment