Văn Vịnh Thi quyết định chấm dứt chủ đề nói chuyện cuồng vọng tự đại này: “Tôi muốn đổi nơi ở.”
Trương Hợp Hoan nói: “Văn tiểu thư có yêu cầu gì?”
Văn Vịnh Thi nói: “Chỉ cần có thể đảm bảo tính riêng tư, những phương diện khác tôi không yêu cầu cao.”
Trương Hợp Hoan nói: “Như vậy đi, tôi dẫn cô đến một chỗ. Tuy rằng tương đối hẻo lánh nhưng tính riêng tư rất tốt.”
Văn Vịnh Thi dẫn trợ lý đi theo Trương Hợp Hoan đến Lâm Giang Văn Sang. Phòng làm việc ở tầng ba chính là khu vực nghỉ ngơi. Ngoại trừ phòng hợp ở ngoài, còn có hai gian phòng khách được trang hoàng tiêu chuẩn. Văn Vịnh Thi mới biết cậu còn có một phòng làm việc âm nhạc.
Trương Hợp Hoan dẫn Văn Vịnh Thi đi xem một chút hoàn cảnh, Văn Vịnh Thi tỏ vẻ hài lòng. Đúng như Trương Hợp Hoan giới thiệu, nơi này đủ hẻo lánh, rời xa nội thành, lại còn chưa hoạt động hoàn toàn. Quả thực có chút hoang vắng.
Tuy rằng Văn Vịnh Thi hài lòng với hoàn cảnh, nhưng lại có một vấn đề khiến cô do dự. Ở nơi này an toàn không được đảm bảo.
Trương Hợp Hoan nói: “Điểm này cô có thể an tâm, mấy ngày này tôi cũng ở đây, an toàn của cô do tôi đảm bảo.”
Lúc này Tần Hồng cũng đến đây, cô dẫn Hàn Mai Mai đi kinh thành thi. Sau khi dàn xếp xong cho Hàn Mai Mai thì tức khắc trở về. Dù sao bên này còn có chuyện làm ăn của quán bar cần chú ý, lần này đi kinh thành cô cũng thu hoạch được không ít. Trợ giúp phòng làm việc xem xét vài người chuyên nghiệp. Trong đó bao gồm người ghi âm, người phối âm và người xử lý công đoạn hoàn thành.
Trương Hợp Hoan đưa cả lầu ba cho Văn Vịnh Thi sử dụng, buổi chiều rút ra một chút thời gian phỏng vấn mấy người này, phân biệt bàn hợp đồng. Dựa theo kế hoạch của cậu, phòng làm việc sẽ đưa vào hoạt động vào hai tháng sau.
Sau khi bàn xong hợp đồng, Trương Hợp Hoan hỏi Tần Hồng một chút tình huống ở kinh thành. Tần Hồng nói cho Trương Hợp Hoan việc tìm thầy chỉ đạo chuyên nghiệp cho Hàn Bảo Nhi. Ứng đối với cuộc thi của Học viện âm nhạc trung ương hẳn là không thành vấn đề. Hơn nữa thành tích văn hoá của Hàn Bảo Nhi tương đối xuất sắc, có thể nói chuyện cô ấy thi vào Học viện âm nhạc trung ương là chuyện ván đã đóng thuyền.
Trương Hợp Hoan chúc mừng thành tích ba ca khúc liên tục chiếm lấy nổi trội ở bảng xếp hạng ca khúc mới. Mấy ngày nay Tần Hồng cũng chú ý chuyện này, cô cười nói: “Thật ra vừa nghe đến bài hát “Nói xa là xa”, tôi đã biết bài hát này sẽ nổi không thể nghi ngờ. Lần này dính được hào quang của Hàn Bảo Nhi, nếu ca khúc này chỉ có một mình cô ấy biểu diễn, khả năng hiệu quả sẽ càng tốt.”
“Chị Hồng khiêm tốn rồi.”
Tần Hồng nói: “Không phải khiêm tốn, là tôi thực sự cầu thị. Nếu không gặp được cậu, tôi sợ cả đời này cũng không có khả năng vào bảng xếp hạng.”
Lúc hai người đang nói chuyện phiếm, bên ngoài truyền đến tiếng đập cửa. Là trợ lý của Văn Vịnh Thi hỏi vấn đề bữa tối giải quyết như thế nào.
Trương Hợp Hoan để cô gọi Văn Vịnh Thi xuống, đợi lát nữa đi đồ ăn Nông gia.
Tần Hồng có chút khó hiểu vì sao Trương Hợp Hoan lại dẫn một vị ngôi sao đến đây ở. Thậm chí hoài nghi cậu có ý đồ đối với Văn Vịnh Thi.
Trương Hợp Hoan nhìn ra tâm tư của Tần Hồng, lặng lẽ nói cho Tần Hồng biết chuyện mình muốn thành lập công ty điện ảnh truyền hình. Văn Vịnh Thi là nghệ sĩ đầu tiên cậu nhìn trúng và dự định ký hợp đồng.
Tần Hồng cũng hiểu một chút về phương diện này, tuy rằng cô tán thành tài hoa của Trương Hợp Hoan, nhưng mà lại cho rằng ý tưởng của Trương Hợp Hoan là nói nhảm thôi. Ngay cả đội ngũ phòng làm việc của bọn họ cũng chưa được sắp xếp đầy đủ. Trương Hợp Hoan lại muốn kí hợp đồng với một nghệ sĩ, hơn nữa đối phương lại là nữ minh tinh có chút danh tiếng ở Hương Giang.
Công ty đại diện trước kia của Văn Vịnh Thi tên là Lê Thiên Vương, ký với Tân Tinh Vực đối với cô ấy mà nói là tự hạ giá trị con người.
Qua nửa tiếng, Văn Vịnh Thi đúng giờ đi đến dưới lầu. Nghe thấy Trương Hợp Hoan và Tần Hồng nói đến “Nói xa là xa”, bản cũ là bản hợp xướng của Tần Hồng và Hàn Bảo Nhi.
Văn Vịnh Thi cũng rất thích bài này. Cô đến bên cạnh Trương Hợp Hoan rồi ngồi xuống, Trương Hợp Hoan cười cười với cô.
Văn Vịnh Thi nói: “Nói xa là xa, tôi rất thích bài hát này.”
Trương Hợp Hoan nói: “Hát chạm đến trái tim cô rồi.” Văn Vịnh Thi đang trong giai đoạn chia tay, nghe bài hát này có thể dễ dàng cộng hưởng cảm xúc với cô ấy.
Văn Vịnh Thi nói: “Ngài Trương luôn nói chuyện trực tiếp như vậy, đôi khi trực tiếp sẽ biểu đạt sự bất lịch sự.”
Trương Hợp Hoan cười nói: “Tính cách cho phép. Tôi rất ít bận tâm đến cảm nhận đến người khác. Tôi đây giới thiệu với cô một chút. Vị này là Tần Hồng tiểu thư, là ca sĩ ký hợp đồng với phòng làm việc của tôi, cũng là ca sĩ gốc hát bài hát cô vừa nghe được.”