Đại Vận Thông Thiên ( Dịch Full )

Chương 629 - Chương 629: Có Âm Mưu (1)

Chương 629: Có âm mưu (1) Chương 629: Có âm mưu (1)

Văn Vịnh Thi ngây ngẩn cả người, ngơ ngác nhìn Tần Hồng: “Cô, cô là ca sĩ thể hiện?”

Tần Hồng gật gật đầu: “Xin chào Văn tiểu thư, rất vui khi được biết cô.”

Văn Vịnh Thi bắt tay cô: “ “Không đơn giản như vậy”, “Bản thân bất chợt” cũng là bài hát của cô?”

Tần Hồng nở nụ cười: “Văn tiểu thư đều nghe qua sao?”

Văn Vịnh Thi nhìn nhìn xung quanh phòng làm việc này, sau khi cô đi vào thì mới biết đây là phòng thu, nhưng mà không nghĩ tới nơi này đã sản xuất ra được ba bài hát nổi tiếng. “Nói xa là xa” trước mắt đang hot, chiếm lĩnh top đầu bảng xếp hạng bài hát mới. Hai ca khúc “Không đơn giản như vậy” và “Bản thân bất chợt” đều lọt vào danh sách bài hát hot. Trước mắt “Không đơn giản như vậy” đã lọt vào top 10 danh sách bài hát hot.

Ánh mắt Văn Vịnh Thi dừng lại ở trên người Trương Hợp Hoan: “Anh.”

Tần Hồng nói: “Trương tổng không chỉ là sếp của tôi mà còn là người sáng tác ra ba ca khúc. Nhạc và lời đều là anh ấy xử lý.”

Văn Vịnh Thi lúc này đây mới nhớ tới vì cái gì mà cảm thấy Trương Hợp Hoan quen thuộc. Cô đã chú ý đến lời nhạc của những bài hát này, nhưng không nghĩ tới lại liên quan đến Trương Hợp Hoan trước mặt cô. Khó trách lúc trước cậu tự tin tràn đầy nói bản thân có tài hoa hơn Thất Bả Đao.

Nếu tất cả là sự thật, thì người này quá lợi hại. Chẳng những có thể viết được tiểu thuyết, biên kịch, còn có thể sáng tác lời nhạc. Ba bài hát liên tiếp thống trị bảng xếp hạng nội địa. Trình độ này chắc chắn là một nhạc sĩ hàng đầu.

Văn Vịnh Thi sở dĩ lựa chọn ở lại Nam Giang lâu hơn vài ngày, là vì muốn gặp một vị nhạc sĩ cao cấp hàng đầu ở nội địa. Giám đốc công ty âm nhạc SOMY Ngô Đại Vĩ. Mặc dù công ty quản lý đã từ bỏ việc hỗ trợ cô trong vấn đề phát triển âm nhạc, nhưng mà Văn Vịnh Thi không cam lòng. Cô cho rằng mình rất có thiên phú ở phương diện ca hát.

Trương Hợp Hoan cười nói: “Chúng ta đi ăn cơm thôi, hôm nay tôi làm ông chủ, cho mọi người đón gió tẩy trần.”

Có một quán ăn bạn các món ăn dân dã. Người trợ lý nhìn thấy quán ăn liền lo lắng về vấn đề vệ sinh, Trương Hợp Hoan biết những người này có chút kiêu kỳ, nhưng mà Văn Vịnh Thi cũng không nói gì.

Mặc dù hình thức quán ăn không được tốt lắm nhưng công việc buôn bán rất phát đạt. Văn Vịnh Thi vốn đang lo lắng sẽ bị fan nhận ra, nhưng rất nhanh liền ý thức được những người khác chỉ cảm thấy cô rất xinh đẹp, không ai phát hiện cô là minh tinh.

Văn Vịnh Thi vui mừng rất nhiều nhưng lại cảm thấy có chút mất mát. Xem ra cảm giác tồn tại của cô quá thấp. Khi người khác nhắc đến cô thì chỉ là một người mẫu trẻ, một bình hoa, không có nhớ rõ đến tác phẩm của cô.

An Cát Lạp là người ra mắt cùng thời với cô, cô ấy đã trở nên nổi tiếng sau khi phẫu thuật khuôn mặt. Bây giờ tài nguyên của cô ấy rất lớn, đã có xu thế nhất định.

Trương Hợp Hoan gọi Văn Vịnh Thi đến gọi món ăn. Văn Vịnh Thi chưa từng đến loại quán ăn này. Nhưng mà quán ăn đều để lộ ra, món ăn đều bày ra bên ngoài, cô chọn mấy món đồ ăn chay.

Trương Hợp Hoan nói: “Cô là động vật ăn cỏ à?” Cậu gọi một món vịt Đông Sơn, cá hấp Huy Châu, lại gọi một phần lòng heo xào đậu.

Văn Vịnh Thi nói: “Rất hôi.”

Trương Hợp Hoan nói: “Hôi nhưng ngon. Tôi phát hiện cô sao mà cả ngày mặt đều nhăn nhó thế?”

Văn Vịnh Thi nói: “Gặp phải chuyện không hay, người không vui, cười không nổi.”

Trương Hợp Hoan nói: “Mắng tôi à? Tôi nghe ra đấy.”

Văn Vịnh Thi cười nói: “Tôi không có ý này, hơn nữa tôi rất ít khi thô lỗ.”

Trương Hợp Hoan nói: “Người sống quá rụt rè cũng không có ý nghĩa. Nhất là đối với diễn viên mà nói, làm gì cũng nhẫn nhịn trong lòng khẳng định không tốt, diễn viên chân chính cần phải thu phóng tự nhiên.”

“Nói như anh rất hiểu tôi vậy.”

Trương Hợp Hoan lại gọi một phần lươn rút xương, một phần vịt nướng – là món ăn đặc sắc của địa phương.

Văn Vịnh Thi nói: “Nhiều quá rồi, ăn không hết.”

Trương Hợp Hoan nói: “Ăn không hết thì mang về, để dành ăn bữa tối khuya.”

Quay lại ngồi xuống phòng bao, Trương Hợp Hoan mở một chai Yamazaki 18 năm do Nhâm Đương Hành tặng. Chủ yếu là người dân Hương Giang không có thói quen uống rượu. ở với thực dân Anh đã lâu (Hongkong được cho thực dân Anh thuê 100 năm), khẩu vị cũng đã thay đổi.

Văn Vịnh Thi căn bản không muốn uống rượu. Nhưng mà cô cũng không cự tuyệt, chủ yếu là có ý kết thân với Trương Hợp Hoan. Người đàn ông trước mặt dường như là một người thật sự tài năng.

Tần Hồng nói: “Buổi tối tôi còn phải quay về, tôi sẽ không uống.”

Trương Hợp Hoan nói: “Cô cứ uống đi. Nếu uống nhiều thì hãy ở lại đây, dù sao bên này cũng có phòng. Tôi ngủ ở sofa qua đêm là được.”

Văn Vịnh Thi dần dần trở nên thân thiết với bọn họ hơn: “Tần tiểu thư không uống, tôi cũng không uống.”

Bình Luận (0)
Comment