Đại Vận Thông Thiên ( Dịch Full )

Chương 648 - Chương 648: Đồng Hành (2)

Chương 648: Đồng hành (2) Chương 648: Đồng hành (2)

Trương Hợp Hoan nói: “Đối với An Nhiên mà nói hiện nay nếu gặp may ngược lại lại là chuyện không tốt. Danh khí càng lớn, giá trị trong mắt người quan tâm càng lớn. Cô ấy còn trẻ tuổi, cho dù yên lặng hai năm, cũng sẽ không bị ảnh hưởng quá lớn.”

Lạc Thanh Dương nói: “Đứa trẻ này rất háo thắng”

Trương Hợp Hoan nói: “Về phương diện tính cách thì cô ấy không giống ngài, cha của cô ấy là một người như thế nào?”

Lạc Thanh Dương nhăn mày, vẻ mặt có chút không vui nói: “Có một số việc cậu không nên hỏi.”

Trương Hợp Hoan gật gật đầu: “Theo lý thuyết mẹ con hai người hẳn là sống nương tựa nhau mới đúng. Nhưng tôi thấy quan hệ giữa hai người cũng không hòa hợp.”

Lạc Thanh Dương muốn nói lại thôi: “Muộn rồi, tôi cần phải đi về nghỉ ngơi.”

Thời điểm Trương Hợp Hoan rời khỏi, tìm được một buồng điện thoại ven đường, gọi điện thoại cho Kiều Thắng Nam, nói cho Kiều Thắng Nam biết chuyện tình mình gặp Lạc Thanh Dương. Cậu có cảm giác mối quan hệ của Lạc Thanh Dương và Nhạc Khai Sơn không hài hòa như vẻ bề ngoài, khả năng không muốn có người khác biết là mâu thuẫn. Để cho Kiều Thắng Nam điều tra kĩ một chút mối quan hệ của Tân Hoạ và tập đoàn Sơn Thủy.

Kiều Thắng Nam bảo cho cậu không cần xen vào chuyện này. Nghe nói Trương Hợp Hoan sắp rời khỏi Nam Giang một thời gian, Kiều Thắng Nam nhắc nhở cậu bảo trọng thân thể.

Trương Hợp Hoan phát hiện đêm nay có hai cô gái không hẹn mà cùng quan tâm đến sức khỏe của mình, chẳng lẽ các cô đều là ham thích cơ thể của tôi?

Quay lại phòng làm việc đã mười một giờ ba mươi. Trong phòng làm việc còn sáng đèn, Trương Hợp Hoan nghe được tiếng luyện tập dương cầm trong phòng truyền ra, nghĩ là Tần Hồng ở đây. Đẩy cửa ra một khe hở, nhìn bóng lưng bên trong là Văn Vịnh Thi.

Văn Vịnh Thi đàn tấu khúc “Cô gái ngốc”. Vừa đàn vừa hát, so với thời điểm ban đầu có tiến bộ hơn một chút.

Trương Hợp Hoan lặng lẽ đi vào, chờ cô ấy hát xong thì mới vỗ tay, những người chăm chỉ luôn xứng đáng nhận được lời khen.

Lúc này Văn Vịnh Thi mới biết là cậu quay về, vội vàng che cây đàn rồi đứng dậy, vẻ mặt không vui nhìn cậu.

Trương Hợp Hoan đánh giá cô, phát hiện trên chân cô vẫn là đang mang đôi giày cũ kia, mỉm cười hỏi: “Ấm áp đúng không?”

Văn Vịnh Thi nói: “Trong phòng luyện tập rất lạnh.”

Trương Hợp Hoan nói: “Lại muốn có không gian riêng, lại sợ lạnh, trên đời này không có chuyện hoàn mỹ đôi đường.” Cậu mang về một ít đồ ăn khuya.

Thật ra buổi tối Văn Vịnh Thi đã ăn một bát mì ăn liền. Bởi vì do thời tiết rét lạnh, năng lượng tiêu tốn tương đối nhanh, xác thực là có chút đói bụng. Nhìn thấy bánh bao nhân lạp xưởng, biết tối nay Trương Hợp Hoan ăn đồ Quảng Đông.

Trương Hợp Hoan đi pha hai ly cà phê hòa tan, một ly đưa cho Văn Vịnh Thi.

Văn Vịnh Thi nói: “Con người anh thật không đúng giờ.”

Trương Hợp Hoan nói: “Không có biện pháp. Ngày mai phải đi Liêu Thành, có rất nhiều chuyện cần phải xử lý trong hôm nay.”

Văn Vịnh Thi nói: “Anh muốn cùng tôi nói chuyện gì?”

Trương Hợp Hoan ghé vào bên cửa sổ nhìn, rồi nói: “Tuyết rơi rồi.”

Văn Vịnh Thi ở Hương Giang rất ít khi thấy tuyết, cô quyết định đi ra nhìn, Trương Hợp Hoan nhắc nhở cô nên mặt thêm nhiều quần áo. Đi cùng cô ấy ra bên ngoài, khu công nghiệp này có rất ít nơi bật đèn.

Tuyết không lớn, Văn Vịnh Thi giang hai cánh tay đi lòng vòng trong tuyết, đôi giày bông của người già không có ảnh hưởng đến sự nhẹ nhàng của cô.

Trương Hợp Hoan uống một ngụm cà phê nói: “Chưa thấy qua tuyết à?”

Văn Vịnh Thi nói: “Làm sao mà như vậy. Hằng năm tôi đều đi Nghề Hồng trượt tuyết, thỉnh thoảng cũng sẽ đi Thụy Sĩ.” Trong mắt anh ta mình là người chưa thấy qua thế giới sao? Chưa từng mặc giày bông kiểu cũ này thì đúng là thật.

Trương Hợp Hoan nói: “Cô rất muốn phát triển ở giới ca hát sao?”

Văn Vịnh Thi dừng lại: “Không phải anh nói tôi không thích hợp sao?” Hôm nay sau khi gặp Ngô Đại Vĩ, sự tin tưởng của cô đã chịu đả kích, thậm chí bắt đầu suy xét về việc có nên từ bỏ ý định phát triển trong giới âm nhạc hay không.

Trương Hợp Hoan nói: “Thực lực và gặp may có quan hệ không lớn. Các ca sĩ thực lực rong giới Hồng Kông không nổi tiếng như những ca sĩ thần tượng, ở đại lục cũng vậy.”

Văn Vịnh Thi nói: “Bề ngoài của công ty quan trọng, vận may cũng rất quan trọng.” Cô cảm giác mình không có vận may để trở nên nổi tiếng.

Trương Hợp Hoan nói: “Cô nếu muốn yên ổn phát triển ở đại lục, tìm Ngô Đại Vĩ không sai. Các bài hát quốc ngữ anh ta viết không tệ. Nhưng mà một ca sĩ Hương Giang như cô mà muốn ra mắt ở đại lục rất khó. Cô có nhìn ra các ca sĩ Hương Giang thực sự nổi tiếng ở đại lục về cơ bản đều là đều nổi tiếng ở Hương Giang và Đông Nam Á. Sau đó mới có được ảnh hưởng đến gần bên này. Dù sao văn hóa hai bên cũng tồn tại sự khác biệt.”

Bình Luận (0)
Comment