Đại Vận Thông Thiên ( Dịch Full )

Chương 649 - Chương 649: Đồng Hành (3)

Chương 649: Đồng hành (3) Chương 649: Đồng hành (3)

Văn Vịnh Thi không nói. Cô tìm Ngô Đại Vĩ vốn muốn nhờ viết một bài hát bằng tiếng Quảng Đông, bỗng nhớ đến ca khúc “Cô gái ngốc” của Trương Hợp Hoan. Cậu nói tiếng phổ thông chuẩn như vậy, sao có thể viết được ca từ tiếng Quảng Đông?

“Anh biết tiếng Quảng?”

Trương Hợp Hoan cười nói: “Biết.”

“Anh là người Quảng Đông?”

Trương Hợp Hoan lắc lắc đầu: “Người Bình Giang, Bằng Thành.”

“Vậy sao mà anh nói được tiếng Quảng Đông?”

“Học theo cô?”

“Tôi khi nào mà dạy cho anh? Tôi biết anh cũng chưa được vài ngày.”

Trong lòng Trương Hợp Hoan nói trong quá khứ cô và tôi kết giao nhiều năm, tôi cũng tiêu không ít tiền trên người cô. Trương Hợp Hoan cũng không phải đau lòng vì số tiền bỏ ra, ngược lại thấy có chút áy náy. Dù sao cũng không cho cô được một chỗ tốt nào. Trước đây trong mắt cậu, tiền là một thứ vô giá trị nhất.

Văn Vịnh Thi nói: “Anh xem qua phim của tôi?”

Trương Hợp Hoan nói: “Cho là vậy đi, theo hiểu biết của tôi, hợp đồng quản lý của cô sắp hết hạn, có tính toán gì không?”

“Anh giống như rất hiểu tôi.”

Trương Hợp Hoan nói: “Tôi là nhà sản xuất, chủ nhiệm văn phòng của đài truyền hình Nam Giang, hợp đồng của các diễn viên tôi đều phải hỏi đến. Đương nhiên cũng muốn tìm hiểu thêm một chút tình hình của cô. Bởi vì chuyện tai tiếng lần đó, mà tôi đã bị đài trưởng mắng một trận.”

“Chuyện tai tiếng của tôi liên quan gì đến anh?”

“Không liên quan đến tôi, nhưng mà ảnh hưởng đến tổ kịch thì không được. Văn tiểu thư tốt nhất nên nghiên cứu thật cẩn thận hợp đồng một chút, phía trên có điều khoảng bồi thường. Nếu thật bởi vì cô mà tạo thành những tổn thất cho tổ kịch, chỉ sợ cô bồi thường không nổi.”

Văn Vịnh Thi trừng mắt liếc cậu một cái, bất quá không nói chuyện. Biết Trương Hợp Hoan không phải đang nói chuyện giật gân.

Trương Hợp Hoan nói: “Nguyên nhân cô không nổi tiếng không phải là do diễn xuất, cũng không phải là do ngoại hình không đẹp mà là do cô đã tìm sai công ty. Bọn họ định hướng sai con đường phát triển về cô. Nói một câu cô không thích nghe, cô rất khó thoát khỏi cái mác diễn viên bình hoa.”

“Đó là vì mọi người đều chỉ chú ý đến bề ngoài mà xem nhẹ sự cố gắng của tôi.”

“Chị gái, kỹ năng diễn xuất cũng cần có thiên phú. Kỹ năng diễn xuất của một người cũng là số phận. Cô có thể nỗ lực hơn Lưu Thiên Vương không? Anh ta cố gắng cố gắng cả đời diễn xuất cũng không bằng cô.”

Văn Vịnh Thi nói: “Anh đừng có vũ nhục thần tượng tôi.”

Trương Hợp Hoan nói: “Tiêu chuẩn thần tượng của cô nên đề cao lên một chút. Ví dụ như Annie Hathaway, da trắng, xinh đẹp, chân dài, ngoại hình ưa nhìn, có tài diễn xuất nhưng không ngại đóng vai bình hoa di động. Trong phim Batman bản mới diễn vai Miêu nữ, cô xem ảnh tạo hình chưa, rất xinh đẹp.”

Văn Vịnh Thi nói: “Người ta là siêu sao quốc tế, anh không thể lấy để so sánh với tôi được.”

“Cô xem Chuyện tình cây táo gai chưa? Kỹ năng diễn xuất của Đông Vũ thì sao? Đó là diễn viên thiên tài, thiên phú rất quan trọng.”

Văn Vịnh Thi nói: “Anh nói đi nói lại, đơn giản là nói tôi không có kỹ năng diễn xuất, khả năng ca hát của tôi không có thiên phú, cái thiên phú của tôi chính mà một người bình thường. Tôi ngay cả làm một bình hoa cũng không làm tốt, đã đủ chưa? Trương Hợp Hoan, tôi thật là chịu đủ anh rồi. Tôi không thể, nhưng không đến lượt anh đánh giá tôi và đưa ra những lời bình phẩm từ đầu đến chân một cách vô trách nhiệm.”

“Đừng giận, con người tôi tương đối thẳng thắn, nếu cô không thích nghe lời nói thật thì tôi không nói nữa.”

Văn Vịnh Thi nói: “Anh đả kích tôi cả ngày, tôi không có sĩ diện sao? Tôi không có tự tôn sao?”

Trương Hợp Hoan nói: “Tôi muốn giúp cô.”

“Tôi không cần anh giúp!” Văn Vịnh Thi giận dữ xoay người, hất mái tóc dài quay về phía phòng làm việc.

Trương Hợp Hoan cười nói: “Suy xét một chút, cô có muốn ký hợp đồng quản lý với tôi không?”

Văn Vịnh Thi dừng lại bước chân: “Nằm mơ!”

Đêm đó đúng thật là Văn Vịnh Thi nằm mơ, một giấc mơ thật đáng sợ. Một tên đeo mặt nạ phá cửa hất chăn của cô lên, cột cô trên giường sau đó là cưỡng hiếp cô thô bạo. Văn Vịnh Thi thất kinh, lớn tiếng hét chói tai, cô kêu Trương Hợp Hoan cứu mạng. Nhưng khi cái tên kia tháo mặt nạ xuống thì đó chính là khuôn mặt của Trương Hợp Hoan.

Văn Vịnh Thi bừng tỉnh và chỉ thấy rằng bây giờ mới ba giờ sáng. Nhìn áo ngủ trên người đang mặc êm đẹp, trong phòng cũng không có người khác. Trợ lý của ở phòng bên cạnh, cửa phòng cũng khóa kĩ. Cô cũng kiểm tra qua, trong căn phòng cũng không có camera theo dõi.

Làm sao lại có giấc mơ đáng sợ như vậy. Hai lần, hai lần đều bị anh ta cưỡng hiếp. Súc sinh này, đi chết đi!

Sau khi Văn Vịnh Thi mắng, cô chợt nhận ra mình đã mắng vô cớ. Dù sao Trương Hợp Hoan cũng không biết gì về giấc mơ kì lạ của mình.

Bình Luận (0)
Comment