Trương Hợp Hoan nói: “Đừng có gợi ý cho tôi, tính tình tôi không kiên định dễ học theo thói xấu lắm.”
An Nhiên nói: “Tôi mới là người bị anh dạy hư đó.”
“Cô An nói gì cũng phải theo lương tâm của mình chứ.” Trương Hợp Hoan nói xong, không nhịn được đưa tay sờ vào bộ ngực đang phập phồng của An Nhiên một cái.
An Nhiên đỏ mặt mắng: “Cút đi, mau bỏ cái tay dơ bẩn của anh ra.”
Trương Hợp Hoan nói: “Tôi chỉ sờ thử lương tâm của cô mà thôi.”
An Nhiên nói: “Tại sao anh không tự sờ chính mình đi?”
“Lương tâm của tôi đối với cô rất bao la.”
An Nhiên nắm tay cổ tay của Trương Hợp Hoan, lấy tay anh rời khỏi ngực mình: “Tôi đi theo anh đến Liêu Thành được không?”
Trương Hợp Hoan nói: “Được! Có điều ở đó hơi lạnh, có gì cô sẽ giúp tôi ủ ấm mền.”
An Nhiên nói: “Đồ thối tha không biết xấu hổ, dựa vào đâu mà tôi phải ủ ấm cho anh?”
“Vậy thì tôi ủ ấm cho cô.”
An Nhiên nói: “Dù sao ở chung với anh là tôi đã chịu thiệt rồi.”
Trương Hợp Hoan nói: “Nếu đã chịu thiệt thòi thì nên để một mình tôi ăn thôi, còn nếu người khác khiến cô chịu thiệt thòi dù chỉ một chút, tôi cũng không đồng ý.”
An Nhiên thở dài: “Vốn dĩ tối nay mẹ tôi sắp xếp cho tôi đi ăn tối cùng Vương tổng của Hoa Nghệ, còn có đạo diễn Phùng,”
Trương Hợp Hoan nói: “Những người đó không tốt đẹp gì.”
“Tôi không muốn đi, dù biết bà ấy muốn tốt cho tôi, bây giờ tôi không biết nên ứng xử ra sao.” An Nhiên dựa vào lòng Trương Hợp Hoan mà bắt đầu khóc.
Trương Hợp Hoan tay trái ôm lấy cô, vỗ nhẹ vào vai cô khuyên nhủ an ủi, tay phải thì lại thuận tiện sờ ngực cô, ngực mềm mại rất thoải mái.
An Nhiên đột nhiên ngừng khóc, mắng một câu: “Anh không phải là người, đến cả lúc này rồi mà vẫn chiếm tiện nghi của tôi.”
“Trời đất làm chứng, tôi là sợ cô thương tâm quá độ, hít thở không thông, mới giúp cô điều hòa khí đấy chứ.”
An Nhiên nói: “Dù sao anh vẫn là kẻ lưu manh nhất.”
Trương Hợp Hoan cúi đầu, hôn lên mặt cô một cái, dù bị cô mắng là lưu manh, nếu anh không làm gì thì đã phụ sự kỳ vọng của cô.
An Nhiên cũng không trốn tránh, ngược lại còn nhào tiếp vào lòng anh.
Lúc này có hai người tiến lại, lại gần lấy đèn điện thoại chiếu vào xe, thì ra là hai tên say rượu, trong đó có một người cười nói: “Tôi đi ở đây, ở chỗ này là được rồi.”
Trương Hợp Hoan muốn xuống xe đánh người, An Nhiên ngăn lại không muốn cậu tranh chấp với kẻ say, an toàn vẫn là trên hết, sau đó lái xe rời đi. Nhưng tên nhóc từ chỗ cỏ rậm phía trước, cứ thế ở trước đầu xe cởi quần đi tiểu.
An Nhiên cảm thấy ghê tởm, thật sự muốn nhấn chân ga, một phát hất bay hai tên khốn này.
Trương Hợp Hoan mở cửa xe đi xuống, An Nhiên không kịp ngăn cậu lại.
Tuy biết Trương Hợp Hoan có thể chiến đấu được nhưng vẫn có chút lo lắng: “Thôi quên đi!”
Trương Hợp Hoan đi đến đầu xe, vô bả vai tên kia, chuẩn bị cho hắn một quyền vào mặt, lại đột nhiên cảm giác tình huống này không đúng lắm, bỗng có một tia sáng lóe lên, người kia lấy ra một con dao hướng bụng cậu đâm tới.
Trương Hợp Hoan lùi về sau tránh né sự ám sát của đối phương, một người khác lại xông tới, tay cũng cầm một con dao nhỏ, đâm hướng tới thắt lưng của Trương Hợp Hoan, hai người luân phiên tấn công, Trương Hợp Hoan chỉ có thể liên tục lùi về sau, hai người này được huấn luyện rất tốt, phối hợp rất ăn ý.
An Nhiên nhìn thấy Trương Hợp Hoan đang trong tình huống ngay cấp, cuống quít khỏi động xe, hướng về phía hai người kia tông đến.
Hai người đó nhảy qua hai bên né tránh, An Nhiên mất mục tiêu, phanh không kịp tung thẳng vào một thùng rác ven đường.
Tiếng va chạm rất lớn khiến cho người qua đường chú ý, lại gần xem có chuyện gì.
Hai người kia nhìn thấy người qua đường kéo đến, liền dừng tay không ám sát Trương Hợp Hoan nữa, nhanh chóng chạy trốn không còn thấy bóng dáng.
Trương Hợp Hoan đi đến cạnh xe hơi, mở cửa xe, An Nhiên nắm lấy vai cậu: “Anh có sao không? Có sao không?”
Trương Hợp Hoan lắc đầu, một tay ôm lấy An Nhiên vào lòng.
Trương Hợp Hoan không cho rằng những việc đã xảy ra chỉ là ngẫu nhiên, lúc ở đồn cảnh sát với công ty bảo hiểm, anh có liên lạc Kiều Thắng Nam, bởi vì trước đó Kiều Thắng Nam có nhắc nhở anh tránh xa khỏi An Nhiên, nên Trương Hợp Hoan có thể đưa ra kết luận, đây là cuộc tấn công có chủ đích, hơn nữa là khi ở cạnh An Nhiên.
Lần đầu tiên Kiều Thắng Nam hỏi cậu có bị thương gì không, sau khi nghe cậu nói không có việc gì thì mới yên tâm. Sau đó cậu miêu tả lại cho cô tình huống xảy ra đêm hôm đó, cô sẽ sắp xếp đội chuyên gia điều tra.
Sau khi khai báo phối hợp với bên cảnh sát điều tra xong thì cũng đã mười một giờ tối, Lạc Thanh Dương nghe tin liền tức tốc chạy tới.
Trương Hợp Hoan để An Nhiên trở về cùng bà ấy, An Nhiên cái gì cũng không chịu, muốn Trương Hợp Hoan phải cùng đi với vô, như là tinh thần chịu đả kích vẫn chưa hết.