Dương Tử lúc này có chút giống với Lý Tiểu Long, chỉ vào Trương Hợp Hoan nói: “Anh có thể vũ nhục tôi, nhưng không thể vũ nhục các diễn viên tiểu phẩm, càng không thể vũ nhục Từ đạo diễn. Từ đạo diễn là người tôi tôn trọng nhất.”
Trương Hợp Hoan cười nói: “Bớt nói đi, người anh tôn trọng nhất không phải là thầy của anh sao? Nếu để ông ấy nghe được không khéo sẽ cho anh một cái tát tai.”
Văn Vịnh Thi thật sự là hết chỗ nói. Lúc trước sao không phát hiện mặt hàng này thích gây sự như vậy. Vốn đang định thừa cơ hội này tiếp cận Từ đạo diễn, hôm nay thì xong rồi, đều bị cậu khuấy trộn.
Dương Tử nói: “Từ đạo diễn, ngài đừng giữ tôi. Hôm nay tôi không thể nuốt nổi cục tức này.”
Trương Hợp Hoan nói: “Anh lại đây, tôi không đánh anh răng rơi đầy đất tôi đổi thành họ anh.”
Mọi người của hai phòng đều nghe tiếng đi ra, đều là người trong giới. Bên phía Từ Kha còn vó một vị Phó quảng trưởng của Quảng điện điện ảnh phương Bắc - Chung Ngọc Đào. Hắn quen biết Chu Nãi Văn, nhiều người ra như vậy khẳng định là không đánh được.
Chu Nãi Văn hỏi một câu: “Trương chủ nhiệm, tình huống gì vậy?”
Trương Hợp Hoan chỉ vào Dương Tử nói: “Tên kia quấy rầy Văn tiểu thư.”
Văn Vịnh Thi hoàn toàn mờ mịt, sao Trương Hợp Hoan mở miệng toàn lời dối trá. Dương Tử tuy rằng chủ động đến gần, nhưng cũng không quấy rầy cô. Mọi người đều là nhân vật của công chúng, cần phải phụ trách với lời nói của mình.
Dương Tử bị bức điên rồi, mặt hàng này là ai? Hắn có cừu oán với cậu ta sao? Vì sao hôm nay cứ nhằm vào hắn? Hắn chỉ vào Trương Hợp Hoan mắng: “Mày đi chết đi, tao quấy rầy cô ấy khi nào? Tao là thân phận gì, tao sẽ coi trọng cô ấy sao?” Hắn bị chọc tức đến nói không suy nghĩ.
Văn Vịnh Thi chớp chớp mắt, có ý gì? Anh nổi tiếng thì có thể khinh thường người khác? Anh dựa vào cái gì mà đòi chướng mắt tôi? Cái bộ dáng lấm la lấm lét của anh tôi còn chưa chướng mắt đó, cô cũng phát hoả: “Anh cũng không xem lại một chút dáng vẻ của mình, tôi còn lười để ý đến anh.”
Trương Hợp Hoan nói: “Loại tiểu nhân không có đức hạnh này, có nổi đến thế nào cũng không thể dùng.”
“Tao giết chết mày!” Dương Tử tiến lên phía trước, lại bị vài người kéo lại.
Từ Kha nhíu nhíu đầu mày. Vốn dĩ ông không có ấn tượng tốt với Dương Tử, hiện tại đã càng kém. Thanh danh đời này của ông không thể bị phá huỷ trong tay người thế này được. Người mà Quốc Sư không thể thay đổi, ông nhắm chừng cũng không thể.
Thật ra hôm nay Dương Tử không trêu chọc Trương Hợp Hoan, nhưng Trương Hợp Hoan lại nhìn hắn không vừa mắt. Ai bảo hắn đời trước làm cho lão tử phải bồi thường tiền. Cậu chính là muốn trào phúng hắn, đáng đời!
Hai bên đều tự kéo người của mình trở về phòng, Chu Nãi Văn thở dài; “Trương chủ nhiệm, ngài mắng hắn làm gì? Sư phụ hắn là ai cũng không phải ngài không biết.”
Trương Hợp Hoan nói: “Tôi không quen nhìn bộ dáng tiểu nhân đắc chí của hắn ta.”
Chu Nãi Văn lo lắng trở về Dương Tử sẽ đến trả thù, đề nghị nhanh chóng kết thúc, khuyên Trương Hợp Hoan về sớm một chút. Trong mắt hắn nhiều một chuyện không bằng bớt một chuyện. Dương Tử có tầm ảnh hưởng cực lớn ở ba tỉnh Đông Bắc. Trương Hợp Hoan trẻ tuổi nóng tính, người như vậy dễ dàng chịu thiệt khi ra xã hội.
Trương Hợp Hoan uống rượu nên để Văn Vịnh Thi lái xe, Văn Vịnh Thi vừa lên xe liền phát hoả: “Anh có ý gì, vì sao lại bịa đặt như vậy? Anh có biết loại chuyện như vậy sẽ rất dễ tạo nên ảnh hưởng xấu với hình tượng của tôi không.”
Trương Hợp Hoan cài dây an toàn, không chút hoang mang nói: “Cô không cần lo lắng, ở đây không có mấy người biết cô. Hơn nữa hình tượng của cô cũng đủ xấu rồi, có kém thêm một chút nữa cũng không sao đâu.”
“Ôi! Con người anh thật đúng là không thể nói lý. Trương Hợp Hoan, tôi thật hối hận ký hợp đồng với anh.”
Trương Hợp Hoan nói: “Cô muốn huỷ hợp đồng, được! Tôi không thiếu nghệ sĩ.”
Văn Vịnh Thi không nghĩ cậu đáp ứng sảng khoái như vậy, trong lúc nhất thời có chút không thể tin được: “Thật sự?”
Trương Hợp Hoan gật gật đầu: “Dưa hái xanh không ngọt, hợp đồng của chúng ta vẫn chưa chính thức bắt đầu. Tôi biết cô chướng mắt phòng làm việc nho nhỏ này, lần này trở về Hương Giang hẳn là tiếp xúc với không ít công ty?”
“Không có, tôi là người có tinh thần trách nhiệm.” Văn Vịnh Thi có chút chột dạ.
Trương Hợp Hoan nói: “Đừng cho rằng bản thân cô cao thượng như vậy. Nếu không phải thân thể của cô có vấn đề, khả năng là đã sớm đề xuất huỷ hợp đồng rồi đúng không? Để tôi đoán một chút, là Thái Dương Hỗ Ngu đúng chứ? Công ty của Chu Tác Hoá?”
Văn Vịnh Thi trợn tròn mắt, làm sao cậu biết được. Chuyện này cực kỳ bí mật, cô cũng chưa từng kể với ai.
Trương Hợp Hoan đương nhiên biết, sau khi Văn Vịnh Thi kết thúc hợp đồng với Bách Sĩ Hoạt thì ký với Thái Dương Hỗ Ngu. Sau đó được đẩy lên rất nhiều, cũng là từ đó cô bắt đầu dần dần mở ra một mảnh thiên địa ở giới phim ảnh. Nhưng vẫn cách xa với các sao nổi tiếng nhất.