Đại Vận Thông Thiên ( Dịch Full )

Chương 715 - Chương 715: Ái Muội (1)

Chương 715: Ái muội (1) Chương 715: Ái muội (1)

Trương Hợp Hoan nói: “Đi lên đi, hoa tôi tặng cho cô. Trong khoảng thời gian này gây cho cô không ít rắc rối. Con người của tôi cũng không biết nói chuyện, tặng cô một bó hoa xem như đền bù một chút.”

Văn Vịnh Thi đi vào ngồi bên cạnh ghế phó lái, đang cầm bó hoa kia trong tay, trong lòng có chút cảm động. Trương Hợp Hoan là người không tệ, đổi thành người khác khẳng định có thể sẽ không dễ dàng như vậy mà buông tha cô, nói không chừng còn bắt cô đưa ra khoản bồi thường kếch xù.

Trương Hợp Hoan trên đường lái xe ra đến sân bay luôn mở nhạc, bên trong truyền đến một ca khúc.

Mặt mày trong giống như khóc mà không khóc.

Còn cầu mong chuyện gì không nói nên lời.

Văn Vịnh Thi nghe như nhập thần. Bài hát tiếng Quảng này hay như thế, nhưng mà trước đó cô chưa từng nghe qua. Ngay cả khi hết bài hát, trong xe chìm vào một mảng yên tĩnh. Văn Vịnh Thi nhìn Trương Hợp Hoan, Trương Hợp Hoan từ đầu đến cuối đều không nói gì, trong trí nhớ, anh ta rất ít khi có thời điểm trầm tư như vậy, chẳng lẽ là bởi vì chuyện mình giải ước đã làm ảnh hưởng đến anh ta?

Văn Vịnh Thi dùng hết dũng khí nói: “Bài hát này tên gì?”

Trương Hợp Hoan nói: “Ái muội.”

“Bài hát của anh?”

Trương Hợp Hoan rất tự nhiên gật đầu. Thật ra là Lâm Tịch Từ viết lời, Trần Hiểu Hà viết nhạc. Lời nói dối nói nhiều đến mức chính bản thân cũng cho là thật. Trương Hợp Hoan hiện tại đã xem mình trở thành tác giả sáng tác, dù sao ở đây thì mình chính là tác giả. Cậu không cho mình là người đạo văn, tự nhận mình là một người mở rộng văn hóa, phổ cập văn hóa của mình ở một vị diện khác. Người sáng tác ban đầu ở vị diện khác ngược lại hẳn là cảm ơn mình, không biết xấu hổ là bước đầu tiên để vô địch.

Văn Vịnh Thi nói: “Thật tuyệt!”

Trương Hợp Hoan nói: “Đây là một bản để cho Tần Hồng thu. Giọng hát của cô ấy không thích hợp, hơn nữa ca khúc này không phải là ca khúc tôi chuẩn bị riêng cho cô ấy.”

Trái tim của Văn Vịnh Thi đập bịch bịch, cô liền ý thức được cái gì, thật ra là cô muốn giữ lại hợp đồng thu âm, nhưng mà thái độ Trương Hợp Hoan ngày hôm qua cũng rất rõ ràng. Nếu chấm dứt thì nên chấm dứt toàn bộ, cậu căn bản chướng mắt hợp đồng thu âm của Văn Vịnh Thi.

Trong lòng Văn Vịnh Thi lâm vào đấu tranh kịch liệt, dấn thân vào Thái Dương Hỗ Ngu, nhất định có nhiều cơ hội tham gia vào các tác phẩm lớn, hơn nữa còn được hợp tác với các nhân vật nặng ký trong giới điện ảnh. Nhưng mà với thân phận của mình, cô ấy có nắm chắc là được khen ngợi không? Văn Vịnh Thi không thể xác định, hơn nữa Chu Tác Hóa kia là người nổi tiếng đào hoa, muốn anh ta nâng mình, đều phải có trả giá.

Ký kết với Tân tinh vực, thì mình là nghệ sĩ duy nhất. Nhớ tới trong khoảng thời gian này, Trương Hợp Hoan đối với cô chăm sóc từng li từng tí, trong lòng Văn Vịnh Thi có thể bắt đầu buông lỏng. Có một chút cô có thể xác định là Trương Hợp Hoan không có qua loa với mình. Hơn nữa con người Trương Hợp Hoan này thật sự có tài hoa. Đối mặt với ngôi sao nổi tiếng đến mức phát sáng như Dương Tử, cậu cũng không hề thua kém. Ở trước mặt đạo diễn Từ Kha cũng không luống cuống. Văn Vịnh Thi có một loại cảm giác kỳ lạ, người này có gì mà không làm được sao.

Không có âm nhạc, bên trong xe yên tĩnh. Không khí ngột ngạt giữa không gian yên tĩnh.

Có thể là ảo giác, Văn Vịnh Thi cho rằng Trương Hợp Hoan so với ngày xưa nghiêm túc hơn nhiều, điều này làm cho trong lòng cô cảm thấy bất an, cô đề nghị nói: “Có thể nghe lại một lần nữa không?”

Trương Hợp Hoan mở nhạc, lần này vẫn là mở “Ấi muội”, bất quá là bản tiếng phổ thông.

Trong mộng đẹp dù thời tiết có như thế nào.

Anh rốt cuộc có quay đầu lại nhìn em.

Văn Vịnh Thi rất muốn hỏi Trương Hợp Hoan là ca khúc này đến tột cùng là vì ai mà chuẩn bị, nhưng mà lời nói đến môi lại khó có thể mở miệng. Cô liền ý thức được mình hiện tại đã không có tư cách hỏi như vậy, liền yên lặng đắm chìm vào bên trong bầu không khí âm nhạc. Trên đường đi đến sân bay, bản “Ái muội” tiếng Quảng phát lại lần nữa, khóe mắt Văn Vịnh Thi lặng lẽ nhìn Trương Hợp Hoan. Trương Hợp Hoan chuyên tâm chú ý nhìn đường phía trước, từ đầu đến cuối không hề liếc nhìn cô một cái. Cô không khỏi hoài nghi, có phải là cậu đang tức giận hay không?

Văn Vịnh Thi đeo kính nhắm hai mắt, yên lặng nghe nhạc. Trong đầu bỗng nhiên hiện ra tình cảnh bọn họ cùng một, cảm giác xấu hổ biến thành ái muội.

Trương Hợp Hoan dừng xe ở bãi đỗ xe sân bay, xuống xe giúp Văn Vịnh Thi lấy hành lý.

Văn Vịnh Thi cầm bó hoa, nhưng lại không dễ dàng cầm hành lý, Trương Hợp Hoan nói: “Tôi đưa cô đi vào.”

Văn Vịnh Thi nói: “Không cần làm phiền.”

Trương Hợp Hoan cười nói: “Đưa đến đây rồi cũng không cách bao xa nữa.”

Ái muội - Dương Thừa Lâm Rainie Yang

https://www.youtube.com/watch?v=mebzXfWi87E

Bình Luận (0)
Comment