Trương Hợp Hoan bật cười: “Anh Trần thật là có mắt nhìn.”
“Trương chủ nhiệm, có phải anh tính quay bộ điện ảnh này hay không? Có tin tức gì có thể tiết lộ với tôi một chút không?”
Thông qua ngữ điệu, Trương Hợp Hoan biết anh ta có hứng thú nồng đậm với kịch bản này. Trước khi rời khỏi tổ kịch cậu có đưa “Thiện nữ u hồn” cho Trần Tiêu. Không chỉ bởi vì Trần Tiêu thích hợp diễn nhân vật này, chủ yếu là Trương Hợp Hoan muốn đưa ra mồi câu. Từng bước cướp hợp đồng quản lý anh ta về tay. Trần Tiêu có nhan sắc, lại có diễn xuất, rơi ở trên tay Lê Đan quả là nhân tài không được trọng dụng.
Trương Hợp Hoan nói: “Anh Trần, tôi cũng không gạt anh, kịch bản này là bộ điện ảnh tôi hợp tác với đạo diễn Từ Kha, đã ký hợp đồng. Trước mắt đang tuyển diễn viên, hôm nay Từ đạo diễn còn nhắc tới anh.”
Trần Tiêu kích động hẳn lên: “Thật sao? Tôi từng hợp tác với Từ đạo diễn, tôi rất thích phim của ông ấy.”
Trương Hợp Hoan nói: “Anh Trần, chúng ta biết nhau lâu như vậy, tôi cũng không nói chuyện quanh co vòng lòng. Sở dĩ tôi đưa cho anh bộ kịch bản này vì tôi cảm thấy anh thích hợp với hình tượng Ninh Thải Thần trong lòng tôi. Tôi cũng đề cử anh với Từ đạo diễn, nhưng dường như Từ đạo diễn có chút thành kiến với anh.”
“Tại sao? Chẳng lẽ bởi vì chuyện “Trí thủ uy hổ sơn”?”
Trương Hợp Hoan nói: “Anh Trần, có chút chuyện tôi không nên nói, nhưng nếu anh đã xem tôi là bạn, tôi vẫn nên nói thẳng vậy. Người quản lý này của anh không được, can thiệp quá nhiều trong cuộc sống của anh. Hiện tại sự nghiệp của anh đang trên đà phát triển, có một số cơ hội một khi đã bỏ lỡ chính là cả đời.”
Đầu bên kia điện thoại im lặng xuống, Trương Hợp Hoan nói: “Trước nói như vậy đã, tối nay Từ đạo diễn còn mời tôi ăn cơm. Tôi sẽ nghe ngóng suy nghĩ của ông ấy. Nhưng anh yên tâm, tôi nhất định sẽ đề cử anh. Thật ra lúc tôi viết kịch bản, nhân vật Ninh Thải Thần này tôi đã nghĩ là anh.” Dù sao cũng là dụ dỗ, trước dỗ Trần Tiêu hôn mê trước rồi nói sau.
Trương Hợp Hoan tắt điện thoại, một bên Văn Vịnh Thi ý vị thâm trường nhìn cậu. Trương Hợp Hoan nói: “Sao lại nhìn tôi bằng ánh mắt này?”
Văn Vịnh Thi nói: “Có phải anh muốn cướp Trần Tiêu?”
Trương Hợp Hoan cười ha ha: “Tạm thời chưa có ý tưởng này. Tôi chỉ cảm thấy anh ta có tiềm lực phát triển, quản lý kia của anh ta lại can thiệp quá nhiều. Trước khi tôi đến Hỉ Đô, cô ta vừa giúp Trần Tiêu từ chối lời mời của Từ đạo diễn. Nói cái gì mà không phải là nhân vật chính thì không diễn. Đại khái đã quên mất Trần Tiêu chỉ là một người mới, ở truóc mặt đạo diễn lớn không có tư cách cò kè mặc cả.”
Văn Vịnh Thi nói: “Anh trẻ tuổi như vậy, tiến vào giới cũng chưa bao lâu. Sao tôi lại có cảm giác anh giống như lão yêu đã tu ngàn nă vậy?”
Trương Hợp Hoan nói: “Điểm này cô không nhìn lầm đâu. Tôi chính là Hắc sơn lão yêu ẩn nấp nhiều năm ở giới giải trí.”
Văn Vịnh Thi cười đỏ mặt, bên trong Thiện nữ u hồn, Hắc sơn lão yêu không phải tên bại hoại cưỡng hiếp Niếp Thiểu Thiến sao. Mặt hàng này chẳng lẽ đang ám chỉ gì cô sao?
Hai người đi tới Việt Long các, Từ Kha và trợ ký Nhạc Nhạc của ông cũng đến. Vị trợ lý nhỏ hơn ông ba mươi tuổi này là bạn gái của ông. Từ lão quái bởi vì vị trợ lý này mà ly hôn với vợ vài năm trước.
Đây đã là bí mật mọi người trong giới đều biết, chẳng qua không chính thức tuyên bố. Cho dù Từ lão quái đã ly hôn nhưng vẫn giữ mối quan hệ hợp tác với vợ trước. Ở phương diện xử lý hôn nhân ông coi như thành công, không vì ly hôn mà trở mặt thành thù với vợ trước. Nghe nói quan hệ giữa ông và vợ trước cũng không tệ lắm.
Trong mắt Trương Hợp Hoan, những việc này cũng rất bình thường. Từ xưa tài tử đều phong lưu, tuỳ tiện lôi một tài tử ra đều là tra nam chính hiệu. Đường Bá Hổ, Kỳ Hiểu Lam, Từ Chí Ma…hằng hà sa số, căn bản đếm không hết, cũng không phải chỉ có một mình Từ lão quái.
Trương Hợp Hoan biết bản thân cũng là tra nam trong mắt không ít người, nhưng cậu cảm thấy cái mũ này có chút ấm ức, dù gì bản thân cũng phải chịu trách nhiệm.
Đêm nay Từ Kha không mời những người khác khác, chủ yếu là muốn trao đổi nhiều hơn một chút về bộ điện ảnh “Thiện nữ u hồn” với Trương Hợp Hoan. Ông có cảm giác kịch bản Trương Hợp Hoan viết ra là thứ ông mong muốn từ trước đến nay.
Từ Kha là người theo đuổi sự tuyệt mỹ trong nghệ thuật. Ông rất muốn làm một tác phẩm tiên hiệp huyền huyễn về người Trung Quốc, nhưng thử vài lần đều là kích gãy chìm trong cát. Hai bộ Thục Sơn được phản ứng bình thường, ba bộ Thất kiếm trước đó, chỉ mới làm một bộ đã không làm được nữa. Ngược lại bộ Địch Nhân Kiệt hợp tác với đại lục đã giúp ông mở ra mùa xuân thứ hai.