Trương Hợp Hoan vẫn là lần đầu tiên đến xem nhà mới, Phương Cương đỗ xe xong chủ động đi theo cậu nhìn xem.
Liễu Vân Tư ngồi xe bus đến, từ thành phố qua đây, không kẹt xe cũng cần bốn mươi phút. Mới bắt đầu, bà cũng không hiểu đề nghị mua nơi này của con trai. Nhưng sau khi xây xong, vừa nhìn hoàn cảnh nơi này đã thấy thích.
Trong khoảng thời gian này đều đang trang hoàng xung quanh, càng chọn càng không quyết định được. Con trai đột nhiên đến làm Liễu Vân Tư vui vẻ không thôi, bất ngờ nói: “Không phải nói mười lăm mới trở về sao? Sao lại về sớm như vậy?”
Trương Hợp Hoan cười nói: “Mẹ, mẹ không muốn con về nhà sao?”
Liễu Vân Tư nói: “Muốn, muốn, muốn lắm chứ. Nhưng công việc của con bận như vậy, đàn ông đương nhiên phải lấy sự nghiệp làm trọng.” Bà cười cười với Phương Cương, đoán được là bạn của Trương Hợp Hoan.
Phương Cương gọi một tiếng dì rồi đi theo dạo một vòng từ trên xuống dưới. Trước kia cậu đã chọn được kiến trúc nên trao đổi với thiết kế sư một chút.
Liễu Vân Tư lặng lẽ nói với con, nơi này là hai khu ghép lại. Lầu trên lầu dưới đều mua, cân nhắc thiết kế làm về sau làm phòng tân hôn cho con. Thật ra bà cũng biết, nhìn tình hình phát triển trước mắt của con bà, Bằng Thành không giữ được cậu. Bất luận như thế nào thì cũng cần một ngôi nhà, Liễu Vân Tư ở phương diện này tương đối truyền thống.
Trương Hợp Hoan không hứng thú đối với việc trang hoàng, hỏi tình huống em gái và chị. Biết được em gái đang ở nhà ôn tập, tiệm ăn vặt của chị khai trương một lần nữa, hiện tại buôn bán rất tốt.
Sau khi thiết kế sư trở về nói một tiếng với Liễu Vân tư, đại khái hắn đã hiểu nhu cầu của Liễu Vân Tư. Trở về sẽ làm ra một phương án để bà xem qua.
Thiết kế sư đi rồi, Phương Cương mới nói: “Thiết kế sư này nhìn thật đáng tin, trước đó thiết kế nhà trong thành phố, xuất thân chính quy, trình độ không thấp.”
Trương Hợp Hoan nói: “Mẹ, mẹ tìm ở chỗ nào đến?”
“Tiểu Lưu giới thiệu.”
Trương Hợp Hoan ngẩn người một chút, tiểu Lưu? Ai là tiểu Lưu?
Liễu Vân Tư nhìn vẻ mặt mơ hồ của con trai, giải thích: “Chính là bạn của con, Lưu Hải Dư.”
Trong lòng Trương Hợp Hoan nói Lưu Hải Dư để bụng chuyện trong nhà của cậu như thế sao. Cậu cũng chưa từng nhắc tới, hơn nữa cũng chưa từng đề cập đến chuyện trang hoàng nhà cửa với ông. Mặt hàng này từ khi nào đã lặng lẽ đánh vào bên trong nhà cậu? Cân nhắc một chút thì chuyện này hẳn là có liên quan đến chị gái Trương Hợp Hân.
Trương Hợp Hoan nói: “Ông ta nghe chị nói?”
Liễu Vân Tư gật gật đầu.
Trong lòng Trương Hợp Hoan thầm than, Lưu Hải Dư à Lưu Hải Dư, vợ của ông vừa đi đã nhớ thương chị của tôi. Mặt hàng này thật đúng không phải là đồ gì tốt.
Phương Cương chở hai mẹ con bọn họ về nhà.
Trương Hợp Nguyệt quả thật đang ở nhà thành thành thật thật ôn tập. Cô biết anh vì chuyện mình đến trường mà tìm không ít phương pháp. Hiện tại cô chỉ cần bổ túc thành tích văn hoá, Đại học sư phạm Nam Giang hẳn là không có vấn đề gì.
Hiện tại Trương Hợp Nguyệt lòng đầy sùng bái đối với anh trai, trước tiên xông đến cho cậu một cái ôm: “Anh, em nhớ anh muốn chết.”
Trương Hợp Hoan lấy ra một bao lì xì đã chuẩn bị sẵn trong túi: “Tiền mừng tuổi.”
Trương Hợp Nguyệt vui vẻ không quá ba giây, đến việc bên trong có bao nhiêu tiền cũng không thấy rõ đã bị mẹ đoạt đi: “Mẹ giúp con giữ, đừng có tiêu loạn.”
Trương Hợp Nguyệt ấm ức bĩu môi: “Anh, anh xem mẹ kìa.”
Trương Hợp Hoan cười nói: “Anh cũng là mẹ sinh ra, anh cũng phải nghe theo thôi.”
Trương Hợp Nguyệt nhịn không được bật cười: “Em còn tưởng anh không sợ trời không sợ đất.”
Liễu Vân Tư nói: “Đi pha một chén trà cho anh con đi, càng lớn càng không có ánh mắt.”
“Ài!” Trương Hợp Nguyệt ngoan ngoãn đi pha trà.
Trương Hợp Hoan mở valy hành lý, lấy ra một ít đặc sản Đông Bắc. Liễu Vân Tư nhìn thấy con trai hiếu thuận, trong lòng tràn đầy vui mừng. Lại không muốn cậu dùng nhiều tiền, dặn dò cậu sau này không cần mua này mua nọ, trong nhà cũng không thiếu gì. Nhìn thấy lần này con trai trở về một mình, Liễu Vân Tư nhịn không được muốn hỏi. Làm mẹ không dễ dàng, con trai có nhiều bạn gái thì phát sầu, đột nhiên thanh tịnh cũng phát sầu.
Trương Hợp Nguyệt pha xong trà thì bưng lại: “Anh, chị Thất Nguyệt không trở về với anh sao.” Cô thích nhất chính là Sở Thất Nguyệt.
Nghe được con gái hỏi, Liễu Vân Tư chỉ cần dùng ánh mắt chất vấn nhìn theo là đủ rồi.
Trương Hợp Hoan nói: “Cô ấy cũng sẽ trở lại.” Cậu và Sở Thất Nguyệt hẹn Tết Nguyên tiêu gặp nhau ở Bằng Thành.
Liễu Vân Tư nói: “Chuyện của hai đứa đã định chưa?”
Trương Hợp Hoan bật cười: “Mẹ, con mới hai mươi hai, mẹ đã vội vã để con kết hôn như vậy?”
Liễu Vân Tư nói: “Vội chứ, mẹ ước gì con năm nay kết hôn, sang năm sinh cháu. Thừa dịp tay chân mẹ vẫn còn lưu loát, có thể giúp chăm cháu trai.”