Trương Hợp Nguyệt nói: “Con lại cảm thấy anh không cần kết hôn sớm nhu vậy. Sự nghiệp của anh đang trên đà phát triển, đương nhiên phải lấy sự nghiệp làm trọng. Hơn nữa anh con là người không chú trọng tình yêu, kết hôn sớm sẽ dễ dẫn đến ly hôn.”
Liễu Vân Tư hung hăng trừng mắt nhìn con gái: “Thả rắm!”
Trương Hợp Hoan dở khóc dở cười nói: “Là Tiểu Nguyệt ghẻ lạnh anh, sao anh lại trở thành người không chú trọng tình yêu rồi? Hiện tại anh bận công việc đến nỗi không có hơi sức bàn chuyện tình yêu.”
Liễu Vân Tư bảo Trương Hợp Nguyệt học tập anh trai, chờ cô đi rồi mới nói: “Thật ra em gái con nói cũng không sai, đến cùng là con thích ai?”
“Mẹ, mẹ cũng đừng nhọc lòng chuyện này.”
Liễu Vân Tư nói: “Nhọc lòng chứ, sao lại không nhọc lòng được. Thắng Nam lâu như vậy cũng chưa gặp lại, có phải con đã trêu chọc người ta không? Mẹ tìm Tiểu Lưu hỏi thăm, hắn nói chuyện này phải hỏi con. Mẹ thấy ý tứ của người ta chính là con làm chuyện gì có lỗi với Thắng Nam.”
Lại là Lưu Hải Dư, hàm răng Trương Hợp Hoan lúc này này đã ngưa ngứa. Lưu Hải Dư à Lưu Hải Dư, đầu tiên câu dẫn chị tôi, sau còn nói bậy sau lưng tôi. Để xem khi gặp mặt tôi thu thập ông thế nào.
Nói Tào Tháo Tào Tháo liền đến, bên ngoài truyền đến tiếng gõ cửa. Trương Hợp Hoan vừa mở cửa liền thấy, lại có thể là Lưu Hải Dư đến đây.
Lưu Hải Dư nhìn thấy cậu cũng có chút ngẩn ra: “Tiểu Trương, cậu trở về khi nào thế?”
Trương Hợp Hoan ngoài cười nhưng trong không cười nói: “Tôi trở về nhà của mình cũng cần nói với ông một tiếng?”
Lưu Hải Dư nói: “Không phải, không phải, cậu đương nhiên không cần nói cho tôi biết. Một người bạn tặng cho tôi nửa con sơn dương nhỏ, tôi cũng không biết làm nên đưa qua tặng cho dì.”
Liễu Vân Tư nói: “Tiểu Lưu đến rồi.”
Lưu Hải Dư vẻ mặt nịnh nọt: “Chào dì!”
Trương Hợp Hoan nói: “Khoan, ông gọi mẹ tôi là gì?"
“Dì, sao vậy?”
“Tôi nói này, ông cũng không nhỏ hơn mẹ tôi mấy tuổi. Nhìn không ra mẹ tôi lớn hơn ông đâu, ông lại có thể gọi mẹ tôi là dì?”
Liễu Vân Tư cười nói: “Hoan Tử, đừng có nói đùa với anh Lưu của con, tiểu Lưu vào bên trong ngồi đi.”
Lưu Hải Dư mang theo túi vào, bên trong là nửa con dê, còn có mấy hộp thuốc.
Trương Hợp Hoan nói: “Đây là định làm gì?”
Lưu Hải Dư ấp úng nói: “Cái này là cho chị cậu.”
Trương Hợp Hoan nói: “Cho chị tôi?”
Lưu Hải Dư nói: “Hai ngày này xương cổ cô ấykhoong tốt, tôi tìm người phối một ít thuốc đưa tới cho cô ấy. Cậu xem bình thường cô ấy đối với Vũ Đồng tốt như vậy, tôi giúp cô ấy làm một ít chuyện cũng là chuyện nên làm.”
Liễu Vân Tư nói: “Hoan Tư, mời anh Lưu của con vào ngồi đi, mẹ đi pha trà.”
“Dì, dì không cần bận, con đi ngay ấy.”
Trương Hợp Hoan hung dữ trừng mắt nhìn Lưu Hải dư: “Ngồi!”
Lưu Hải Dư sợ tới mức hai chân run run, nhìn trái nhìn phải, lúc này mới có chút câu nệ đặt mông lên trên ghế.
Trương Hợp Hoan nói: “Ông không đi làm sao?”
“Hôm nay nghỉ!”
Lưu Hải Dư cảm giác tình hình hôm nay đã thay đổi, bỗng nhiên cảm thấy ông giống như phạm nhân, tới con mắt cũng không dám nhìn Trương Hợp Hoan. Hai tay bất an nắm cùng một chỗ.
Trương Hợp Hoan nói: “Không cần ở bên con gái sao?”
“Con bé ở nhà mẹ vợ.” Lưu Hải Dư như đứng trên đống lửa, ngồi trên đống than. Lúc chuẩn bị đứng dậy cáo từ, Liễu Vân Tư đã bưng trà tới: “Tiểu Lưu, con tới vừa lúc. Buổi tối chớ đi, ở lại uống hai chén với Hoan Tử. Hai huynh đệ đã lâu không gặp mặt.”
Lưu Hải Dư nói: “Không được, đơn vị con còn có việc.”
“Không phải nói hôm nay nghỉ sao?”
“Tôi.”
Liễu Vân Tư nói: “Cứ định như vậy đi. Bây giờ dì đi nấu cơm, làm món hải sản xào con thích ăn nhất.”
Trương Hợp Hoan dùng ánh mắt sắc bén nhìn thẳng Lưu Hải Dư, khuôn mặt già nua của Lưu Hải Dư nóng lên. Có nghĩ như thế nào ông cũng không nghĩ tới ngày sẽ nằm trong tay thằng nhóc này.
Trương Hợp Hoan ngoài cười nhưng trong không cười nói: “Gần đây đến không ít nhỉ?”
Lưu Hải Dư nói: “Có tới vài lần, chủ yếu là Tiểu Vũ Đồng thích chị gái cậu.”
Trong lòng Trương Hợp Hoan nói là con gái ông thích hay là ông thích, lão Lưu à lão Lưu: “Lão Lưu có bận không?”
Lưu Hải Dư vừa cầm ly trà lên uống miếng nước bình tĩnh, đã bị những lời nói này của cậu làm cho sặc. Tên tiểu tử này xấu tính thật, rõ ràng là chửi mình là lão lưu manh.
Lưu Hải Dư nói: “Không bận, không bận.” Thừa nhận mình là lão Lưu, tuyệt đối không thừa nhận là lão lưu manh. Tuy rằng ông cảm thấy Trương Hợp Hân thật không tồi, nhưng vợ ông mới đi không bao lâu, thực không động tâm đến phương diện này.
Trương Hợp Hoan lòng tốt nhắc nhở: “Đừng nóng vội, đầu năm mới đừng phạm tội.”
Lưu Hải Dư buông chén trà xuống rồi lại ho khan vài tiếng: “Cậu gần đây rất bận.”
Trương Hợp Hoan nói: “Họ Trương bận rộn không bằng họ Lưu.”
Lưu Hải Dư nói: “Hay là tôi vẫn nên đi. Cậu hình như không hoan nghênh tôi.”
Trương Hợp Hoan nói: “Giữ ông ăn cơm là mẹ tôi, ông không cần nói với tôi.”