Lưu Hải Dư đứng lên chuẩn bị đi xuống bếp nói một tiếng, lúc này Trương Hợp Hân đã trở về.
Trương Hợp Hoan vừa thấy là biết không bình thường. Theo lý thuyết chị hẳn là đang chăm sóc tiệm ăn vặt, sao lại trở về sớm như vậy?
Trương Hợp Hân sau khi đi vào thì nói: “Hoan Tử quay về rồi.”
Trương Hợp Hoan nói: “Vừa về, chị không buôn bán sao?”
Trương Hợp Hân nói: “Chị thuê người rồi, hiện tại không cần mỗi ngày đều ở tiệm ăn vặt, em thật vất vả mới về nhà được một chuyến, đương nhiên phải trở về gặp em.” Nói xong lại nhìn Lưu Hải Dư cười nói: “Anh Lưu đến rồi.”
Lưu Hải Dư cũng cười: “Vừa đến, tôi cũng đang chuẩn bị đi.”
“Đi cái gì mà đi? Ở lại ăn cơm đi, tôi mua quần áo cho Tiểu Vũ Đồng, anh mang về cho con bé.”
“Sao lại như thế được.” Ánh mắt Lưu Hải Dư không rời khỏi Trương Hợp Hân. Trương Hợp Hoan trong lòng nói lão Lưu ơi lão Lưu, cái đồ đê tiện anh, lợi dụng cảm tình của chị tôi, cái này gọi là thừa dịp mà vào.
Trương Hợp Hân vào nhà thay quần áo, trong phòng khách chỉ còn lại Lưu Hải Dư và Trương Hợp Hoan. Lưu Hải Dư nói: “Nếu không, hay là chúng ta đi ra ngoài ăn, tôi mời khách.”
Trương Hợp Hoan nói: “Anh không phải là đặc biệt thích ăn hải sản xào mẹ tôi làm hay sao?”
Lưu Hải Dư nói: “Tổng cộng tôi qua nhà cậu ăn cơm một lần. Lần trước ống nước nhà cậu bị hỏng, tôi qua giúp sửa lại ống nước.”
Trương Hợp Hoan gật đầu nói: “Anh thật đúng là không xem mình thành người ngoài.”
Lưu Hải Dư nói: “Chúng ta là bạn tốt, cậu không ở nhà, tôi giúp cậu một chút cũng là chuyện nên làm.”
Trương Hợp Hoan trong lòng nói anh không phải giúp đỡ, anh là lòng lang dạ sói. Thật ra cũng không phải là người xấu, nhưng mà Trương Hợp Hoan cảm thấy diện mạo này của lão Lưu không xứng với chị cậu.
Liễu Vân Tư rất nhanh làm xong món lạnh. Trương Hợp Hân đã thay xong quần áo, trong nhà còn có rượu Mao Đài lần trước Trương Hợp Hoan mang về. Liễu Vân Tư mở ra một bình, trong lòng Trương Hợp Hoan nói mẹ đúng là đem mặt hàng này trở thành khách quý.
Lưu Hải Dư có chút câu nệ, ông không phải là một viên cảnh sát lém lỉnh và giảo hoạt như trước nữa. Chủ động mời Liễu Vân Tư, mời Trương Hợp Hoan. Biểu hiện khiêm tốn hạ thấp. Tuy tửu lượng không tệ, cũng không dám uống nhiều, sau khi uống hết một bình cũng không uống thêm.
Cầm theo quần áo Trương Hợp Hân mua cho con gái rồi cáo từ rời đi, Trương Hợp Hoan chủ động đi tiễn ông.
Lưu Hải Dư biết là thằng nhãi này có chuyện muốn nói với mình, cũng không dám từ chối. Hai người một trước một sau đi xuống dưới lầu, Lưu Hải Dư đẩy xe đạp của mình, cúi đầu đi về phía trước.
Trương Hợp Hoan đuổi kịp bước chân ông ta: “Đừng đi vội, chúng ta tâm sự một chút đi.”
Lưu Hải Dư nói: “Vừa nãy ăn cơm nói chuyện chưa xong à?”
Trương Hợp Hoan nói: “Trước mặt mẹ và chị tôi không tiện nói chuyện.”
Lưu Hải Dư dừng bước chân lại: “Cậu đừng có hiểu lầm, tôi biết cậu nghĩ tôi như thế nào. Tôi đối với chị gái cậu thật sự không có ý xấu như vậy. Cô ấy tuổi trẻ xinh đẹp, tôi thì lớn như vậy, còn có thêm con gái. Tôi biết điều kiện của mình là gì, hơn nữa tôi hiện tại chỉ muốn nuôi con gái trưởng thành, những chuyện tình khác thì tôi vẫn chưa nghĩ tới. Cho nên cậu ngàn vạn lần đừng nghĩ tôi có ý nghĩ xấu.”
Trương Hợp Hoan nở nụ cười: “Được, tôi tin nhân phẩm của ông.” Trong lòng xì một tiếng khinh miệt, tin ông cái rắm!
Lưu Hải Dư ưỡn ngực lên nhưng cảm thấy không thể đứng thẳng trước mặt cậu: “Cậu lần này tính ở lại bao lâu? Có thời gian tôi mời cậu một bữa.”
Trương Hợp Hoan nói: “Không cần, đúng rồi, Thắng Nam khi nào quay về?”
“Nhanh thôi, tôi chỉ có thể nói với cậu là sắp thu lưới rồi.” Lưu Hải Dư lấy từ trong túi ra một bao thuốc, đốt lửa. Biết Trương Hợp Hoan không hút thuốc lá nên cũng không đưa cho cậu.
Trương Hợp Hoan nói: “Vì sao cô ấy phải nhận vụ này?”
Lưu Hải Dư lần nữa hiện ra bộ mặt cáo già: “Tôi cũng không rõ ràng lắm. Chuyện này cậu tốt nhất là nên đi hỏi cô ấy.” Rồi rít một hơi thuốc, phun ra một làng sương khói, cảm giác cuối cùng cũng hoà hoãn lại.Vừa rồi ở trong nhà Trương Hợp Hoan thật sự là khó chịu. Tiểu tử này đừng tưởng rằng mình chột dạ liền có thể thừa cơ moi ra tin tức của Kiều Thắng Nam.
“Hoan Tử, mẹ cậu rất thích Thắng Nam.”
Nhìn thấy ánh mắt kinh ngạc của Trương Hợp Hoan, Lưu Hải Dư lúc này mới ý thức được xưng hô của mình với cậu ta có chút không ổn: “Tiểu Trương, ha ha. Tôi vừa mới ở trong nhà nghe mọi người đều gọi cậu như vậy, liền bị ảnh hưởng, nhất thời không thể thay đổi.”
Trương Hợp Hoan nói: “Em gái tôi gọi tôi là anh, tại sao ông không bị ảnh hưởng?”
Lưu Hải Dư nói: “Cậu a, ngoài miệng thì chính là không tha ai. Không nói nữa, tôi còn phải đi đón con gái, đón về muộn quá con bé sẽ không vui.”