Trương Hợp Hoan cười nói: “Có gì mà không tiện? Tôi cho nhân viên nghỉ năm này, bọn họ còn cảm ơn tôi không ngớt.”
An Nhiên lòng đầy cảm động. Vì an ủi cô, cậu tình nguyện tạm thời gác sự nghiệp qua một bên: “Chưa thấy ai làm ăn như anh. Đánh cá ba ngày phơi lưới hai ngày thì làm sao kiếm được tiền?”
Trương Hợp Hoan nói: “Thứ như tiền ấy mà, sống không mang theo được chết không mang đi được, không thể quá coi trọng. Người như tôi trời sinh phú quý, đời này sẽ không thiếu tiền.”
An Nhiên nói: “Khoe khoang.” Có Trương Hợp Hoan ở bên làm bạn, tâm trạng cô đã tốt hơn nhiều. Nếu không có cậu ở đây, thật không biết sao cô có thể sống qua đoạn thời gian đau đớn này.
Điện thoại của Trương Hợp Hoan vang lên, lần này là Kiều Thắng Nam gọi tới. Kiều Thắng Nam hỏi cảm xúc hiện tại của An Nhiên, cô còn có vài chuyện muốn giáp mặt nói với An Nhiên. Bảo Trương Hợp Hoan trưng cầu một chút ý kiến của An Nhiên, xem khi nào thì thuận tiện gặp mặt.
An Nhiên tỏ vẻ hiện tại cô không có vấn đề gì, nói Kiều Thắng Nam có thể đến đây. Cô cũng rất quan tâm đến chân tướng cái chết của mẹ cô. Sau khi chấp nhận hiện thực, cô cho rằng bản thân đã đủ kiên cường, tin tức gì cũng có thể thừa nhập được.
Ăn xong cơm chiều, An Nhiên chủ động đi thu dọn bát đũa. Trương Hợp Hoan cũng không tranh với cô, để cô làm một chút việc cũng sẽ trợ giúp cô dần trở về với sinh hoạt bình thường.
Trương Hợp Hoan ngồi trên sô pha gửi tin nhắn cho Sở Thất Nguyệt, đợi hồi lâu vẫn không thấy cô trả lời. Gọi điện thoại cho Sở Thất Nguyệt thì khong có ai bắt máy. Lời nói của La Bồi Hồng vẫn đã ứng nghiệm, trong lúc trợ giúp An Nhiên chữa lành vết thường đồng thời cậu cũng đã tổn thương đến Sở Thất Nguyệt. Cho dù có xuất phát từ ý muốn của cậu hay không.
Trương Hợp Hoan ý thức được chơi đùa với tình yêu phức tạp hơn nhiều so với chơi đùa với phụ nữ. Người sau chỉ cần cậu trả được thù lao, người ta sẽ không để ý cậu có bao nhiêu bạn gái. Mà người trước, khi có người một lòng trả giả vì cậu, người đó đương nhiên sẽ hy vọng cậu cũng có thể đáp trả tình cảm tương đương.
Trương Hợp Hoan nhắm hai mắt lại, cẩn thận suy tư một chút, trong lòng mình đến tột cùng yêu ai nhất? Một hồi trước mắt hiện ra dáng vẻ Sở Thất Nguyệt, một hồi biến thành An Nhiên, một hồi lại biến thành Kiều Thắng Nam, thậm chí còn nghĩ đến Văn Vịnh Thi, Trương Hợp Hoan không rõ ràng được, thường thường người thông minh đều sẽ bị bối rối với những vấn đề đơn giản.
Trương Hợp Hoan đưa ra một kết luận. Cậu căn bản không biết yêu, cậu đời trước thiếu tình yêu, sau khi quay lại một đời, có thể là ông trời muốn bồi thường cho cậu, đưa đến nhiều cô gái ưu tú như vậy đến tâm trí cậu. Suy nghĩ của cậu hiện tại đã thay đổi, không thể giống như lúc trước, nếu nhất định phải lựa chọn, chọn tới chọn lui ngay cả chính cậu cũng mơ hồ.
Một giờ sau Kiều Thắng Nam đi tới phòng làm việc âm nhạc của Trương Hợp Hoan. Cô lần đầu đến đây, đối với kỳ tích Trương Hợp Hoan tạo ra cô đã thấy quá nhiều. Người này còn sống chính là ở không ngừng dằn vặt. Hơn nữa bất luận ở nơi nào tổng có thể ép buộc ra một ít hình dáng.
Cảm xúc An Nhiên ổn định hơn rất nhiều, vẫn chỉ là không thích nói chuyện, cô chủ động pha cà phê cho Kiều Thắng Nam.
Kiều Thắng Nam đánh giá hoàn cảnh phòng làm việc, Trương Hợp Hoan nói: "Có muốn đi tham quan một chút không?"
Kiều Thắng Nam lắc lắc đầu nói: "Tôi đến để nói một chút chuyện, giao phó xong tôi sẽ đi. Nơi lớn như vậy chỉ có một mình anh?"
Trương Hợp Hoan nói: "An Nhiên muốn thanh tịnh, cho nên tôi đã cho nhân viên nghỉ vài ngày. Tôi vẫn chưa mua nhà ở Nam Giang."
Kiều Thắng Nam nói: “Hoàn cảnh thật không tệ, anh cũng thật có tâm.”
Trương Hợp Hoan luôn cảm thấy những lời này của Kiều Thắng Nam còn có ý khác. Quan hệ giữa cậu và Kiều Thắng Nam vẫn được xem là có chút ái muội. Nhưng mà Kiều Thắng Nam đi chấp hành nhiệm vụ, trong lúc đó sự phát triển của bọn họ bị đình trệ, bầu không khí ái muội càng lúc càng mờ nhạt. Có lúc mẹ còn xem Kiều Thắng Nam trở thành con dâu lý tưởng.
An Nhiên đưa cà phê đến, Kiều Thắng Nam nói cảm ơn rồi hít mùi cà phê: “An tiểu thư, mời ngồi.”
An Nhiên ngồi xuống ở bên cạnh Trương Hợp Hoan: “Có phải đã điều tra xong rồi không?”
Kiều Thắng Nam nói: “Bị giết, nhưng bề ngoài giống như một vụ trộm. chúng tôi đã điều ra camera của tiểu khu và đã tìm thấy một số manh môi. Hiện tại chúng tôi đang truy lùng kẻ giết người.”
Đôi mắt An Nhiên lại đỏ: “Không có khả năng, an ninh của Nam Giang viện tử rất tốt, chưa bao giờ phát sinh loại chuyện như thế này.”
Kiều Thắng Nam nói: “Đúng là như thế. Nếu loại trừ khả năng cướp bóc, vậy chỉ còn có một loại khả năng, đó chính là mưu sát. Trước lúc người chết qua đời, là con gái của bà, cô có phát hiện hành động nào khác thường không?”