“Có chứng cứ không?” Từ đáy lòng Kiều Thắng Nam tán đồng phân tích của Trương Hợp Hoan, nhưng mà phân tích chuẩn xác hay không vẫn cần chứng cứ.
Trương Hợp Hoan giận dữ nói: “Chứng cứ con mẹ nó. Nhạc Khai Sơn quá độc ác, hại chết Lạc Thanh Dương không nói, còn đem toàn bộ mọi chuyện xấu đổ lên đầu bà ấy. Tìm cách để An Nhiên chịu nhiều nợ nần như vậy, khoản nợ này, tôi nhất định phải tính với ông ta.”
Kiều Thắng Nam nói: “Trương Hợp Hoan, tôi cảnh cáo anh không được tự tiện làm bậy. Chúng tôi là cảnh sát tự nhiên sẽ điều tra ra chứng cứ, không cần anh phải hỏi đến.” Cô biết tính tình Trương Hợp Hoan, mặt hàng này tính tình một khi nóng lên thì không có gì là không dám làm.
“Điều tra lấy chứng cứ. Cô nằm vùng mấy tháng, điều tra được cái gì? Không đáng chết thì đã chết, nên bắt thì không bắt được.”
Kiều Thắng Nam cả giận nói: “Chuyện của tôi, không cần anh đánh giá.”
Trương Hợp Hoan nói: “Chuyện rõ ràng như vậy các cô còn vì cái gì mà không điều tra. Lạc Thanh Dương đã chết, manh mối cắt đứt, tất cả tội danh đều đổ trên đầu bà ấy. Các người từ đầu đến cuối muốn tiếp cận tập đoàn Thiên Đại, đi thăm dò tập đoàn Thiên Đại, tôi cũng không tin tập đòan Thiên Đại lớn như vậy thì sẽ không có vấn đề.”
Kiều Thắng Nam trừng mắt liếc nhìn cậu một cái rồi xoay người rời khỏi. Lặng lẽ biểu hiện kháng nghị với cậu.
Đi được vài bước, thì cô ý thức được mình còn có điều chưa nói. Dừng lại bước chân, nhưng cũng không quay lại: “Anh hỗ trợ để ý An Nhiên một chút, bất luận ai liên hệ với cô ấy thì đều phải nói với tôi.”
“Cô ấy thay tập đoàn Thiên Đại gánh nợ hai trăm triệu, hai ngày nữa sẽ có vô số chủ nợ đến cửa tìm.”
Kiều Thắng Nam nói: “Ngoại trừ pháp luật, ai cũng không thể giúp được cô ấy. Anh hỏi cô ấy một chút, Lạc Thanh Dương có phải để cho cô ấy thứ gì đó quan trọng, hay nói một chút gợi ý?”
“Tôi biết, thời điểm thích hợp sẽ hỏi cô ấy.”
Trương Hợp Hoan không tin, cậu có thể giúp An Nhiên. Chỉ cần có cậu ở bên, sẽ không cho bất luận kẻ nào xúc phạm đến An Nhiên.
An Nhiên trốn tránh hiện thực không phải là biện pháp. Thân là pháp nhân ở tập đoàn Thiên Đại, cô cần phải giải quyết vấn đề nợ nần đang gặp phải. Trương Hợp Hoan đi cùng cô đi đến địa điểm làm việc của tập đoàn. Cái này là vì giúp An Nhiên giải thoát ra khỏi những phiền toái trong lòng.
Công ty đã tạm thời ngừng kinh doanh, chuyện Lạc Thanh Dương bị ngộ hại làm cho tập đoàn Thiên Đại hoàn toàn dừng lại.
An Nhiên ngồi ở trước bàn làm việc của mẹ, trong phòng bị lục soát toàn bộ, cơ quan kiểm soát đã sớm lấy chứng cứ. Trước khi có kết quả sau cùng, không có cách nào đệ đơn xin phá sản. Lạc Thanh Dương hiện tại bị dính đến nhiều tội danh, trong đó có một loại gọi là lừa gạt cho vay.
Phía ngân hàng đã niêm phong Thiên Đại, An Nhiên ôm đầu: “Tôi không biết phải làm gì bây giờ.”
Trương Hợp Hoan nói: “Không phải sợ, rận nhiều không ngứa, nợ nhiều không lo. Đầu tiên chứng minh cô và Thiên Đại không có quan hệ, cô là pháp nhân của công ty lại không biết rõ một chút tình hình thì gì. Hiện tại chúng ta cần tìm một chút chứng cứ liên quan.”
An Nhiên lúc này mới nhớ tới mục đích tới đây hôm nay. Hai người bắt đầu ở trong phòng làm việc tìm kím manh mối. Thật ra cơ quan công an và cơ quan kiểm sát đều đã tới, bọn họ rất khó có thể phát hiện những manh mối có ích.
Lúc hai người đang bận rộn, Quý Minh Quang đến đây. Anh ta hiện tại là quản lý của An Nhiên.
Quý Minh Quang đi vào văn phòng nhìn thấy cảnh tượng một đống hỗn độn, không khỏi nhíu đầu mày.
An Nhiên nói: “Anh sao lại biết tôi ở đây.”
Quý Minh Quang nói: “Gọi điện thoại cô không nghe máy, cho nên liền chạy đến đây xem thế nào.”
An Nhiên giới thiệu Quý Minh Quang cho Trương Hợp Hoan, Quý Minh Quang gật đầu với Trương Hợp Hoan, ngay cả ý định bắt tay cũng không có: “An tiểu thư, có thể nói chuyện riêng không?”
An Nhiên nói: “Không cần thiết, cũng không có bí mật gì, anh cứ nói đi.”
Quý Minh Quang nói: “Tôi gần đây thương lượng một bộ phim, kịch bản của tôi...”
An Nhiên lắc lắc đầu: “Trước đó tôi ở Hổ Hải đã nói chuyện với anh rất rõ ràng, tôi muốn giải ước với Tân Họa. Tôi không muốn tiếp tục làm việc, bên phương diện Tân Họa cũng đồng ý giải ước, vì cái gì mà thay đổi?”
Quý Minh Quang nói: “Lúc ấy giải ước là cô Lạc đã thay cô đàm phán, nhưng tình hình hiện tại đã có thay đổi. Xin thứ cho tôi nói thẳng, trên hợp đồng có điều khoản bồi thường rõ ràng. Với tình hình của cô hiện tại thì không kham nổi, tôi đến đây để đại diện cho ông Nhạc nói với cô, ông ấy có thể thay cô giải quyết các khoản nợ, nhưng chỉ khi cô đồng ý với sự sắp xếp của công ty.”
An Nhiên quả quyết cự tuyệt nói: “Không, tôi không cần ông ta giúp, tôi cũng sẽ không chấp hành hợp đồng.”