Quý Minh Quang còn muốn nói tiếp, Trương Hợp Hoan nói: “Anh nghe vậy còn chưa đủ rõ ràng sao? Anh quay trở về nói với Nhạc Khai Sơn là tôi muốn gặp ông ta.”
Quý Minh Quang nhìn Trương Hợp Hoan, trước đây bọn họ có nói chuyện với nhau trong điện thoại một lần. Thằng nhóc này nói năng lỗ mãng, bảo hắn đi tìm cái chết.
Quý Minh Quang nói: “Cậu cho mình là ai? Nhạc tổng sẽ không gặp cậu.” Trước mặt hai người anh ta gọi điện thoại cho Nhạc Khai Sơn. Sau khi thông báo một chút tình hình, Nhạc Khai Sơn bảo cậu đưa điện thoại cho An Nhiên.
An Nhiên nhìn thoáng qua Trương Hợp Hoan, ánh mắt Trương Hợp Hoan cổ vũ, An Nhiên từ đó cũng được tiếp thêm dũng khí, tiếp nhận điện thoại nghe: “Nhạc tổng!” Cô là con gái nuôi của Nhạc Khai Sơn, hiện tại không muốn xưng hô ông là cha nuôi mà là Nhạc tổng. Trong lòng phân rõ ràng ý tứ với ông, thật ra gọi ông là Nhạc tổng cũng không sai.
Giọng nói Nhạc Khai Sơn trầm thấp ôn hòa: “An Nhiên, vì sao mà không chịu gọi điện thoại cho ta. Chuyện của mẹ con ta cũng rất buồn, nhưng mà bởi vì nguyên nhân đặc thù, ta không tiện ra mặt giải quyết, con hiểu không?”
An Nhiên nói: “Tự tôi có thể xử lý tốt.”
“Con xử lý không tốt được đâu. Tình hình tập đoàn Thiên Đại ta rất rõ. Thanh Dương hồ đồ, như thế nào mà lại để lại cho con phiền toái như vậy. Con không cần lo lắng, ta sẽ giúp con xử lý hết tất cả vấn đề.”
An Nhiên nói: “Không cần.”
Nhạc Khai Sơn nói: “Buổi tối nay có rảnh hay không, đến nhà ăn bữa cơm đi. Ta muốn tâm sự với con.”
An Nhiên nói: “Hợp đồng của tôi.”
“Chuyện nhỏ. Con đến đi, chúng ta gặp mặt đàm phán.”
An Nhiên đưa điện thoại lại cho Quý Quang Minh.
Quý Quang Minh nói: “An tiểu thư, Tân Họa đối với cô không tệ, không cần phải giải ước. Bộ “Tần Hoài thập tam sai” của cô đã được thẩm định, rất nhanh sẽ được chiếu phim. Bằng thực lực của Tân Họa và độ nổi tiếng của đạo diễn Chương, bộ điện ảnh này nhất định sẽ cho cô trở nên nổi tiếng.”
An Nhiên nói: “Chuyện của tôi, không cần anh lo, tôi sẽ nói chuyện rõ ràng với Nhạc tổng.”
Quý Quang Minh còn muốn nói gì đó, Trương Hợp Hoan trừng mắt: “ Anh nghe không hiểu tiếng người sao?”
Quý Quang Minh nói: “Thứ tố chất gì vậy.”
Trương Hợp Hoan chỉ ra ngoài cửa, ý bảo anh ta nhanh chạy lấy người, nếu không liền chuẩn bị xắn tay áo đuổi đi. Quý Quang Minh tuy là luật sư nhưng mà anh ta cũng không dám đôi có với Trương Hợp Hoan, phát hiện mặt hàng này cũng không dễ trêu chọc.
Quý Quang Minh đi rồi, An Nhiên nhanh chóng nhào vào trong lòng Trương Hợp Hoan ôm chặt cậu rồi dán mắt vào trước ngực cậu: “Là Nhạc Khai Sơn hại chết mẹ tôi, tôi sẽ không ở lại Tân Họa.”
Trương Hợp Hoan vuốt ve mái tóc của cô, ôn nhu nói: “Yên tâm đi, tôi đi cùng cô, tôi cũng phải tìm hiểu tên Nhạc Khai Sơn này.”
Nhạc Khai Sơn ở tại viện tử Nam Giang, trước đây Trương Hợp Hoan không biết, tập đoàn Sơn Thủy khai phá nơi này, Nhạc Khai Sơn lựa chọn chỗ ở không phải là ở trung tâm tiểu khu, mà là tiểu khu phía đông nam.
Đương nhiên cái này chỉ là một trong những bất động sản của Nhạc Khai Sơn. Ông ta lựa chọn ở nơi này mời An Nhiên ăn cơm, tựa như có chút thâm ý. Trương Hợp Hoan đem hiểu thành ác độc, cái này không phải là muốn gợi lại sự đau đớn của An Nhiên sao?
Trương Hợp Hoan không mời lại tới, tất cả đều nằm trong tính toán của Nhạc Khai Sơn.
Sau khi tiến vào gia viên, phát hiện mảnh vườn này, bố cục ba mẫu đất xây theo kiểu Trung Quốc, vườn hoa tinh xảo, xa hoa.
Nhà ăn ngay trên bờ ao, khu vực dân cư không gần đây.
Nhạc Khai Sơn ngồi ở trong nhà ăn uống trà, nhìn thấy hai người họ đi vào, Nhạc Khai Sơn mỉm cười đứng lên nói: “Hai người đến rồi.” Từ trong lời chào của ông ta, thấy ông cũng không bất ngờ gì trước sự xuất hiện của Trương Hợp Hoan.
Trương Hợp Hoan để ý đến đến bàn ăn đã chuẩn bị ba bộ chén, điều này chứng minh Nhạc Khai Sơn sớm có chuẩn bị.
Tuy trong lòng của An Nhiên đối với Nhạc Khai Sơn tràn ngập hận thù, nhưng mà ngoài mặt vẫn chưa thể hiện ra, thấp giọng nói: “Nhạc tổng.”
Nụ cười Nhạc Sơn đầy ấm áp, nhìn Trương Hợp Hoan cố ý nói: “Vị này là…”
Trương Hợp Hoan nói: “Tôi là bạn trai của cô ấy, Trương Hợp Hoan.”
An Nhiên ngẩng đầu liếc mắt nhìn Trương Hợp Hoan, trong lòng trào ra một dòng nước ấm áp. Đây là lần đầu tiên cậu ở trước mặt người khác thừa nhận là bạn trai cô. Nhưng cô lập tức lấy lại ý thức, có lẽ Trương Hợp Hoan chỉ là thông qua cách này để ủng hộ cô, chứng minh với Nhạc Khai Sơn là cậu sẽ bảo vệ cô.
Nhạc Khai Sơn nói: “An Nhiên là con gái nuôi của tôi, chuyện này tôi không có nghe nói qua.”
An Nhiên nói: “Nhạc tổng, nhận ông là cha nuôi là ý của mẹ tôi. Chuyện này coi như bỏ đi, tôi cũng trèo cao không nổi.” Cô không có khả năng gọi người này là cha nuôi, nếu không chính là nhận giặc làm cha.