Đại Vận Thông Thiên ( Dịch Full )

Chương 776 - Chương 776: Lưỡng Diện Tam Đao (6)

Chương 776: Lưỡng diện tam đao (6) Chương 776: Lưỡng diện tam đao (6)

Trương Hợp Hoan nói: “Dù sao cũng không có quan hệ huyết thống gì, trên pháp luật cũng không có thừa nhận là quan hệ thân thuộc.”

Nhạc Khai Sơn ha ha cười: “Tiểu Trương nói đúng, An Nhiên, vô luận là con nghĩ như thế này, nhưng ta rất muốn đối đãi con như con gái mình. Ngồi đi, chúng ta vừa ăn vừa nói chuyện.”

Ba người ngồi xuống, An Nhiên tự nhiên ngồi ở bên cạnh Trương Hợp Hoan. Nhạc Khai Sơn ngồi đối diện bọn họ.

Nhạc Khai Sơn mỉm cười nhìn Trương Hợp Hoan: “Uống rượu không?”

Trương Hợp Hoan lắc lắc đầu, bọn họ hôm nay không tới để uống rượu ăn cơm.

Nhạc Khai Sơn nói: “Uống một chút đi, bằng không người khác sẽ cho ta làm chủ không chu toàn.”

Trương Hợp Hoan nói: “Hôm nay mạo muội tới thật sự có chút chuyện muốn cùng ông thương lượng, vẫn là không uống rượu.”

Nhạc Khai Sơn nói: “Cũng tốt, vậy uống trà.”

An Nhiên nói: “Nhạc tổng, tôi muốn giải ước với Tân Họa.”

Vẻ mặt Nhạc Khai Sơn như mây thoảng gió thổi: “Tân Họa và tôi không có bất cứ quan hệ gì.”

An Nhiên ngạc nhiên nhìn Nhạc Khai Sơn.

Nhạc Khai Sơn cầm đũa gắp đồ ăn. Trương Hợp Hoan phát hiện trên bàn đều là thức ăn chay. Xem ra Nhạc Khai Sơn là người theo chủ nghĩa ăn chay, sau lưng lại giết người phóng hỏa. Bên ngoài mặt mày từ bi hiền lành, loại người miệng nam mô bụng bồ dao găm này không hiếm gặp.

An Nhiên không động đũa, Trương Hợp Hoan cũng không nhúc nhích.

Nhạc Khai Sơn cười nói: “Ăn đi, có phải không quen ăn thức ăn chay không? Trách ta, ta quy y cửa Phật, không ăn thức ăn mặn mười lăm năm rồi.”

Trương Hợp Hoan nói: “Nhạc tổng thật sự có nghị lực kinh người.”

Nhạc Khai Sơn nói: “Không cần nghị lực gì.” Ông ta dừng đũa, nhìn An Nhiên nói: “Nếu con muốn giải ước thì trực tiếp nói chuyện với quản lý. Đúng rồi, khoản nợ của Thiên Đại con không cần lo, ta sẽ gánh vác toàn bộ. Hiện tại ta đã phái người đi giải quyết. Sau khi làm xong thủ tục bàn giao, người nợ duy nhất chính là ta.”

An Nhiên nhìn Nhạc Khai Sơn, đã không khống chế được thù hận và chán ghét trong lòng.

Trương Hợp Hoan trào phúng nói: “Ngài Nhạc thật là một nhà đại từ thiện.”

Nhạc Khai Sơn nói: “Thanh Dương dù sao cũng làm bạn theo ta một thời gian. Cô ấy chết rồi, con gái của cô ấy nếu ta không chiếu cố thì ai chiếu cố?”

An Nhiên có bốc đồng muốn đứng dậy lý luận cùng ông ta. Trương Hợp Hoan bắt lấy tay cô, tay An Nhiên lạnh như băng, cô đang không ngừng run rẩy.

Trương Hợp Hoan nói: “Ngài Nhạc và Tân Hoạ đã không còn quan hệ gì, thì cũng không có chút quan hệ gì với Thiên Đại. Phủi đúng là thật sự sạch sẽ.” Tới lúc cần dùng mới biết thứ mình có thật sự quá ít. Trước kia hệ thống American Express Centurion đưa cho cậu thẻ nói thật cậu còn cho đây là đạo cụ linh tinh. Nhưng gần đây không biết vì sao, đạo cụ trong trung tâm mua sắm đã rất lâu rồi không còn hiện lên nữa.

Trong lòng Trương Hợp Hoan nói cần nha, tôi rất cần. Cho cậu một tấm thẻ nói thật, để cho lão hồ lỳ Nhạc Khai Sơn khai ra hết tội lỗi của mình.

Nhạc Khai Sơn mỉm cười nói: “Tiểu Trương, ta nghe nói cậu làm một công ty giải trí, cũng ký hợp đồng với một vài nghệ sĩ. Có phải tính kéo An Nhiên đến chỗ của cậu không?”

Trương Hợp Hoan nói: “Đúng vậy! An Nhiên không thích Tân Hoạ, chẳng lẽ không có tự do rời khỏi sao?”

Nhạc Khai Sơn uống một ngụm trà rồi nói: “Người trẻ tuổi, làm ăn quan trọng nhất là gì? Chữ tín! Người không có chữ tín không gây dựng được danh tiếng, làm ăn không có chữ tín không thể phát lên!”

Trương Hợp Hoan nói: “Ngài Nhạc thật sự đúng là miệng đầy nhân nghĩa đạo đức.” Lời ngầm chính là, phía sau đều là nam đạo nữ xướng (nam làm đạo tặc nữ làm kỹ nữ, ý chỉ những người làm chuyện xấu, hành vi ti tiện).

Nhạc Khai Sơn cười nói: “Làm người phải có tâm hồn hướng thiện, thời điểm nào cũng không được quên hai từ cảm ơn. Năm đó nếu ta không tâm hồn hướng thiện sẽ không giúp mẹ con Lạc Thanh Dương.”

An Nhiên rút cuộc không kiềm chế được phẫn nộ trong lòng: “Không tệ, bà ấy có ngày hôm nay cũng do ông ban tặng.”

Nhạc Khai Sơn thở dài nói: “Đứa nhỏ này sao lại nói như vậy? Mẹ con bị sát hại cũng thật thương tâm, nhưng con cũng không thể đổ toàn bộ trách nhiệm lên người ta. Ta không có ép cô ấy làm chuyện trái pháp luật, ta luôn luôn tuân thủ luật pháp.”

Đôi mắt An Nhiên đỏ ứng: “Bà ấy vẫn luôn làm việc cho ông, ông dám nói những chuyện này không hề có chút quan hệ nào với ông?”

Nhạc Khai Sơn cầm chén trà trong tay: “Cảnh sát đã điều tra ta rồi, ta nói với cảnh sát thế này. Ta hoàn toàn không biết gì với hành vi phạm tội của Lạc Thanh Dương. Đối với toàn bộ những hành vi của cô ấy, ta thật đau lòng, cũng rất tiếc hận. Hối hận không sớm phát hiện ra những hành vi này, nếu không ta nhất định sẽ ngăn cản.”

An Nhiên nói: “Nhạc Khai Sơn, ông không cần giả làm người tốt. Mẹ tôi có quan hệ gì với ông? Trong lòng ông nên rõ ràng.”

Bình Luận (0)
Comment