Đại Vận Thông Thiên ( Dịch Full )

Chương 778 - Chương 778: Chuẩn Bị Phản Kích (2)

Chương 778: Chuẩn bị phản kích (2) Chương 778: Chuẩn bị phản kích (2)

Đêm nay ánh trăng rất sáng, rơi trên người Sở Thất Nguyệt chiếu rọi màu da trắng nọn của cô, đem lại cảm giác trong suốt. Giống như nữ thần xuất hiện từ trong ánh trăng. Nhìn thấy một màn trước mắt, Sở Thất Nguyệt không biểu hiện ra cảm xúc gì, trong đôi mắt đẹp thậm chí không nổi lên nửa điểm gợn sóng.

An Nhiên nhanh chóng buông cánh tay Trương Hợp Hoan, đi về phía trước rồi dừng ở nơi đó: “Thất Nguyệt, cô, cô ngàn vạn không cần hiểu lầm.” Cô ý thức được bản thân đã mang đến phiền toái cho Trương Hợp Hoan, đồng thời cũng xúc phạm đến Sở Thất Nguyệt. Nước mắt của An Nhiên bắt đầu chảy xuống.

Sở Thất Nguyệt chậm rãi đi tới, rút ra khăn tay lau nước mắt cho An Nhiên: “Thật ra tôi đã sớm nghĩ đến chuyện đến thăm cô, chỉ là bởi vì một số chuyện cần xử lý nên mới trì hoãn.”

Trương Hợp Hoan nói: “Đến từ khi nào thế?” Lúc nãy còn thấy một chiếc G63 màu đen dừng cách đó không xa. Sở Thất Nguyệt lái chiếc xe đó đến, nhưng lại lựa chọn không dừng xe ở khu đỗ xe của phòng làm việc.

Sở Thất Nguyệt nói: “Vừa đến, hai ngày này đều ở đây sao?”

An Nhiên không biết trả lời như thế nào, đối mặt với Sở Thất Nguyệt cũng cảm thấy áy náy. Tuy rằng cô thích Trương Hợp Hoan, nhưng từ đầu đến cuối đều rõ ràng, hai người bọn họ là một cặp. Sở Thất Nguyệt mới là bạn gái chính thức của Trương Hợp Hoan, cô tính là cái gì? Một màn vừa rồi bị Sở Thất Nguyệt thấy được, cô ấy nhất định đã hiểu lầm. Biểu hiện của Sở Thất Nguyệt càng bình tĩnh, An Nhiên càng cảm thấy bất an.

Trương Hợp Hoan đi mở cửa, Sở Thất Nguyệt nói: “Nơi này dù sao cũng là nơi làm việc, không thích hợp ở lại. Hay là đến biệt thự của tôi đi?”

An Nhiên không biết nên trả lời như thế nào, Trương Hợp Hoan nói: “Được!”

Sở Thất Nguyệt nói: “Như vậy đi, em và An Nhiên qua đó, anh ở lại chỗ này đi.”

Trương Hợp Hoan lặp lại: “Được!” Trong lòng thầm nghĩ, Sở Thất Nguyệt sẽ không lựa chọn tại thời điểm này ngả bài với An Nhiên chứ? Việc gì cũng có khả năng, cậu nói với Sở Thất Nguyệt: “Muộn quá rồi, nếu không đêm nay cũng không cần quá ép buộc, dù sao cũng đủ phòng.”

An Nhiên không nói chuyện nhìn Sở Thất Nguyệt, Sở Thất Nguyệt gật gật đầu: “Được!”

An Nhiên nóng lòng muốn chạy thoát khỏi cục diện xấu hổ này, lấy cớ đi pha cà phê.

Sở Thất Nguyệt ngồi trên sô pha, Trương Hợp Hoan đã ngồi xuống bên người cô, ngồi rất gần. Sở Thất Nguyệt cũng không chủ động tránh né, gặp biến không sợ hãi nói: “Cảm xúc của cô ấy thế nào?”

“Vẫn còn tốt, đã chấp nhận hiện thực rồi.”

Sở Thất Nguyệt vén tóc mai tán loạn ra sau tai: “Vốn dĩ em không muốn đến, nhưng dù sao mọi người cũng là bạn bè. Nếu em không xuất hiện thì cũng không tốt lắm. Có chuyện gì cần em hỗ trợ không?”

Trong lòng Trương Hợp Hoan nói, thật sự có chuyện cô có thể hỗ trợ. An Nhiên sắp đối mặt với nguy cơ nợ nần, nếu Sở Thất Nguyệt ra tay khẳng định có thể hoá giải chuyện này. Nhưng cậu không có tưách hàng cách yêu cầu cô làm vậy.

Trương Hợp Hoan nói: “Hai ngày này đang làm lễ an táng, An Nhiên cũng không có thân hữu gì, nếu em đã đến cũng có thể giúp đỡ một chút.”

Sở Thất Nguyệt gật gật đầu.

Trương Hợp Hoan phát hiện cô quả nhiên nhẫn nhịn, nhìn thấy một màn vừa rồi vẫn bất vi sở động. Sở Thất Nguyệt không hỏi, cậu cũng không tiện chủ động giải thích. Ái muội giữa cậu và An Nhiên quả thực có tồn tại, càng xoá càng đen.

Sở Thất Nguyệt nói: “Ly cà phê này pha thật lâu.”

Trương Hợp Hoan nói: “Có thể là muốn tạo cơ hội ở chung cho chúng ta.”

Sở Thất Nguyệt nói: “Có một số thời điểm thấy rồi còn không bằng không nhìn thấy.”

Trương Hợp Hoan nói: “Em cần giải thích không?”

“Có cần không?” Sở Thất Nguyệt nhìn cậu: “Chờ tham gia xong lễ tang này em sẽ rời khỏi.”

“Đi chỗ nào?”

Sở Thất Nguyệt nói: “Làm chuyện em nên làm, em sẽ không tránh anh.”

Trương Hợp Hoan hiểu được đây là tuyên ngôn chia tay của Sở Thất Nguyệt. Không khóc không nháo, không khắc khẩu. Cứ bình thản kết thúc tình duyên với cậu, một lần nữa hạ thấp quan hệ giữa bọn họ thành bạn bè.

Trương Hợp Hoan nói: “Sẽ không thay đổi?”

Sở Thất Nguyệt mỉm cười nói: “Em không phải là người dễ dàng thay đổi.”

An Nhiên bưng cà phê đi ra, lúc đưa cho Sở Thất Nguyệt, Sở Thất Nguyệt nói một tiếng cảm ơn. Ánh mắt cô dừng trên chiếc vòng tay phỉ thuý, trong lòng bỗng sinh ra ý nghĩ muốn tháo xuống trả lại cho Trương Hợp Hoan. Nhưng cuối cùng vẫn bỏ qua suy nghĩ này.

An Nhiên lại cảm thấy có chút xấu hổ, vốn muốn lảng tránh nhưng hành vi hiện tại lại có chút giống như nữ chủ nhân.

Trương Hợp Hoan nói: “Hai người nói chuyện đi, anh đi tắm một chút.”

Sở Thất Nguyệt nhìn thấy An Nhiên vẫn đang dứng ở đó, cười nói: “Ngồi đi.”

An Nhiên ngồi xuồng, hai tay ôm ly cà phê.

Sở Thất Nguyệt ngửi được hương cà phê, nhẹ giọng nói: “Thơm quá.”

An Nhiên nói: “Ở trong có máy pha cà phê, tôi quá ngốc, cái gì cũng không biết làm.” Nói xong lập tức đã hối hận. Nơi này của Trương Hợp Hoan có gì mà Sở Thất Nguyệt không biết chứ?

Bình Luận (0)
Comment