Đại Vận Thông Thiên ( Dịch Full )

Chương 830 - Chương 830: Hợp Tác Vui Vẻ (1)

Chương 830: Hợp tác vui vẻ (1) Chương 830: Hợp tác vui vẻ (1)

Tôn Thụ Lập nói: “Cậu từ khi học tiểu học đã bắt đầu viết sách sao? Nhiều tác phẩm vĩ đại như vậy thì cậu làm sao có thời gian để viết?”

Trương Hợp Hoan nói: “Tôi đã viết tiểu thuyết từ thời trung học và tính tới nay đã bảy năm rồi. Tôi viết tương đối nhanh, về cơ bản mỗi năm tôi viết được bốn trăm vạn chữ, hiện tại đã có tác phẩm gần ba ngàn vạn chữ.” Dù sao thì khoe khoang cũng không cần nộp thuế, tác phẩm trong tay cậu đâu chỉ có ba ngàn vạn chữ. Từ khi hệ thống American Express Centurion võng khai nhất diện với cậu thì Trương Hợp Hoan tự do đi trên con đường khuân vác văn bản, và khuân vác có thể nói là bạo lực và hoang dã.

(Võng khai nhất diện: thành ngữ dùng để chỉ lòng thương xót, khoan dung độ lượng của một người.)

Lê San San nhìn Trương Hợp Hoan bằng một ánh mắt sùng bái, tác phẩm ba ngàn vạn chữ là khái niệm gì? Nếu như dùng để xuất bản thì một quyển sách hai mươi vạn sẽ được một trăm năm mươi bản, có rất nhiều nhà văn truyền thống dùng cả một đời họ cũng không thể viết được nhiều như vậy.

Văn học mạng? Lê San San lập tức bác bỏ ý tưởng này. Cô đã đọc bản thảo đầu tiên của “Xạ điêu anh hùng truyện”, tay nghề viết văn rất thâm hậu, làm sao một tác giả văn học mạng lại có lối viết hay như vậy.

Trương Hợp Hoan tìm thấy “Thần điêu hiệp lữ” và gửi cho Từ Kha, hôm nay Từ Kha đã xuất lực hỗ trợ rất nhiều. Nên cậu cho ông ấy một chút ngọt ngào, dù sao thì Từ lão quái ở thế giới cũ đã muốn quay Thần điêu, mặc dù là thế giới song song nhưng khẩu vị chắc cũng gần giống nhau.

Lê San San cũng muốn xem bộ Thần điêu này của Trương Hợp Hoan một chút, nhưng để đưa ra yêu cầu trước mặt mọi người cũng không tốt.

Phan Khải uống một ly rượu với Trương Hợp Hoan và nói: “Tiểu Trương, Tôi có chuyện muốn nhờ cậu. Gần đây tỷ lệ người nghe của đài phát thanh Nam Giang chúng tôi rất thấp, tôi cũng biết quá khứ huy hoàng của cậu, cậu có thể giúp chúng tôi làm một chương trình để kích thích tỷ lệ người nghe đài một chút được không.”

Trương Hợp Hoan còn chưa nói gì, Tôn Thụ Lập đã bắt đầu không vui: “Tôi nói này lão Phan, anh có ý gì? Trương Hợp Hoan là người của đài truyền hình chúng tôi, anh đây là đang ngang nhiên đào góc tường.”

Phan Khải cười nói: “Đài trưởng Tôn, anh hiểu lầm rồi, tôi không có ý định chiêu mộ Trương Hợp Hoan vào đài phát thanh. Chúng ta thuộc cùng một tập đoàn phát thanh truyền hình và đều là anh em cùng đơn vị, có phải chúng ta nên giúp đỡ lẫn nhau hay không?”

Tôn Thụ Lập cười nói: “Tôi còn tưởng rằng anh định đào trộm cánh tay phải đắc lực của tôi.”

Phan Khải nói: “Tôi muốn đào nhưng tôi không dám đào, tiểu Trương đến chỗ tôi nhất định sẽ bị chịu thiệt. Tôi chỉ nghĩ, trước đây cậu ở đài giao thông làm bộ kịch truyền thanh “Bến Thượng Hải” đã rất thành công, cậu có thể cũng làm một bộ kịch truyền thanh cho chúng tôi được không?” Anh thật sự khao khát nhân tài, anh vừa mới từ nhà xuất bản Nam Giang chuyển đến đài phát thanh, nhất định phải lập được chút thành tích. Nếu như anh không thể lấy ra một học bạ tử tế, người khác sẽ nói năng lực của anh có vấn đề.

Phan Khải nghĩ về điều đó, liền nghĩ đến Trương Hợp Hoan. Đừng nhìn tiểu tử này còn trẻ tuổi, cậu ấy tuyệt đối là linh đan thần dược. Chỉ cần anh chịu đựng làm việc, thì tất cả đều có thể trở thành thuận buồm xuôi gió. Tôn Thụ Lập sở dĩ coi trọng cậu ấy như vậy, còn không phải bởi vì coi trọng năng lực của cậu ấy sao.

(Linh đan thần dược: một loại thuốc thần kỳ có thể chữa bách bệnh. Dùng để đề cập đến một phương pháp hiệu quả trong tưởng tượng, có thể giải quyết mọi vấn đề.)

Trương Hợp Hoan chắc chắn không thể đồng ý, vì vậy cậu đá quả bóng qua cho Tôn Thụ Lập: “Đài trưởng Phan, tuy hiện tại tôi dang bồi dưỡng ở đài truyền hình vệ tinh tỉnh, nhưng đài trưởng Tôn vẫn là sếp của tôi. Chuyện này cần ông ấy gật đầu mới được.”

Phan Khải nâng ly kính Tôn Thụ Lập hai ly rượu: “Đài trưởng Tôn, anh hãy cho tôi một lời thống khoái đi.”

Tôn Thụ Lập mặt đầy sĩ diện, dù sao họ cũng thuộc một tập đoàn và anh ấy cũng không phải là đào góc tường của ông. Ngay từ đầu ông cũng không có ý định từ chối, ông cười nói: “Chỉ cần không làm chậm trễ công việc cậu ấy đảm nhận, thì liền dễ nói.”

Trương Hợp Hoan nói thầm trong lòng bây giờ tôi còn công việc được đảm nhận cái rắm, đều bị đày đi đài truyền hình vệ tinh tỉnh để bồi dưỡng thêm.

Bạch Anh nói: “Đài trưởng Tôn, hiện tại Trương Hợp Hoan không thuộc quyền quản lý của ông, cậu ấy là thực tập sinh của đài chúng tôi.”

Tôn Thụ Lập cười nói: “Nhìn xem, nhìn xem, có người không vui kìa.”

Phan Khải nói: “Vậy thì tôi cũng phải uống hai ly với người dẫn chương trình Bạch Anh.”

Bạch Anh nói: “những chuyện ngoài công việc tôi sẽ không xen vào. Đài trưởng Tôn, ông tính khi nào thì thu hồi cách tay phải đắc lực của mình?”

Phan Khải nói: “Hãy để cậu ấy ở lại đài của các cô cố gắng rèn luyện.”

Bình Luận (0)
Comment