Bữa cơm trưa nay các bên đều có thu hoạch khá tốt. Lê San San thương lượng hợp đồng cho hai cuốn sách của Trương Hợp Hoan, Phan Khải được Trương Hợp Hoan hứa giúp anh ấy làm một cuốn tiểu thuyết âm thanh. Còn Tôn Thụ Lập cáo già thì lén nói cho Trương Hợp Hoan làm “Tầm Tần Ký”, chẳng khác nào giúp bọn họ quảng bá phim truyền hình để tăng độ hot. Ông không thể để cho Phan Khải chiếm tiện nghi của bọn họ một cách không công được.
Mặc dù Từ Kha không ký hợp đồng với Trương Hợp Hoan, nhưng ông lại lấy được một cuốn “Thần điêu hiệp lữ”.
Sau khi ăn xong, những người khác đều rời đi, chỉ còn Từ lão quái ở lại được Trương Hợp Hoan đưa đi tham quan studio, Trương Hợp Hoan dẫn ông ấy đi khắp nơi từ trong ra ngoài. Trước mắt công việc được giao cho studio là làm nhạc phim cho “Thiến nữ u hồn”, Từ Kha còn chưa ký hợp đồng với cậu, nhưng Trương Hợp Hoan nói với Từ kha rằng nhạc phim lần này là một món quà từ tình bạn. Cậu lập tức bảo nhân viên công tác phát nhạc cho ông ấy nghe.
Sau khi nghe xong Từ Kha đã vô cùng kinh ngạc trước tài năng của Trương Hợp Hoan: “Nhóc Hợp Hoan, cậu thật sự là một thiên tài. Trong số những người tôi biết, có thể vừa viết truyện, vừa chỉ đạo, vừa diễn xuất, vừa biên soạn, vừa sáng tác nhạc và vừa có thể làm võ sư chỉ có mình Huân Kỳ. Tiểu tử cậu về sau rất có khả năng sẽ vượt qua cậu ấy.”
Trương Hợp Hoan nói: “Đạo diễn Từ, ánh mắt của ông cũng thật chính xác.”
Từ Kha liếc mắt xem thường: “Nhóc Hợp Hoan, cậu không biết chữ khiêm tốn viết như thế nào à. Vậy để tôi bàn với cậu một chuyện, cậu có thể để An Nhiên làm nữ chính trong “Thiện nữ u hồn” không? Tôi có thể sắp xếp cho Văn Vịnh Thi đóng vai Hồ Diệp Mê trong “Trí Thủ Uy Hổ Sơn”.”
Trương Hợp Hoan nói: “Thiến nữ u hồn nhất định phải để Văn Vịnh Thi đóng, chúng tôi đã quyết định thì không thể thay đổi. Ông trở về xem kỹ lại thần điêu đi, thật ra vai diễn Tiểu Long Nữ trong đó cũng rất phù hợp với Văn Vịnh Thi.”
Từ Kha chỉ vào Trương Hợp Hoan nói: “Cậu với cô ấy nhất định là có vấn đề, nếu không cậu sẽ không hết sức nâng đỡ cô ấy như vậy.”
“Đạo diễn Từ, tôi có nâng đỡ cô ấy cũng vô dụng, phải là ông nâng đỡ cô ấy mới có thể nổi tiếng. An Nhiên là một diễn viên có thiên phú và linh tính, diễn viên như cô ấy dù ở trong tay ai cũng có thể tỏa sáng. Nhưng Văn Vịnh Thi thì khác, chỉ khi đào tạo được một diễn viên có kỹ năng diễn xuất tầm thường như Văn Vịnh Thi, mới thể hiện được thực lực của một đạo diễn. Đạo diễn Từ, ông thấy tôi nói có đúng không?”
Từ Kha nói: “Cái miệng này của cậu đúng là có thể đổi trắng thay đen.”
“Tôi nói câu này không nên nói, đạo diễn Chương là người đầu tiên phát hiện ra An Nhiên, người ta là mưu nữ lang. Cho dù ông có nâng đỡ cô ấy thành nữ diễn viên số một của giới giải trí Trung Quốc, mọi người vẫn sẽ cho rằng đạo diễn Chương có tầm nhìn độc đáo và có đôi mắt tinh tường nhìn người tài.”
Từ Kha không nhịn được bật cười: “Được rồi, đừng nói nữa. Văn Vịnh Thi chính là Nhiếp Tiểu Thiến, còn An Nhiên sau này sẽ có nhiều cơ hội hợp tác.”
Trương Hợp Hoan nói: “Đạo diễn Từ, tôi có chuyện muốn nhờ ông.”
“Nói đi, đừng có lòng vòng.”
“Tôi muốn mời ông làm tổng giám đốc nghệ thuật của Tân Tinh Vực.”
Từ Kha chớp mắt, hai ngày trước Chương Nhất Mưu đã hợp tác với Hoan Thị và trở thành tổng giám đốc nghệ thuật công ty điện ảnh Hoan Thị. Mặc dù tên của Trương Hợp Hoan cũng có một chữ Hoan, nhưng Tân Tinh Vực của cậu với Hoan Thị căn bản không phải là công ty cùng một đẳng cấp được không.
Trương Hợp Hoan nói: “Đạo diễn Từ, tôi biết rằng công ty của tôi vừa mới thành lập, nhưng chính vì mới thành lập nên công ty mới có khả năng vô hạn tồn tại trong tương lai. Ông đừng nhìn vào thế trận lớn của Hoan Thị, bọn họ căn bản không có gì ngoài trừ tiền. Đối với ngành sản xuất của chúng ta mà nói, tiền không là gì cả thứ thật sự lợi hại chính là sự sáng tạo và bản quyền. Nếu cho ông một tỷ để làm phim nhưng trong tay ông chỉ có một cuốn sách nát, tôi tin ông cũng không có khả năng tạo ra một bộ phim bom tấn. Mặc dù vốn liếng của tôi không bằng Hoan Thị, nhưng trong đầu tôi chứa đầy những câu chuyện và kịch bản hay.”
Từ Kha nói: “Tổng giám đốc nghệ thuật là chức vụ không có thật sao?”
Trương Hợp Hoan nói: “Ông tính làm gì với các cổ phần?”
Từ Kha cười nói: “Nhóc Hợp Hoan, tôi rất thưởng thức cậu. Nên trước tiên tôi sẽ làm tổng giám đốc nghệ thuật, nhưng tôi cũng có một điều kiện. Đó là tiểu thuyết và kịch bản của cậu nhất định phải cho tôi xem trước, tôi không quay thì mới đến lượt người khác.”
“Tất nhiên rồi, không cho ông xem trước thì chức tổng giám đốc nghệ thuật để làm gì?”