Tôn Thụ Lập nói: “Nhân vô viễn lự tất hữu cận ưu. Cậu liên hệ với phía Youku để xem liệu bọn họ có thể tăng giá lên một ít hay không.”
(Nhân vô viễn lự tất hữu cận ưu: Người không lo xa tất có nỗi ưu phiền gần. Có nghĩa là nếu không có tầm nhìn xa trông rộng thì sẽ gặp khó khăn, trắc trở phía trước)
Trương Hợp Hoan nói: “Liên hệ ngay bây giờ?”
Tôn Thụ Lập lắc đầu: “Chờ chúng ta từ Bắc Kinh trở về rồi nói sau.”
Trương Hợp Hoan có thể cảm nhận được áp lực mà ông ấy phải chịu đựng, không dễ để trở thành một nhà lãnh đạo, đặc biệt là một nhà lãnh đạo có tham vọng. Tôn Thụ Lập chắc chắn muốn tạo dựng sự nghiệp ở đài truyền hình Nam Giang, từ khi nhậm chức ông ấy cũng đã thực hiện không ít hoạt động cải cách. Có thể nói trung tâm chế tác phim truyền hình của đài truyền hình Nam Giang đã trở nên vô dụng trước khi Tôn Thụ Lập đến, “Tầm Tần Ký” là bộ phim truyền hình tự sản xuất thực sự của đài truyền hình Nam Giang.
Mặc dù Trương Hợp Hoan là biên kịch, nhưng Trương Hợp Hoan cũng không tham lam, bất kể cậu có cung cấp kịch bản “Tầm Tần Ký” hay không thì Tôn Thụ Lập cũng sẽ làm một bộ phim. Chỉ là vừa vặn có được cơ hội này đã dẫn đến lần hợp tác này, cũng là hợp tác đôi bên cùng có lợi.
Thật ra ban đầu Trương Hợp Hoan muốn làm lại “Đại thời đại”, nhưng lão Tôn đặc biệt yêu thích các tình tiết võ hiệp. Nếu lúc trước ông ấy lựa chọn “Đại thời đại”, khả năng sẽ tạo ra chấn động lớn hơn.
Tôn Thụ Lập nói: “Thật sự là có quá nhiều phim cổ trang trong hai năm qua.”
Trương Hợp Hoan cười nói: “Làm sao? Ông không có niềm tin vào bộ phim của chúng ta à.”
Tôn Thụ Lập nói: “Không phải tôi không có niềm tin, chỉ là chúng ta không thể không quan tâm đến các chính sách.”
Trương Hợp Hoan nói: “Ông cứ để tâm tư trong bụng đi, bộ phim này tuyệt đối không có vấn đề gì. Không thể nào lỗ vốn được, tức là kiếm nhiều hay kiếm ít chỉ là vấn đề thời gian.”
Tôn Thụ Lập gật đầu, ông thở dài nói: “Đáng tiếc là nền tảng của đài chúng ta không đủ lớn. Nếu là truyền hình vệ tinh, thì chúng ta sẽ tự mình phát sóng.”
Trương Hợp Hoan nói: “Có gì đâu không đơn giản , lấy giấy phép truyền hình vệ tinh là được rồi.”
Tôn Thụ Lập có chút kinh ngạc nhìn cậu: “Tôi nói tiểu tử cậu nói chuyện không dùng đầu óc sao, giấy phép truyền hình vệ tinh dễ lấy như vậy sao? Nhìn cả nước, ngoại trừ Thâm Thị ra còn đài truyền hình cấp thành phố nào lấy được giấy phép truyền hình vệ tinh?”
Trương Hợp Hoan nói: “Tiền hữu xa hậu hữu triệt, nếu người ta có thể lấy nó thì chứng tỏ rằng con đường này có thể làm được.”
(Tiền hữu xa hậu hữu triệt: phía trước có xe phía sau có vết. Ý chỉ có những người đi phía trước đã rút ra bài học để thế hệ sau có sẽ tấm gương noi theo.)
Tôn Thụ Lập nói: “Trên lý thuyết là có thể làm.” Tuy ngoài miệng nói như vậy, nhưng trong lòng ông cũng bị lời nói của Trương Hợp Hoan làm kích động. Đúng vậy, nếu Thâm Thị có thể lấy giấy phép truyền hình vệ tinh, thì bọn họ cũng không phải là không có khả năng. Địa vị thành phố Nam Giang cũng không kém bao nhiêu so với thành phố Thâm Quyến.
Trương Hợp Hoan liên tục có điện thoại gọi đến suốt dọc đường, một cuộc gọi là từ nhà xuất bản Thời Đại Phong Vân. Lê San San bên kia hành động cũng tương đối nhanh, gửi cho cậu một vài trang bìa, Trương Hợp Hoan nói với Lê San San là cậu đang trên đường đến thủ đô.
Lê San San nói rằng ông chủ của nhà xuất bản muốn gặp mặt cậu, và bảo cậu đừng thu xếp những việc khác vào buổi tối mà cùng nhau đi ăn một bữa cơm gia đình.
Trương Hợp Hoan trước tiên xin chỉ thị của Tôn Thụ Lập, Tôn Thụ Lập nói rằng ông ấy không có việc gì quan trọng, ông ấy sẽ tự sắp xếp và tối nay họ sẽ ở lại trụ sở văn phòng Nam Giang ở Bắc Kinh. Sở dĩ bọn họ không chọn khách sạn, vì Trịnh Quang Viễn chủ nhiệm trụ sở văn phòng ở Bắc Kinh là bạn học cũ của Tôn Thụ Lập, lần này tới Bắc Kinh vừa vặn có thể cùng ông ấy ôn lại chuyện cũ.
Khi hai người rời khỏi nhà ga đường sắt cao tốc, Trinh Quang Viễn đã cử người đợi họ ở lối ra và tài xế tiểu Chung đưa họ đến thẳng trụ sở văn phòng ở Bắc Kinh.
Mười hai giờ rưỡi trưa, họ đã ngồi vào bàn rượu trong nhà khách của trụ sở văn phòng ở Bắc Kinh.
Trịnh Quang Viễn trông trẻ hơn tuổi thật, nhưng thực tế ông đã ngoài năm mươi tuổi. Không có nhiều cơ hội thăng tiến trong sự nghiệp của mình, nhưng ông ấy cũng không có tham vọng gì. Ông ấy thường vui chơi giải trí, tiếp khách và duy trì các mối quan hệ, đối với ông ấy mà nói cuộc sống như vậy thật nhàn nhã và thoải mái.
Tôn Thụ Lập đã chào hỏi ông ấy trước và ông không muốn có quá nhiều người ngoài có mặt, vì vậy buổi trưa chỉ có một mình Trịnh Quang Viễn đón tiếp ông. Tôn Thụ Lập giới thiệu Trương Hợp Hoan với ông ấy.