Đại Vận Thông Thiên ( Dịch Full )

Chương 834 - Chương 834: Mánh Khóe Thông Thiên (2)

Chương 834: Mánh khóe thông thiên (2) Chương 834: Mánh khóe thông thiên (2)

Trịnh Quang Viễn cười tủm tỉm nói: “Tôi đã sớm nghe nói về cánh tay phải đắc lực của cậu, nhưng không nghĩ tới tiểu Trương còn trẻ như vậy.”

Tôn Thụ Lập nói: “Cậu ấy hai mươi hai tuổi.”

Trịnh Quang Viễn cảm thán nói: “Con trai tôi đã hai mươi tư tuổi rồi, mà nó vẫn đang học tiến sĩ ở trường đại học một cách ngốc nghếch.”

Trương Hợp Hoan khiêm tốn nói: “Con trai của ngài là thành phần tri thức cao cấp và là trụ cột tương lai của đất nước. Còn tôi thì thuộc về những người bị trường đại học đào thải, không có cách nào mới phải vào xã hội.”

Trịnh Quang Viễn nói: “Thật ra người trẻ tuổi nên học hỏi nhiều kinh nghiệm trong xã hội.”

Tuy là ký túc xá nội bộ của trụ sở văn phòng ở Bắc Kinh, nhưng tiêu chuẩn của đầu bếp không thấp. Trương Hợp Hoan hết lời khen ngợi ẩm thực Hoài Dương chính hiệu, món ăn hiếm khi được ăn ngay cả khi ở Nam Giang.

Trong bữa tiệc, một con cá nóc được dọn ra. Theo quy định, đầu bếp đến dùng đũa cắn một miếng trước để chứng tỏ cá nóc không có độc.

Tôn Thụ Lập ăn một miếng cá nóc, đột nhiên có cảm tưởng: “Cậu nói người này thật kỳ lạ, biết cá nóc có độc nhưng cũng phải nếm thử.”

“Có vẻ như ăn cá nóc có nghĩa là con người sống một đời nhưng cuối cùng cũng phải chết. Chính vì cuộc sống có hạn, cho nên họ mới không ngừng thử các khả năng khác nhau trong cuộc sống có hạn của mình.” Lời nói của Trịnh Quang Viễn mang theo một chút bi quan.

Tôn Thụ Lập cụng ly rượu với ông ấy: “Cậu có quan hệ mật thiết nào với cấp trên không?”

Trịnh Quang Viễn hiểu lầm ý của ông: “Làm sao? Cậu tới tuổi này còn muốn đi lên sao?”

Tôn Thụ Lập cười khổ lắc đầu nói: “Tôi đi không nổi nữa, hơn nữa tôi cũng không có tham vọng giống cậu. Tôi chỉ muốn lập một chút thành tích trên mảnh đất một mẫu ba điểm của mình trong đời, xứng đáng với sự tín nhiệm của đảng và nhân dân tôi liền thỏa mãn.”

“Đó có phải là vì chuyện của đài truyền hình không?

Đến loại cấp độ này của bọn họ, đều là người đã thành tinh, chỉ cần nghe tiếng đã lập tức nắm được điểm mấu chốt.

Tôn Thụ Lập gật đầu: “Tình huống của đài truyền hình Nam Giang chắc cậu cũng đã biết. Các đài truyền hình địa phương cũng khá tốt, nhưng họ vẫn không thể cải thiện phương diện về lực ảnh hưởng.”

Trịnh Quang Viễn nói: “Nếu cậu muốn đi lên cao hơn, cậu phải có giấy phép.”

“Còn không phải sao, cái còn thiếu bây giờ chính là giấy phép.” Sau khi nói chuyện với Trương Hợp Hoan ở nhà ga đường sắt cao tốc, lão Tôn đã toàn toàn đem chuyện này ghi nhớ trong lòng. Lúc đầu ông bị Youku vứt bỏ, còn không phải là vì thiếu giấy phép sao. Bây giờ quảng bá phim truyền hình còn phải chạy lòng vòng, có phải là do thiếu giấy phép sao? Nếu như đài truyền hình Nam Giang có thể tiến lên nữa bước trở thành đài truyền hình vệ tinh Nam Giang. Như vậy sau này có thể nắm càng nhiều quyền chủ động, những việc này sẽ không cần phải xem sắc mặt của người khác nữa.

Trịnh Quang Viễn đặt ly rượu xuống và nói: “Cậu thông thạo các vấn đề phát thanh và truyền hình hơn tôi, nhưng tôi biết mọi khía cạnh của các mối quan hệ ở Bắc Kinh hơn anh. Tôi không có khả năng xử lý chuyện giấy phép này.”

Tôn Thụ Lập nghe bạn học cũ nói như vậy, khó tránh khỏi có chút thất vọng. Nếu như ông ấy có thể giúp đỡ đài truyền hình Nam Giang lấy được giấy phép truyền hình vệ tinh trong nhiệm kỳ của mình, thì ông ấy cũng sẽ trở thành một nhân vật nổi tiếng trong lịch sử của đài truyền hình. Tính chuyên nghiệp của lão Tôn vẫn rất mạnh.

Trịnh Quang Viễn nói: “Mặc dù tôi không có năng lực này, nhưng có một người có khả năng.”

“Ai?”

Trịnh Quang Viễn rầm tư một hồi, mới nói ra một cái tên: “Kiều Thắng Thiên!”

Trương Hợp Hoan nghe thấy tên Kiều Thắng Thiên, cậu lập tức nghĩ đến Kiều Thắng Nam. Cậu chỉ biết anh trai của Kiều Thắng Nam đang làm ăn ở Bắc Kinh, chẳng lẽ Kiều Thắng Thiên này chính là anh trai của cô ấy?

Những lời nói tiếp theo của Trịnh Quang Viễn dã xác nhận suy đoán của Trương Hợp Hoan: “Con trai cả của nguyên bí thư Kiều ở Bằng Thành.”

Tôn Thụ Lập nói: “Không phải bí thư Kiều đã đến tỉnh rồi sao? Anh ấy phụ trách ủy ban kỷ luật, một trong những ủy viên thường vụ.”

Trịnh Quang Viễn gật đầu nói: “Chính là cậu ấy, Kiều Thắng Thiên này làm ăn rất lớn và có các mối quan hệ rất rộng ở thủ đô. Trước đây trụ sở văn phòng ở Bắc Kinh của chúng tôi có một số vấn đề không giải quyết được đều phải làm phiền cậu ấy, chỉ cần cậu ấy đồng ý giúp đỡ, trên cơ bản sẽ không có vấn đề gì.”

Tôn Thụ Lập nói: “Tôi với người này không có giao tình gì.” Ánh mắt ông nhìn qua Trịnh Quang Viễn, ý tứ rất rõ ràng, đó là muốn Trịnh Quang Viễn giúp đỡ làm cầu nối.

Trịnh Quang Viễn nói: “Tôi quen biết cha cậu ấy không ít năm, cậu ấy cũng gọi tôi một tiếng chú Trịnh, nhưng tôi chưa từng trực tiếp tìm cậu ấy làm việc. Dù sao cũng không phải cùng một thế hệ, tôi chi có thể chỉ đường cho cậu, chuyện này tôi không làm được.”

Bình Luận (0)
Comment