Đại Vận Thông Thiên ( Dịch Full )

Chương 835 - Chương 835: Mánh Khóe Thông Thiên (3)

Chương 835: Mánh khóe thông thiên (3) Chương 835: Mánh khóe thông thiên (3)

Tôn Thụ Lập nói với Trương Hợp Hoan: “Không phải cậu đến từ Bằng Thành sao? Cậu có quen Kiều Thắng Thiên này không?” Ông cũng chỉ thuận miệng hỏi.

Trương Hợp Hoan lắc đầu.

Tôn Thụ Lập thầm nghĩ có hỏi cũng như không. Trương Hợp Hoan mới ra trường chưa lâu, cậu ấy cũng không phải là con của quan chức nên cũng không có khả năng gặp Kiều Thắng Thiên. Vẫn phải trông cậy vào Trịnh Quang Viễn làm cầu nối cho chuyện này.

Lúc này Trương Hợp Hoan nói vào một câu: “Nhưng tôi có quen biết em gái của anh ấy.”

Tôn Thụ Lập và Trịnh Quang Viễn đồng thời nhìn Trương Hợp Hoan, Tôn Thụ Lập biết rõ Trương Hợp Hoan rất phong lưu, ông truy hỏi: “Quen biết đến mức độ nào?”

Trịnh Quang Viễn cười thầm trong lòng, làm lãnh đạo sao có thể hỏi những câu như vậy? Thật là già rồi mà không biết tự trọng, ông cũng không biết Tôn Thụ Lập và Trương Hợp Hoan thường nói chuyện như vậy.

Trương Hợp Hoan nói: “Bạn tốt, nhờ cô ấy giúp đỡ hẳn là không có vấn đề gì.”

Tôn Thụ Lập nói: “Vậy thì liên hệ liền đi, có lẽ sẽ thành công.”

Từ trước tới nay Trương Hợp Hoan luôn làm việc một cách thoải mái, vì vậy cậu đã trực tiếp gọi điện cho Kiều Thắng Nam trước mặt họ.

Kiều Thắng Nam còn tưởng rằng Trương Hợp Hoan gần đây đã phát hiện ra một số manh mối về tập đoàn Sơn Thủy, sau khi kết nối liền hỏi: “Có phát hiện gì sao?”

Trương Hợp Hoan nói: “Tôi có chuyện muốn nhờ em giúp đỡ.”

Kiều Thắng Nam bất đắc dĩ thở dài nói: “Tôi biết ngay anh không có việc gì thì sẽ không gọi cho tôi mà.” Trong lúc lơ đãng cô đã để lộ ra sự oán trách với cậu ấy.

Trương Hợp Hoan nói: “Tôi muốn chiến đấu nếu tôi không có gì để làm, nhưng tôi lại lo cảnh sát nhân dân sẽ nghi ngờ tôi có âm mưu gây rối.”

Kiều Thắng Nam không nhịn được cười: “Anh thử xem.”

“Muốn xem thử thì tôi liền thử, cùng lắm thì lấy thân thử nghiệm và cuối cùng sẽ bị pháp luật trừng phạt.”

Tôn Thụ Lập và Trịnh Quang Viễn liếc mắt nhìn nhau, với cái miệng này của họ thì dù có cô gái nào họ cũng không thể dỗ được. Hai người im lặng nâng ly rượu lên, đã lâu rồi bọn họ quên mất cách giao tiếp với phụ nữ theo cách này. Già rồi, bọn họ gần như đồng thời cảm thán một câu trong lòng.

Kiều Thắng Nam nói: “Anh nói đi, có chuyện gì. Chỉ cần không phải là chuyện vi phạm phạm pháp thì tôi đều có thể giúp anh.”

Trương Hợp Hoan nói: “Tôi muốn làm quen anh trai Kiều Thắng Thiên của cô.”

“Anh làm quen với anh ấy để làm gì?”

Trương Hợp Hoan đem chuyện cậu muốn giúp đài truyền hình Nam Giang xin giấy phép truyền hình vệ tinh nói ra.

Sau khi Kiều Thắng Nam nghe cậu nói xong thì cảm thán nói: “Trương Hợp Hoan, anh thật đúng là có bản lĩnh xảo trá. Anh trai tôi cũng không phải là tổng cục phát thanh và truyền hình, anh thế mà lại nghĩ cách đánh tới trên đầu anh ấy.”

Trương Hợp Hoan nói: “Tôi không phải cái gì cũng có thể thử khi tuyệt vọng đâu, có lẽ anh trai tôi có thể giúp tôi giải quyết chuyện này.”

“Ít lôi kéo làm quen đi. Được rồi, nhưng chuyện này tôi không thể nói rõ với anh ấy, tốt nhất là anh nên trực tiếp tới thủ đô và tự mình gặp mặt nói chuyện với anh ấy.”

Trương Hợp Hoan nói: “Tôi đang ở thủ đô.”

Kiều Thắng Nam sửng sốt một chút: “Anh ở thủ đô?”

Trương Hợp Hoan nói: “Tôi đang ăn cơm ở trụ sở văn phòng Nam Giang ở Bắc Kinh, mấy ngày nay tôi đều sống ở đây.”

“Tôi cũng ở đây.”

Hóa ra sau khi Kiều Thắng Nam hoàn thành nhiệm vụ nằm vùng không lâu đã đến Bắc Kinh để tham gia khóa huấn luyện ngắn hạn do Bộ Công an tổ chức, lần này là một khóa huấn luyện thực sự.

Trương Hợp Hoan nghe nói cô ấy đang ở thủ đô liền cảm thấy chuyện này càng có hy vọng. Nếu Kiều Thắng Nam chỉ là giới thiệu thì chưa chắc Kiều Thắng Thiên sẽ coi đó là việc cần xử lý, nhưng nếu Kiều Thắng Nam đi cùng cậu để gặp Kiều Thắng Thiên thì chắc chắn anh ấy sẽ chú ý tới.

Trương Hợp Hoan để bụng chuyện này như vậy không phải là không có nguyên nhân. Nếu cậu có thể giúp đài truyền hình Nam Giang lấy được giấy phép truyền hình vệ tinh, thì đó sẽ là cậu vì Tôn Thụ Lập mà lập được công lớn. Sau này cho dù cậu có bất mãn với cách quản lý của đài truyền hình mà vỗ mông rời đi, cậu cũng không cần lo lắng sẽ mắc nợ ân tình, đương nhiên là hiện tại Trương Hợp Hoan cũng không muốn rời đi.

Sau khi cúp điện thoại, Tôn Thụ Lập lập tức nói: “Tôi cho cậu nghỉ phép, trong khoảng thời gian này cậu có thể tự do hoạt động và toàn bộ chi phí sinh hoạt tôi sẽ chi trả cho cậu.”

Trịnh Quang Viễn ở bên cạnh bật cười, khả năng lãnh đạo của Tôn Thụ Lập thật sự rất thực tế. Nhưng vì sự việc lần này, ông đã đánh giá cao chàng trai trẻ trước mặt mình, khó trách Tôn Thụ Lập đối xử tốt với tiểu tử này như vậy. Cậu ấy thật sự có bản lãnh, còn có mối quan hệ không tầm thường với con gái của bí thư Kiều. Trịnh Quang Viễn lập tức có ý định trèo cao, bình thường người trẻ tuổi có thể làm ông thấy vừa mắt cũng không có nhiều.

Bình Luận (0)
Comment