- Trưởng Lão bộ lạc hội từ hai tháng trước đã bắt đầu lấy ra toàn bộ bảo dược phong tồn, giao cho phu nhân bổ dưỡng, chính là coi trọng tiềm lực hài tử. Nếu như sớm lấy ra, chỉ sợ... Phát dục không hoàn thiện... Ảnh hưởng tới thức tỉnh thánh văn sau này.
Lão dược sư nói rất ngay thẳng.
Các trưởng lão bộ lạc đều dùng đến bảo bối áp dưới đáy hòm, chính là muốn bảo đảm hài tử thuận lợi được sinh ra, tương lai trùng kích Thánh phẩm linh văn.
Cho nên từ vấn đề bộ lạc đến xem, hài tử quan trọng xa so với phu nhân.
Nếu như bởi vì sớm lấy ra hài tử, ảnh hưởng tới kích phát tiềm lực hài tử sau này, dược sư hắn đây chính là tội nhân của bộ lạc.
Triệu Thiên Khoát nghiêm mặt, nắm chặt tay.
Bây giờ người trong bộ lạc đều cơ bản nhận định, hoặc là chờ đợi, hài tử thứ năm này của hắn sinh ra có thể mang hi vọng cho bộ lạc. Bao gồm cả vị tộc trưởng hắn đây, cũng mang đầy chờ mong.
Ba trăm bảy mươi năm!
Bọn hắn từ đỉnh cấp bộ lạc rơi xuống đến bộ lạc nhỏ, ròng rã ba trăm bảy mươi năm!
Đỉnh cấp bộ lạc khác chèn ép cùng hãm hại bọn hắn, cũng kéo dài ba trăm bảy mươi năm!
Bọn hắn chống lại và tức giận, cũng kéo dài ba trăm bảy mươi năm!
Dẫn đầu bộ lạc thoát khỏi khốn cảnh, một lần nữa quật khởi, càng là sứ mệnh của mỗi tộc trưởng bộ lạc!
Thời gian qua đi ba trăm bảy mươi năm, rốt cuộc Thương Thiên cũng mở mắt, đưa hi vọng cho bộ lạc, lại còn rơi xuống trên tay hắn.
Hắn hẳn là phấn chấn, hẳn là đội ơn, càng hẳn là một mực nắm chặt.
Nhưng... Triệu Thiên Khoát nhìn thê tử hấp hối trên giường, tâm tình xoắn xuýt không gì sánh được.
Hắn chưa từng nghĩ tới sẽ có một ngày, gặp phải lựa chọn thân tình cùng đại nghĩa.
- Phụ thân... Chúng ta còn không có xác định đứa nhỏ này có phải Thánh phẩm hay không...
Trong giọng nói của Triệu Huyên cùng Triệu Du mang theo từng tia cầu khẩn.
- Tộc trưởng! Nghĩ lại cho kỹ!
Lão dược sư hàm súc nhắc nhở, cũng dùng ánh mắt liếc mắt nhìn lão phụ nhân ngồi cạnh góc thạch ốc.
- Tộc trưởng, tộc trưởng, lấy tộc làm trọng. Nếu như làm không được điểm ấy... Cũng không làm được tộc trưởng.
Lão phụ nhân là Nhị trưởng lão của hội Trưởng Lão bộ lạc, ngôn ngữ cảnh cáo Triệu Thiên Khoát.
Lúc này, mệt mỏi Triệu Thanh Vi ung dung thức tỉnh, mệt mỏi mở đôi mắt ra.
- Mẫu thân! Ngài tỉnh!
Triệu Du, Triệu Huyên cuống quít quỳ gối đến bên giường, lần này mẫu thân hôn mê đặc biệt dài, trọn vẹn năm ngày.
- Ta... Không sao cả...
Triệu Thanh Vi khô nứt bờ môi, thanh âm nhỏ bé không thể nhận ra, từ trong tới ngoài lộ ra suy yếu.
- Bưng thuốc tới.
Triệu Thiên Khoát phân phó Triệu Huyên, nhẹ giọng thở dài, cầm lấy đôi tay suy yếu lạnh buốt của Triệu Thanh Vi.
- Ta... Còn có thể... Kiên trì...
Triệu Thanh Vi cố gắng tươi cười, mệt mỏi cầm ngược tay của trượng phu.
- Ta sẽ không để cho nàng rời khỏi ta.
Triệu Thiên Khoát cúi người bên tai thê tử, nhẹ giọng nói nhỏ.
Vị hán tử này bề ngoài thô cuồng tính cách nóng nảy, nhưng trong ánh mắt lại toát ra nhu tình nồng đậm.
Lão phụ nhân có chút giật giật lỗ tai, nhẹ giọng thở dài:
- Chúng ta cũng không muốn như thế này, nhưng nếu như tộc trưởng khăng khăng từ bỏ bộ lạc, bộ lạc cũng sẽ từ bỏ ngươi.
Ánh mắt Triệu Thiên Khoát lạnh lùng, bỗng nhiên đứng dậy.
Triệu Thanh Vi lại dùng hết sức lực nắm chặt tay của hắn, thì thào khẽ nói:
- Thiếp có thể kiên trì, tin tưởng thiếp... thiếp thật sự có thể...
Trái tim Triệu Thiên Khoát như bị đao cắt, đôi mắt chợt mông lung.
Kiên trì?
Trong chín tháng này ngày nào không phải đang kiên trì!
Nhưng người kiên cường nữa cũng gánh không được dày vò mỗi ngày mỗi đêm!
Đến bây giờ hoàn toàn là dựa vào ý chí đang liều chết!
Mà tiếp tục nghiền ép tiềm lực, cuối cùng cho dù có thể kiên trì, sợ rằng người đó cũng phải triệt để phế đi.
Còn có thể sống được bao lâu?
Triệu Thiên Khoát tìm kiếm Thánh phẩm linh văn nửa đời người, không nghĩ tới cuối cùng lại lấy hi sinh tình cảm chân thành làm cái giá to lớn!
- Nhị trưởng lão... Tin tưởng ta... Ta có thể làm...
Triệu Thanh Vi run rẩy nhấc cánh tay trái lên, nhẹ vỗ về bụng to ra, thay trượng phu cầu tình.
- Ngươi có thể kiên trì đến khi hài tử sinh ra bình thường, chính là công thần lớn nhất bộ lạc.
Nhị trưởng lão lãnh đạm nói, ánh mắt già nua một mực rơi trên người Triệu Thiên Khoát.
- Mười ngày, nhiều nhất mười ngày! Mười ngày sau, hài tử không sinh ra, nhất định phải lấy ra!
Triệu Thiên Khoát đột nhiên quyết định.
Kiên trì mười ngày, là bàn giao của hắn đối với bộ lạc.
Nhiều nhất mười ngày, là yêu thương của hắn đối với thê tử.
Nhị trưởng lão chậm rãi đứng dậy, quải trượng trong tay kích sàn nhà ba lần:
- Tộc trưởng, đây không phải là chuyện ngươi có thể quyết định. Đứa nhỏ này, nhất định phải thuận lợi xuất sinh.
Oanh!
Cửa phòng bị đẩy ra, bảy vị trưởng lão đi đến gian phòng, giằng co với Triệu Thiên Khoát.
Triệu Du, Triệu Huyên lập tức đứng ở sau lưng phụ thân, kích phát Phù Đồ huyết mạch, căm tức nhìn các trưởng lão tôn quý lại mạnh mẽ.
Triệu Thanh Vi yếu ớt nói:
- Các trưởng lão, cho chúng ta một cơ hội, Thiên Khoát, tin tưởng thiếp. Thiếp có cảm giác, hài tử sẽ được sinh ra nhanh thôi, thiếp cũng có thể kiên trì đến ngày đó... Thiếp... Sẽ không lại hôn mê...
Bắt đầu từ hôm nay, bầu không khí trong Phù Đồ bộ lạc trở nên khẩn trương lại kiềm chế.
Triệu Thiên Khoát từ đám người ủng hộ tộc trưởng, đột nhiên biến thành mục tiêu cảnh giác toàn tộc.
Trừ số rất ít tộc nhân làm bạn tại xung quanh tộc trưởng, những người khác đều thời khắc nhìn chằm chằm hắn, sợ hắn đột nhiên xúc động, 'đào' hài tử đi ra.
Cũng chính là bắt đầu từ hôm nay, vòng xoáy mây mù chiếm cứ trên không bộ lạc bắt đầu tăng xoay tròn lên, phạm vi từ lúc bắt đầu mấy chục dặm, đến vài trăm dặm, mở rộng tốc độ cũng tới càng nhanh, năng lượng tự nhiên ngưng tụ cũng càng ngày càng kinh khủng.
Giống như muốn hấp thu toàn bộ năng lượng tại Thanh Mộc Huyễn Cảnh!
Các bộ lạc nơi khác đều bị kinh động, các lão nhân chưa từng thấy cảnh tượng thần bí như vậy, các tộc nhân càng là rung động trước dị tượng thiên địa.
Cái này tất nhiên là có liên quan cùng hài tử sắp ra đời trong bộ lạc Phù Đồ kia.
Nhưng, dạng hài tử gì sinh ra lại có thể gây nên dị tượng như thế?
Chỉ sợ không chỉ đơn giản là Thánh phẩm như vậy, nói không chừng còn là vấn đề cao hơn.