Đan Hoàng Võ Đế ( Dịch Full -Hoàn)

Chương 2983 - Chương 2979: Tu La (1)

Đan Hoàng Võ Đế Chương 2979: Tu La (1)

Hơn ba trăm năm trước, Phù Đồ bộ lạc sinh ra Thánh phẩm đều từng vọng tưởng thống trị 'Thiên hạ', nếu như lại có người mạnh hơn, chẳng phải là thật muốn được như mong muốn sao?

Bọn hắn nhao nhao xuất động, tề tụ tới Phù Đồ bộ lạc.

Có người đề nghị giết đi đến, thanh lý nguy hiểm, thuận tiện giải quyết triệt để bọn phần tử nguy hiểm Phù Đồ bộ lạc này.

Có người thì kính sợ thiên tướng, kịch biến như vậy, rất có thể là Thương Thiên chỉ dẫn.

Nhưng không thể phủ nhận là, bọn hắn chưa từng cảnh giác một bộ lạc nào, thậm chí là sợ hãi một bộ lạc nào giống như bây giờ.

Đêm khuya, vòng xoáy áp trời, ù ù xoay tròn, tiếng oanh minh đinh tai nhức óc vang vọng đất trời.

Khí tức ngột ngạt không chỉ có tràn ngập trong bộ lạc, cũng chảy xuôi trong rừng rậm phía ngoài bộ lạc.

- Đây chính là cái gọi là dị tượng trên trời rơi xuống. Dị tượng trên trời rơi xuống, sinh mà phi phàm. Lão Ngũ... Nhanh nhẹn dũng mãnh a...

Triệu Thắng hoảng hốt nhìn qua vòng xoáy giữa không trung, bên trong có cường quang bắn ra, có thiên uy hạo đãng, giống như là dựng dục vô số như lôi đình, mang đến áp bách hít thở không thông.

Mà chỗ trung tâm vòng xoáy, từng sợi mê quang lấp lóe, xé mở đất trời, giáng lâm đến trong nhà đá phía sau bọn họ.

Loại cảnh tượng này để hắn rung động, càng làm cho hắn sợ hãi.

- Lão phụ thân tuổi rất cao, còn dũng mãnh như thế.

Lão Tứ Triệu Côn vẫn là thiếu niên, trong miệng ngậm rễ cỏ, có chút hăng hái nhìn lên bầu trời.

- Cần ăn đòn rồi? Đứa nhỏ này có thể muốn mệnh mẫu thân.

Triệu Thắng cau chặt lông mày, nhấc chân chính là thế mạnh lực lớn, đạp Triệu Cô. ra ngoài

- Nếu nó dám muốn mệnh mẫu thân, ta làm thịt nó.

Triệu Côn từ dưới đất bò dậy, vỗ vỗ bùn đất trên người.

- Ngươi dám! Nó là hi vọng của bộ lạc!

- Huynh nhìn xem ta có dám hay không, nếu mẫu thân là bởi vì nó mà chết, sớm muộn ta cũng tìm cơ hội đâm chết nó.

- Nó là đệ đệ ngươi!!

- Mẫu thân không có việc gì, nó chính là đệ đệ, mẫu thân có việc, nó chính là người có thù giết mẫu thân của ta.

Triệu Côn đứng trước nhà đá, nhìn qua biển người ô áp bên ngoài bộ lạc, cao cao giơ ngón tay giữa lên.

- Học với ai.

Triệu Thắng nâng bàn tay quất vào trên ót Triệu Côn.

- Huynh!!

Triệu Côn xoa xoa đầu.

- Vào trong giấu kỹ cho ta. Những bộ lạc kia càng ngày càng xao động, lúc nào cũng có thể giết đến.

- Sợ cái gì, không phải có thần bí lực lượng bảo vệ bộ lạc sao.

- Vòng xoáy phía trên kéo lấy năng lượng đất trời, có khả năng sẽ ảnh hưởng đến loại bảo vệ kia, không thể chủ quan.

- Ta không đi, ta muốn tận mắt nhìn thấy mẫu thân an toàn.

Triệu Côn mặc dù tuổi nhỏ, nhưng cái gì cũng đều không để ý, lại lộ ra sự quyết tâm.

- A a a...

Một tiếng tiếng kêu đau đớn thảm thiết vang vọng thạch ốc, truyền khắp bộ lạc.

Bộ lạc đang khẩn trương đề phòng nhanh chóng an tĩnh lại, tất cả ánh mắt đều nhìn về phía sâu nhất trong bộ lạc.

- A... A...

Tiếng kêu thảm thiết liên tục truyền tới từ trong nhà đá, thanh âm sắc nhọn, để cho người ta rùng mình.

- Muốn ra đời??

Bộ lạc xao động, bầu không khí lập tức sốt ruột.

Sau khi bên ngoài bộ lạc an tĩnh ngắn ngủi, khí tức sát phạt được áp chế nhanh chóng tràn ngập rừng rậm, số lượng lớn cường tộc kích động muốn giết vào bộ lạc.

Đúng vào lúc này, vòng xoáy to lớn lắc lư mãnh liệt, đất trời cũng đều theo đó mà run rẩy, kỳ quang như lôi đình từ trên trời giáng xuống, đánh vào thạch ốc.

Từng tiếng hò hét quỷ bí vang vọng tại trung tâm vòng xoáy, lít nha lít nhít, chỉnh tề to lớn, như là mấy triệu hùng binh hò hét, rung động dãy núi, hồi hộp rừng rậm.

Đám người trong bộ lạc chưa từng gặp qua cảnh tượng như vậy, nhao nhao sợ hãi quỳ xuống đất, chỉ lên trời lễ bái.

- Ta không chịu nổi, giết cho ta!!

Các tộc trưởng bộ lạc cỡ lớn giận dữ gầm thét, dị tượng như thế, vượt qua phạm trù nhận biết của bọn hắn, nhất định sẽ mang đến trùng kích cho toàn bộ 'Thế Giới'.

Bọn hắn cũng không muốn bị Phù Đồ bộ lạc thống trị.

- Ngăn bọn hắn lại cho ta!

Các trưởng lão bộ lạc nhao nhao bạo động, kích phát Phù Đồ linh văn, chuẩn bị liều chết một trận chiến.

Đúng vào lúc này, tiếng kêu đau đớn thảm thiết sâu trong bộ lạc im bặt dừng lại.

Sau đó... Toàn bộ thế giới như là an tĩnh.

Trong bộ lạc hơn ngàn tộc nhân Phù Đồ, bên ngoài bộ lạc thì tụ tập mấy vạn cường giả của ba mươi hai bộ lạc, toàn bộ nín thở định thần, chờ đợi âm thanh khóc nỉ non của hài nhi kia.

Nhưng, chờ lại chờ, sâu trong bộ lạc vẫn an tĩnh đến kiềm chế, nhưng thủy chung chưa từng xuất hiện nên có tiếng hài nhi khóc.

Chẳng lẽ đã xảy ra chuyện ngoài ý muốn rồi?

Hài tử... Không có bảo trụ?

Ngay cả người trong bộ lạc Phù Đồ đều lo lắng, hận không thể đi qua nhìn một chút xem rốt cuộc tình huống như thế nào.

Trong nhà đá, một tấm vải mành đơn giản cách phòng sinh.

- Thế nào? Ai có thể mở cái miệng, nói một câu.

Triệu Thiên Khoát ở phía ngoài vải mành không chịu nổi, hắn đưa bàn tay to lớn lên lại buông xuống, buông xuống lại giơ lên.

Bên trong vải mành, bà đỡ cẩn thận từng li từng tí ôm lấy hài nhi trong ngực, con mắt trừng lớn, mặt mũi tràn đầy kinh ngạc.

Ngay cả Triệu Huyên cùng Triệu Du hầu ở nơi này đều mở to hai nhìn.

Hài nhi non nớt nhỏ nhắn xinh xắn, cuộn thành một đoàn, nhưng không thể tưởng tượng nổi chính là tại đan điền lại lóe ra một thứ gì đó giống như Kim Đan, tỏa ra mê quang yếu ớt, thân thể non nớt đều chiếu gần như trong suốt, có thể nhìn thấy mạch máu mảnh khảnh, xương cốt trắng nõn.

Hắn dùng sức nắm chặt tay nhỏ, vậy mà một cái huyết hồng, tràn ngập huyết khí, một cái đen kịt, tràn ngập trọc khí.

- Con của ta...

Triệu Thanh Vi suy yếu nói nhỏ.

- Phu nhân, đứa nhỏ này...

Bà đỡ cuống quít đưa hài tử tới bên cạnh Triệu Thanh Vi, tiếp sinh nửa đời người, xưa nay chưa bao giờ gặp qua hài tử như vậy.

- Cái này... Cái này… cái này… đây... Đây là quái vật sao?

Triệu Thanh Vi dùng hết sức lực toàn thân, động đậy thân thể, nhìn hài tử bên cạnh.

Hài tử vừa lúc ở lúc này chậm rãi mở hai mắt ra, ánh mắt từ mông lung đến rõ ràng, dần dần thấy rõ ràng gương mặt trước mắt này.

Triệu Thanh Vi nhu hòa vuốt ve gương mặt hài tử, tất cả mỏi mệt, tất cả đau đớn, đều tan thành mây khói tại thời khắc này, nàng từ ái mỉm cười, chậm rãi nhắm mắt lại.

- Mẫu thân!!!

Bình Luận (0)
Comment