Triệu Huyên cùng Triệu Du hoảng sợ gào thét.
- Thanh Vi!!
Triệu Thiên Khoát cũng nhịn không được nữa, xốc vải mành lên vọt vào.
Bà đỡ cuống quít kiểm tra, kết quả... Sợ bóng sợ gió một trận, Triệu Thanh Vi là suy yếu quá độ, hôn mê.
Bà đỡ tranh thủ thời gian phân phó:
- Mau lấy đan dược đã sớm chuẩn bị tốt tới.
Triệu Thiên Khoát luống cuống tay chân lấy đan dược ra, đưa đến trong miệng Triệu Thanh Vi, vận khởi năng lượng trợ giúp luyện hóa, tư dưỡng thân thể suy yếu đến cực hạn của Triệu Thanh Vi.
Hài tử nằm bên cạnh Triệu Thanh Vi, từ từ chuyển cái đầu non nớt, nhìn hết thảy mọi thứ xung quanh.
Trong trí nhớ trống không lóe ra lít nha lít nhít hình ảnh, liên quan tới trí nhớ của kiếp trước như ngân hà mãnh liệt lao qua, để hắn từ từ nhớ lại thân phận của mình.
- Phụ thân, ngài nhìn đứa nhỏ này...
Triệu Huyên đứng bên cửa sổ, cũng không dám đụng hài tử non nớt kia.
Đan điền hiện ra kim quang, hai tay dị tượng, đều không thể tưởng tượng, để cho người ta sợ hãi.
- Đây là...
Lúc này Triệu Thiên Khoát mới chú ý tới hài tử, ánh mắt đảo qua hai tay, rơi xuống vùng đan điền.
Nơi đó có kim quang lượn lờ, như là có viên Kim Đan đang chìm nổi.
Hài tử nhúc nhích bờ môi, giống như là muốn nói cái gì, nhưng thật giống như nói không nên lời, hồi lâu mới phát ra thanh âm ê a.
- Nó đang nói chuyện?
Triệu Du khó có thể tin được mà che miệng lại, mặc dù bộ dáng non nớt, nhưng đôi mắt lóe sáng rực, vẻ mặt hơi có vẻ nghiêm túc, thanh âm ê a giống như đang nỗ lực tổ chức ngôn ngữ gì đó.
Triệu Thiên Khoát nhíu mày lại, thể hiện quái dị, đây là con của ta sao?
Mặc dù trên trời rơi xuống dị tượng, nhất định bất phàm, nhưng... giờ phút này hắn lại vui mừng không nổi.
Rốt cuộc cũng, sau khi ê a một thời gian dài, thanh âm non nớt phun ra hai chữ mơ hồ.
- Thương... Huyền...
- Thương Huyền?
Mọi người trong phòng khẽ giật mình, nói chuyện?
Thật sự nói chuyện?
Mới sinh ra được mười mấy phút, lại có thể nói chuyện?
Đúng vào lúc này, bên ngoài bộ lạc là một trận rối loạn, mặt đất cũng vì đó mà rung động.
- Giết đến rồi? Triệu Huyên, Triệu Du, bảo vệ mẫu thân con rời khỏi bộ lạc, nhanh!!
Sắc mặt Triệu Thiên Khoát đại biến, quơ lấy chiến đao, tông cửa xông ra, nhưng... tình cảnh đập vào mắt, để hắn cưỡng bức cứng ở tại chỗ.
Bộ lạc mờ tối bị sáng chói cường quang chiếu thấu.
Bên ngoài bộ lạc, mấy vạn cường giả quỳ xuống một mảnh.
Vòng xoáy vắt ngang trên không bộ lạc như sóng cả lao nhanh tán loạn, hiện ra ba bóng người thần bí, giống như thiên thần giáng lâm.
- Thánh Tôn!!
Triệu Thiên Khoát nhận ra một vị lão giả trong đó, đó là tồn tại chí cao vô thượng của cái 'Thế Giới' này, bảo vệ tất cả bộ lạc, Thánh Tôn.
Thời điểm mỗi tộc trưởng bộ lạc kế nhiệm, hắn đều sẽ bí mật xuất hiện, lấy vô thượng thánh uy ban phúc cho.
Nhưng, để hắn khiếp sợ là, Thánh Tôn cao cao tại thượng giống như như Thiên Thần, vậy mà một mực cung kính hầu ở một bên cạnh nam tử oai hùng.
- Hắn là tộc trưởng đương đại của bộ lạc Phù Đồ, Triệu Thiên Khoát.
Lý Vọng giới thiệu với Đế Tử, mà hắn chính là 'Thần' của tất cả bộ lạc tại Thanh Mộc Huyễn Cảnh —— Lý Vọng.
- Tộc trưởng, còn không quỳ xuống.
Các trưởng lão bộ lạc nhao nhao quát tháo, đây chính là Thánh Tôn a.
- Phù Đồ bộ lạc, Triệu Thiên Khoát, cung nghênh Thánh Tôn.
Triệu Thiên Khoát bừng tỉnh, tranh thủ thời gian quỳ gối trước nhà đá.
Trong ngoài bộ lạc, tất cả tộc trưởng đều thấp thỏm lo âu, vậy mà kinh động đến Thánh Tôn tôn quý thần bí tự mình giáng lâm.
Xem ra đứa nhỏ này xác thực không đơn giản, mà Phù Đồ bộ lạc vô cùng có khả năng mượn cơ hội này một bước lên mây, chân chính trở thành bộ đầu tiên.
Các tộc nhân của các bộ lạc đều vụng trộm quan sát, đại đa số người đều là nghe nói qua Thánh Tôn tồn tại, nhưng không có thực sự từng gặp.
- Hài tử đâu!
Đế Tử khó mà che giấu nội tâm cuồng hỉ, Tu La vậy mà lại sinh ra tại 'trại chăn nuôi' của bọn hắn thật.
Khương Nghị hao phí cái giá to lớn làm giao dịch cùng U Minh Địa Ngục, vậy mà lại rơi xuống trên tay của hắn, đây là ý trời sao? Ha ha!!
- Hài tử đang... Ở bên trong...
Triệu Thiên Khoát cẩn thận ngẩng đầu.
- Còn đứng ngây đó làm gì, mang ra! Ngươi muốn chúng ta tự mình đi đến lấy?
Lý Vọng uy nghiêm thét lên ra lệnh.
Triệu Thiên Khoát run lên trong lòng, kiên trì hỏi:
- Xin hỏi, Thánh Tôn muốn hài tử là...
Sắc mặt Lý Vọng lạnh lùng:
- Mệnh lệnh của ta là để cho ngươi lấy ra!
Triệu Thiên Khoát nói:
- Hài tử vừa ra đời, còn rất mảnh mai...
Sắc mặt Lý Vọng dần dần âm trầm xuống, uy lực Thánh Vương kinh khủng tràn ngập trên bộ lạc.
Từ chối mệnh lệnh của hắn ngay trước mặt Đế Tử, chẳng phải là để Đế Tử hoài nghi năng lực quản lý của hắn?
Các trưởng lão Phù Đồ bộ lạc dùng sức cúi người, mặc dù đều không có gặp qua Lý Vọng mấy lần, nhưng mỗi lần gặp mặt đều là thần bí mà tôn quý, ôn tồn lễ độ, tiên phong đạo cốt, hôm nay đây là thế nào?
Đại trưởng lão bộ lạc lập tức nhắc nhở:
- Tộc trưởng, còn đứng ngây đó làm gì? Thánh Tôn muốn nhìn hài tử của chúng ta, là phúc phận của Phù Đồ bộ lạc chúng ta.
Triệu Thiên Khoát kính sợ Thánh Tôn, nhưng không phải người ngu, tư thế mấy người này giống như không phải đơn giản chỉ là nhìn như vậy.
Hài tử là do thê tử của hắn lấy mạng đổi lấy, mà thê tử vừa mới còn ngất đi, hắn sao có thể để thê tử ngay cả nhìn lần thứ hai đều không có đã giao ra.
- Không biết tốt xấu.
Cổ lão bên cạnh Đế Tử vung tay lên, một loại triều cường hỗn loạn như Ác Long xuất uyên, cuồng bạo đâm vào trên thân Triệu Thiên Khoát.
Triệu Thiên Khoát giống như trong lúc bất chợt rơi vào trung tâm vòi rồng, da tróc thịt bong, hài cốt vỡ vụn, kêu thảm va vào thạch ốc, thạch ốc cũng thảm tao tách rời trong triều cường hỗn loạn trùng kích, Triệu Huyên, Triệu Du, Triệu Thanh Vi cùng bà đỡ ở bên trong, toàn bộ bị trọng thương.
Dưới uy thế kinh khủng của Thánh Vương, bọn hắn không chịu nổi một kích.
Đây là Cổ lão lưu thủ.
Trong ngoài bộ lạc là một mảnh hồi hộp, đây là lực lượng gì?
Vung tay lên đã phế đi chiến sĩ mạnh nhất bộ lạc Phù Đồ?
Cổ lão giẫm lên phế tích, đi tới trước mặt hài tử non nớt.
Đang muốn xoay người lại ôm, một cái tay đẫm máu đã bắt chân của hắn lại.
- Đừng... Đụng... Hắn...
Triệu Thanh Vi vậy mà thức tỉnh trong cơn bạo tạc, gian nan bắt lấy mắt cá chân Cổ lão.