- Ngươi là mẫu thân hài tử?
Cổ lão quay đầu nhìn sang.
- Ta... Hài tử...
Triệu Thanh Vi mệt mỏi xê dịch thân thể, nắm chặt mắt cá chân Cổ lão.
- Con của ngươi? Ha ha...
Cổ lão khẽ động mắt cá chân, lực lượng kinh khủng bộc phát, trong nháy mắt vỡ vụn tay phải của Triệu Thanh Vi, lực lượng khổng lồ để thân thể khô gầy của nàng tàn nhẫn tung bay ra ngoài.
- Thanh Vi!
Triệu Thiên Khoát gầm thét, giãy dụa đứng dậy, một tay ngăn thê tử đập tới lại, lại bị triều cường hỗn loạn theo sát đến chấn động đến lảo đảo lui lại, ngồi dưới đất.
- Cút!!
Cổ lão vung tay lên, cương phong gào thét tàn phá bừa bãi, cát bay đá chạy, Triệu Thiên Khoát cùng Triệu Thanh Vi vừa mới rơi xuống đất bên ngoài mười mấy mét lần nữa tung bay.
Hai phu thê giống như lá cây dưới cuồng phong gào thét, nảy lên trên dưới, cuối cùng rơi xuống ngoài trăm thước, gục ở chỗ này nửa ngày không có động đậy nổi.
- Lão cẩu...
Triệu Côn đột nhiên bạo phát, giương nanh múa vuốt bổ nhào qua.
- Không được!!
Triệu Thắng kịp thời bổ nhào ra, gắt gao ngăn chặn hắn lại.
Phù Đồ bộ lạc câm như hến, các tộc nhân hoảng sợ nhìn một màn này, đầu ông ông.
Tộc trưởng mạnh nhất của bọn hắn vậy mà không chịu nổi một kích như thế?
Ngay cả các tộc trưởng bộ lạc phía ngoài đều bị choáng váng, người này là ai?
Đế Tử liếc mắt nhìn Lý Vọng bên cạnh:
- Một bộ lạc nho nhỏ đều bất kính như thế với ngươi, chẳng phải là bộ lạc lớn càng phách lối. Lý Vọng ơi, năng lực quản lý của ngươi... Ha ha... Bình thường nhỉ.
Lý Vọng đổ đầy mồ hôi lạnh trên đầu, đáy mắt lóe ra tia sáng oán độc.
Bọn hắn đời đời trấn thủ nơi này dài đến ngàn năm, thật vất vả mơi trông tới cơ hội, kết quả lại bị bọn gia hỏa dã man này cấp giảo.
Bồi dưỡng được Tu La rõ ràng là công tích cực lớn, nếu như Đế Tử trở về đến một câu quản lý, cố gắng mấy đời người của bọn hắn sẽ phế đi hoàn toàn, hắn càng đừng hy vọng xa vời thu hoạch được ban thưởng gì.
- Phù Đồ bộ lạc là một dã man nhất không phục quản giáo nhất, những bộ lạc khác...
Lý Vọng vừa muốn giải thích, lại bị Đế Tử đưa tay chặn ngang, sau đó...
Một chữ đều không có nói nữa.
Lý Vọng nắm chặt nắm đấm, hung tợn đảo qua Phù Đồ bộ lạc.
Thứ không biết sống chết, khóc lóc om sòm cũng không nhìn thời điểm, chờ mang Tu La đi, nhìn ta thu thập các ngươi như thế nào.
- Đế Tử.
Cổ lão bưng lấy Tu La non nớt, đưa đến trước mặt Đế Tử.
Đế Tử tiến đến hài tử trước mặt, lộ ra nụ cười tà ác.
- Tiểu gia hỏa, có thể nghe được ta nói chuyện không?
Tu La nắm nắm tay nhỏ, lạnh lùng nhìn khuôn mặt to trước mặt.
- A? Thật giống như ngươi có thể nghe hiểu?
Đế Tử kinh ngạc, mang theo ký ức trùng sinh? Ghê gớm thật, xem ra Phong Đô Quỷ Hoàng vì Tu La luân hồi thật sự đã bỏ ra tinh lực rất lớn.
Cổ lão quan sát đến Tu La, vẻ mặt quái dị:
- Đế Tử, ngài nhìn đan điền cùng tay hắn. Trong đan điền chẳng lẽ có Thần Thai? Đôi tay này... ấn ký của chủ nhân Huyết Hà cùng chủ nhân Hoàng Tuyền sao?
- Thần Thai... ấn ký Địa Ngục... Đây đều là bẩm sinh?
Đế Tử càng kinh ngạc, loại tình huống này đơn giản là chưa từng nghe thấy.
Thật chẳng lẽ có thể thức tỉnh chính là Thánh Hoàng Thiên phẩm? Thậm chí là cao hơn?
Cổ lão trầm ngâm nói:
- Ta hoài nghi Khương Nghị cùng U Minh động tay động chân ở trên người hắn.
Đế Tử tự tay tiếp nhận hài tử, giơ lên trước mặt:
- Ngươi chưa thấy qua ta, nhưng hẳn phải biết ta. Ta là... Bắc Thái Đế Tử...
Đôi mắt Tu La có chút ngưng tụ, bờ môi phấn nộn kéo căng.
- Thật có thể nghe hiểu sao. Ha ha, không nghĩ tới đi, ngươi sẽ trùng sinh tại Bắc Thái đại lục, sẽ còn rơi xuống trên tay của ta!
Đế Tử giơ Tu La lên, nhìn bên trái một chút, nhìn bên phải một chút.
Đường đường là Tu La Chiến Thần, sống và chết chỉ ở một ý niệm của mình.
Loại cảm giác này quá quái dị, cũng quá để cho người ta hưng phấn.
Tu La không có giãy dụa, chỉ là lạnh lùng nhìn chằm chằm Đế Tử.
- Có thể nói chuyện không? Muốn mắng người sao? Ha ha... Ngươi, không trở về được!!
Đế Tử bóp lấy cổ Tu La, giơ lên cao, hướng Phù Đồ bộ lạc:
- Các ngươi biết đây là ai không?
Toàn bộ Phù Đồ bộ lạc quỳ trên mặt đất, thấp thỏm lo âu, lại vô cùng tò mò.
Đầu tiên là dị tượng trên trời rơi xuống, sau đó lại là Thánh Tôn giáng lâm, càng nói rõ đứa nhỏ này không tầm thường.
Đế Tử giơ Tu La lên nhìn xung quanh toàn trường:
- Hắn là đại thống lĩnh Vạn Thế Thần Triều của Thương Huyền đại lục; hắn là Tu La Chiến Thần chinh chiến tám phương trên Thiên Khải chiến trường; hắn là Quỷ Hoàng Côn Lôn trấn thủ Sinh Tử giới tại U Minh Địa Ngục; hắn, lại còn là huynh đệ chí thân của chủ nhân Thương Huyền.
Trong ngoài bộ lạc yên tĩnh như chết, mặc dù không biết Thương Huyền đại lục và Thiên Khải chiến trường là nơi nào, nhưng thần triều, Chiến Thần, Quỷ Hoàng, các loại từ ngữ, vẫn kích thích bọn hắn thật sâu, cũng đều là càng cảm thấy kỳ quái.
- Ha ha... Ha ha... Tu La!! Ngươi đã rơi xuống trên tay của ta!
Đế Tử giơ cao Tu La lên, lên tiếng cười to.
Đây mới thật sự là đùa bỡn trong lòng bàn tay, đây mới thật sự là một bàn tay đã có thể bóp chết ngươi.
Trên khuôn mặt Cổ lão cũng lộ ra nụ cười thản nhiên, một tên Tu La thắng lại mấy triệu chiến hồn.
Khống chế Tu La, chẳng khác nào khống chế Khương Nghị và Thiên Hậu.
Hai gia hỏa hung tàn kia cái gì đều không để ý, duy chỉ có không thể buông tha Tu La.
Bọn hắn, rốt cuộc cũng đã một lần khống chế quyền chủ động.
Cổ lão sống mấy trăm năm, lần đầu tiên chờ mong một sự kiện, đó chính là tràng cảnh bọn họ tay cầm Tu La đứng tại Tây Bắc Tân Hải Thương Huyền.
Ra lệnh một tiếng, Khương Nghị và Thiên Hậu có thể trực tiếp quỳ xuống hay không?
- Ha ha... Chúng ta đi!
Đế Tử bắt lấy non nớt Tu La, bay lên không.
- Buông hài tử xuống!
Triệu Thiên Khoát đột nhiên gầm thét, miệng đầy máu tươi, gương mặt dữ tợn.
- Đều chán sống!
Lý Vọng kiềm chế lửa giận dâng lên, một mảnh sóng triều hỗn loạn tựa như gió lốc, như biển gầm, từ chiến khu già nua mãnh liệt lao ra, khuấy động Phù Đồ bộ lạc.
- Thánh Tôn!!
Các trưởng lão bộ lạc kinh hồn biến sắc, nhưng không đợi phản kháng, đã bị hỗn loạn nuốt hết.
Thạch ốc đổ sụp, đại địa cuồn cuộn, năng lượng đát trời mất khống chế bạo động, số lượng lớn tộc nhân Phù Đồ bị tàn nhẫn tách rời, huyết nhục văng tung tóe, giống như Địa Ngục.