Danh Sách Di Nguyện Thật Sự - Tạp Bỉ Khâu

Chương 10

Có lẽ vì diện tích phòng thí nghiệm quá lớn, thực tập sinh thì việc lặt vặt nhiều hơn việc chính, nên không tránh khỏi phải đi tới đi lui. Dù kỳ thực tập mùa xuân chỉ kéo dài một tuần, cũng đủ khiến Lý Thiện Tình mệt nhoài.

Cậu về đến nhà mỗi ngày là ngủ liền, đừng nói ba mẹ, ngay cả Mary cũng bắt đầu có ý kiến, lo lắng xen lẫn bất mãn hỏi cậu: "Thiện Tình, hè này em thật sự định đi thực tập lâu như vậy à?"

Nói thật thì bây giờ Lý Thiện Tình cũng không chắc chắn cho lắm. Vì cậu nhận ra thực tập sinh chỉ được tiếp xúc với khu vực ít rủi ro trong phòng thí nghiệm, khối lượng công việc lại rất lớn, khiến công sức bỏ ra và thu hoạch không tương xứng, sợ sẽ ảnh hưởng đến sức khỏe.

Thế nhưng cậu lại rất thích không khí trong phòng thí nghiệm, nên lần này mới hiếm khi thấy do dự.

Tối hôm đó, sau khi Trang Tự bất ngờ lấy đi bản báo cáo khám sức khỏe của Lý Thiện Tình, thì không còn cập nhật gì thêm. Suốt tuần nay hai người cũng ít nói chuyện.

Lần này không phải vì anh không trả lời tin nhắn, ngược lại, không hiểu sao anh còn phản hồi nhanh hơn trước, mà là do cậu, thường thì nói được vài câu là ôm điện thoại ngủ gục, ngủ dậy thì chẳng biết điện thoại ở đâu nữa chứ nói gì đến chuyện trò tiếp.

Vả lại, cậu cứ hỏi mãi "Bộ phận điều hành lâm sàng có phản hồi chưa?", nói muốn đến trụ sở Tập đoàn Công nghệ Sinh học Duy Nguyên chiêm ngưỡng, xem nguyên mẫu thiết bị kiểm soát phát tán chậm do Tiến sĩ Trang chế tạo. Anh chắc không muốn dẫn cậu đi, nên câu trả lời lúc nào cũng là "không có thời gian", "không tiện", toàn mấy lời từ chối cụt lủn, khiến khung trò chuyện cứ thế dậm chân tại chỗ.

Cuối cùng cũng đến sáng ngày cuối cùng của kỳ thực tập, cậu nhận được cuộc gọi từ anh: "Chiều nay tôi sẽ đến phòng thí nghiệm."

"Anh đến thăm tôi à? Tốt với tôi quá rồi." Lý Thiện Tình đang gõ bàn phím, viết một đoạn chương trình mô phỏng tốc độ phản ứng giúp một nhân viên nghiên cứu, cố tình đùa giỡn với anh: "Vừa hay để dành một bộ dữ liệu cho anh, giúp tôi phân tích nhé."

"Kiểm tra định kỳ." anh không thèm tiếp chiêu, lạnh lùng cảnh báo: "Lúc đó gặp tôi thì cố đừng lại gần bắt chuyện."

"Hả?" Ngón tay Lý Thiện Tình khựng lại, vừa suy nghĩ đoạn mã, vừa lơ đãng trả lời: "Được rồi, biết rồi."

Cậu lại cảm thấy nhận thức của anh về EQ của mình có vẻ khác xa thực tế. Cậu nào phải ngốc, cũng không phải đang đóng phim truyền hình kiểu Mary thích xem, sao tự dưng lại chạy tới bắt chuyện với anh?

Đầu dây bên kia im lặng vài giây, Lý Thiện Tình không muốn lại nghe thêm lời cảnh cáo xã giao nào nữa, bèn hiểu chuyện nói: "Thế chiều gặp, đại boss." Rồi cúp máy.

Chiều hôm đó, Lý Thiện Tình và mấy thực tập sinh khác tụ họp trong phòng họp nhỏ trống trơn, viết báo cáo thực tập. Đột nhiên cậu nghe có tiếng động ngoài tấm kính, ngẩng đầu lên thì thấy người quản lý phòng thí nghiệm đang đi ngang qua với anh cùng hai người đàn ông khác.

Anh như cảm nhận được ánh nhìn của cậu, quay đầu liếc qua. Lý Thiện Tình sợ lại bị người quá nhạy cảm này hiểu lầm là cố ý khiêu khích, bèn cúi đầu xuống. Dù gì thì anh bây giờ cũng đang nắm quyền sinh sát với thiết bị kiểm soát phát tán chậm, tốt nhất vẫn nên tránh gây chuyện.

Viết xong báo cáo cũng không còn việc gì nữa, Lý Thiện Tình nhìn điện thoại, thấy anh gửi tin nhắn: "Cậu tan ca lúc mấy giờ?"

Lý Thiện Tình hơi khó hiểu, trả lời: "Chắc năm giờ. Sao vậy?"

"Kiểm tra chắc cũng xong lúc năm giờ, tối nay nếu cậu rảnh, tôi có thể đưa cậu đến trụ sở Tập đoàn xem nguyên mẫu cậu muốn xem."

Lý Thiện Tình thật không ngờ anh lại nhớ yêu cầu cậu từng buột miệng nói ra. Thật ra đi chơi với anh buổi tối khá phiền, vì gần bốn giờ rồi, tài xế chắc cũng sắp đến đón, Mary thì đang nấu cơm cho cậu.

Nếu đi với anh đến Công nghệ Sinh học Duy Nguyên, cậu ít nhất phải gọi ba cuộc điện thoại, lại có khả năng phải nhịn đói, anh chắc chắn sẽ không lo mấy món dễ gây dị ứng của cậu.

Nhưng sức hút của nguyên mẫu thiết bị kiểm soát phát tán chậm với cậu thực sự rất lớn, nghĩ không lâu, cậu trả lời: "Được ạ, cảm ơn đại boss." rồi bắt đầu gọi điện sắp xếp.

Mary nghe cậu nói không về ăn tối thì lại lo lắng, hỏi bữa tối tính sao. Lý Thiện Tình bèn nói dối một cách tử tế: "Anh ấy bảo sẽ cho người chuẩn bị cơm cho em, anh ấy có danh sách dị ứng của em rồi." Mary nghe vậy mới yên tâm.

Đến giờ tan ca, bốn người cùng nhau ra ngoài, ba người kia định đi tàu điện, nên chia tay nhau ở cổng chính.

Lý Thiện Tình làm theo chỉ dẫn của anh, đi đến bãi đậu xe tầng hai trong khuôn viên, chậm rãi bước vào thang máy. Cậu tìm quanh một hồi vẫn không thấy chiếc xe trắng mà anh nói, hơi bối rối, định gọi cho anh.

Cúi đầu nhìn màn hình điện thoại, bỗng một chiếc xe từ tầng trên rẽ xuống, tăng tốc rồi mới thấy cậu, lập tức đạp phanh và bóp còi một tiếng. Lý Thiện Tình hoảng hồn lùi lại một bước, lúc đó mới phát hiện phía sau có xe bật đèn nháy, hóa ra xe của anh đậu ngay phía sau cậu.

"Lý Thiện Tình." anh xuống xe, giọng cực kỳ khó chịu, sải bước đi tới.

Anh mặc bộ vest đen, Lý Thiện Tình rất ít thấy, người vừa gầy vừa cao, trông quá trẻ, giống như một lính mới mới ra trường. Ngay cả một thiếu niên mười bảy tuổi như cậu cũng cảm thấy với dáng vẻ chưa trưởng thành thế này, chắc khó mà khiến người khác tâm phục khẩu phục.

May mà anh có gương mặt điển trai, tính cách điềm tĩnh, ăn nói rõ ràng, không lên giọng, không mất kiểm soát, mới khiến người ta tạm thời quên đi tuổi thật của anh.

Nhưng khi đối mặt với Lý Thiện Tình thì lại khác, anh luôn rất hung dữ, lúc nào cũng nghĩ xấu về cậu. Như bây giờ, giọng vẫn rất tệ: "Cậu thường đứng giữa đường chơi điện thoại như vậy à?"

Anh còn đưa tay kéo cậu lại gần xe, mở cửa cho cậu, tuy lực kéo không mạnh, nhưng trông cứ như bắt cóc.

Lý Thiện Tình ngồi vào ghế, đợi anh cũng vào xe rồi mới giải thích: "Tôi không thấy anh đâu nên định gọi cho anh."

Nói xong, cậu thấy hơi tủi thân: "Tôi đâu biết biển số xe của anh, mà sao anh không đứng ngoài đợi tôi? Hại tôi suýt bị xe đụng chết."

"...Gọi điện thì sao không đứng sát vào lề? tôi bảo với cấp dưới là có việc." anh liếc cậu một cái, giọng dịu hơn đôi chút, nói tiếp: "Ngoài đó xe qua lại nhiều, tôi đứng ngoài đâu có tiện."

"Biết rồi, tổng tài, siêu sao." cậu cũng không vui, nói xong thì im luôn.

Anh không nói nữa, khởi động xe, rời khỏi khu nghiên cứu.

Cậu chán quá liếc nhìn quanh, ánh mắt rơi vào mu bàn tay của anh đang đặt trên vô lăng, không biết do quá gầy hay sao mà các khớp xương nổi rõ, trông như đang siết rất chặt.

Da của anh cũng trắng, tuy không trắng bằng cậu, nhưng nhìn ra được là lớn lên trong điều kiện tốt, vì vậy lại càng không giống người trưởng thành.

Không hiểu sao, cậu cảm thấy chỗ vừa bị anh kéo thấy ngứa ngứa, đưa tay xoa nhẹ. Vài giây sau, chợt nghe anh hỏi: "Đau lắm à?"

Cậu mất một lúc mới hiểu anh hỏi gì.

Thật ra thì không đau, vì anh kéo rất nhẹ, với ngưỡng đau cực thấp như cậu cũng chẳng có cảm giác gì. Nhưng cậu lập tức nói: "Đúng vậy! Đau muốn chết! anh định bẻ gãy tay tôi à?" vì nói vậy thì tôi mới là người có lý.

Anh im lặng.

Một lát sau, anh nói khẽ: "Tôi tưởng là kéo nhẹ." Lại nói: "Lần sau tôi sẽ ra ngoài đợi cậu." chắc đó là giới hạn của lời xin lỗi mà anh có thể nói ra với cậu.

May mà cậu tính tình rộng lượng, bèn đồng ý: "Vậy mới đúng."

Khu nghiên cứu nằm ở vùng ngoại ô gần bến cảng, còn tòa nhà tập đoàn Công nghệ Sinh học Duy Nguyên lại ở trung tâm thành phố, cách nhau khá xa. Lại đúng giờ cao điểm buổi tối, xe cộ đông đúc nên cứ chạy một đoạn lại phải dừng.

Cậu mệt rã rời, ngủ gần như suốt chặng đường, còn mơ thấy mình đang bơi, bơi đến mức kiệt sức, mãi mới bị anh đánh thức. Mở mắt ra thì xe đã vào bãi đậu dưới tầng hầm. Anh ngồi rất thẳng, nghiêng mặt nhìn cậu, gọi tên cậu khẽ khàng, có vẻ lo làm cậu đau nên không dám chạm vào, chắc gọi đã lâu rồi, nét mặt cũng hơi bất lực.

Cậu lần đầu tiên thấy anh lộ ra biểu cảm như thế, phản ứng đầu tiên là tự thưởng cho mình năm mươi điểm, rồi mới ngáp một cái, hỏi: "Tới rồi hả?"

Xuống xe, cậu bước chầm chậm theo sau anh, lại nghe anh hỏi: "Cậu có đói không? Nếu đói thì mình đến nhà ăn trước."

"Chắc nhà ăn công ty anh không có món gì tôi ăn được đâu."

Anh bước khựng lại, quay đầu nhìn cậu một cái.

Tòa nhà mới được xây vài năm, nên bãi đậu xe dưới tầng hầm rất sạch sẽ, sáng sủa. Thỉnh thoảng có xe rời đi, chạy ngang qua họ. Hai người sắp bước đến cửa kính dẫn vào khu thang máy.

Sau này, rất nhiều năm trôi qua, cậu vẫn thường nhớ đến ánh mắt của anh lúc ấy, bởi đó là ánh mắt thuần khiết nhất trần thế, không vẩn đục chút nào, ngay cả thiết bị tinh vi nhất cũng không thể lọc ra được thứ gì giống vậy. Dù cậu chẳng hiểu nổi ý nghĩa của ánh mắt đó, tôi vẫn rất muốn một lần nữa được anh nhìn mình như thế. Nhưng dù cậu ép buộc anh, trêu chọc anh, nói lời ngon ngọt hay cay nghiệt, cũng không thể khiến anh lặp lại ánh mắt ấy một lần nào nữa.

Nhưng khi đó, cậu chỉ hỏi: "Anh nhìn tôi làm gì?"

"Tôi đã đưa danh sách dị ứng của cậu cho đầu bếp nhà ăn rồi." anh nói: "họ có thể nấu vài món mà cậu ăn được."

Cậu lo họ không rửa sạch nồi, vẫn bị dị ứng như trước nên từ chối khéo: "Thôi, tôi không đói. Mary nấu cho tôi rồi, tôi về nhà ăn." anh bèn dẫn tôi lên lầu.

Họ đi thang máy riêng dành cho lãnh đạo. Thấy anh quẹt thẻ, cậu trêu: "Đúng là tổng giám đốc mà!"

Nhưng thang máy có mùi nước hoa rất nồng, cậu vừa nói xong thì hắt xì hai cái, rồi lắc đầu, cố ổn định lại đầu óc đang quay cuồng.

Anh hỏi: "Mùi nồng quá à?"

Cậu "ừ" một tiếng, lấy khẩu trang mới trong túi ra đeo, sau đó tiến lại gần anh hơn một chút. Mỗi lần đến môi trường mới, cậu lại cảm thấy thiếu an toàn, phải bám lấy người quen thì mới yên tâm được.

Anh không tránh, nên cậu thản nhiên nắm lấy tay anh.

"Anh mệt lắm à?" anh không rút tay về, chỉ cúi xuống nhìn cậu.

"Ừ." đã nói tới đây, cậu tiện thể hỏi luôn: "Trang Tự, tôi vẫn chưa quyết xem hè này có nên đi thực tập không, tuần này thấy mệt quá."

Anh không nói gì. Anh lắc tay cậu một cái, anh mới trả lời, giọng có phần lạnh nhạt: "Cậu tự quyết định."

Phòng trưng bày nguyên mẫu ở tầng ba mươi, diện tích rất rộng, dùng để tiếp khách tham quan. Các loại linh kiện và phương pháp cấy ghép đều có bảng giới thiệu chi tiết, một số linh kiện tinh vi còn có cả kính lúp đặt bên trên để tiện quan sát.

Cậu đi vòng quanh xem rất lâu, vừa xem vừa trầm trồ. Anh đi theo suốt, thỉnh thoảng giải thích, trông giống như một người thợ lành nghề.

Đi tới khu trưng bày công nghệ cấy ghép mới nhất, Trang Tự đột nhiên mở miệng: "Giáo sư cố vấn thiết kế phần này sắp tới sẽ về giảng dạy tại Đại học Tân Cảng."

"Hả?" tôi không hiểu anh nói vậy là có ý gì, ngẩng đầu nhìn anh.

"Tôi từng nghe ông ấy giảng năm ngoái, rất có chiều sâu." Trang Tự nói: "Sau này nếu cậu hứng thú, có thể chọn học lớp của ông ấy."

Cậu hơi sững người, nghe thì nghe hiểu, nhưng không biết nên trả lời lại thế nào, cảm giác gai gai sau lưng. Cậu không thể nào học ở Tân Cảng được. Đã thế lại càng thấy bực vì mình lúc trước ăn nói linh tinh, cũng khó hiểu vì sao anh lại nhớ rõ từng câu bâng quơ như thế.

"Thật à." cậu theo thói quen chọn cách đánh trống lảng, rồi chuyển đề tài: "Văn phòng của anh ở đâu thế? tôi có thể tới chơi không?"

Trang Tự dẫn cậu lên văn phòng tầng trên. Khác với tưởng tượng, phòng tổng giám đốc không hề rộng lớn như mơ, chỉ có một bộ sofa tiếp khách, một bàn làm việc lớn và hai giá sách, trên kệ là đủ loại sách, có hơi giống thư phòng ở nhà anh, chỉ khác là ngoài cửa sổ nơi đây là cảnh đêm rực rỡ nhất của thành phố.

Tôi đảo mắt nhìn quanh, lại lên cơn ghi điểm, không kiềm chế được bèn đi tới, ngồi phịch xuống chiếc ghế lớn, ngẩng đầu nhìn anh đang đứng gần đó với vẻ bất lực, đắc ý chỉ đạo: "Tiểu Trang, đi in tài liệu giúp tôi đi nào."

Anh hỏi: "Tài liệu nào?"

"Cái này cũng phải hỏi à, thư ký kiểu gì thế?" tôi nói hăng say, chỉ trỏ loạn xạ: "Mai cho nghỉ việc luôn!"

Anh bị tôi chọc bật cười, đi tới, không kéo tôi ra, chỉ hỏi: "Diễn đủ chưa?"

Tôi mặc kệ anh, tự mình ngó nghiêng xem ảnh gia đình đặt trên bàn làm việc, có hai tấm chụp mẹ của anh, cùng với ảnh tốt nghiệp tiểu học và trung học của anh. Trong ảnh tiểu học là bộ đồng phục màu xanh, lên trung học là vest, người cao gầy, nét mặt lãnh đạm như nhân vật được vẽ ra.

"Trang Tự, sao anh từ nhỏ đã đẹp trai như vậy?" tôi cảm khái: "Anh từng yêu ai chưa? Có ai theo đuổi anh không?"

Anh đưa tay úp hai tấm ảnh xuống, không cho tôi xem nữa: "Xem xong rồi, tôi đưa cậu về."

"Keo kiệt thật." tôi ngẩng đầu nhìn anh: "Sao vậy, văn phòng anh có giờ giới nghiêm à? Hay là ảnh của anh nhìn một cái là phải trả tiền?"

"Cậu còn không phải về ăn cơm sao? Đã tám giờ rồi." anh có vẻ thật sự bất đắc dĩ, lại cầm mấy tấm ảnh lên, đặt trước mặt tôi.

Tôi thấy nếu cứ chọc nữa, anh chắc chắn sẽ nổi giận thật, đành biết điều đứng dậy, giả vờ thỏa hiệp: "Được rồi, bị đuổi về rồi."

Trên đường đưa tôi về nhà, chúng tôi trò chuyện. Tôi kể về chương trình mình viết ban sáng, vốn định khoe tài, ai ngờ anh lại đột nhiên nói: "Nếu sau này cậu muốn học thêm ngành Khoa học Máy tính thì phải chịu được áp lực học cao."

Cậu đã thấy vòm cổng khu nhà ở phía trước, hàng rào bụi cây gần đó còn treo mấy dây đèn nhỏ màu trắng và đỏ, là đồ trang trí Tết chưa tháo xuống.

Cậu hiếm khi cứng họng, mấy giây sau mới lấp li.ếm: "Vậy thì thôi." rồi quay mặt sang nhìn anh, xem thử anh có bị lừa không. Anh vẫn nhìn thẳng phía trước, nói: "Chỉ cần học những môn mình thích là được."

Cậu nhức cả đầu, cố lảng sang chuyện khác: "Biết đâu cấy thiết bị giải phóng chậm xong, tôi lại khoẻ mạnh hẳn, học thêm vài môn cũng được. Anh giúp tôi đi, được không?"

Dĩ nhiên những lời kiểu đó chẳng khiến anh hứa hẹn gì cả. Khi xe tới cổng khu nhà, cậu xuống xe, chào tạm biệt. Không hiểu sao, lúc rẽ vào lối đi dẫn về nhà, cậu lại thấy xe của anh vẫn còn đỗ nguyên ở đó, chưa rời đi.

Cậu cũng chẳng nghĩ nhiều, về nhà mè nheo với Mary là chưa ăn no, nhờ cô nấu cho mình một bát mì trắng. Ăn xong, cậu đi tắm rồi ngủ.

Cậu chọn cách bỏ qua chuyện anh tưởng mình sẽ học ở Tân Cảng, nghĩ sau này đến lúc thì tính. Dù sao anh cũng không quá để tâm đâu nhỉ? anh lớn hơn cậu ba tuổi, chẳng lẽ lại không biết người ta phải sống vì bản thân? Huống hồ, cậu vốn là kiểu người sống tới đâu hay tới đó, mọi quyết định đều xoay quanh bản thân, nghĩ cho mình trước tiên cũng là chuyện hết sức bình thường.

Dù gì cậu cũng không thích khí hậu ở Tân Cảng, trừ phi nơi này hoàn toàn biến thành một nơi khác, nếu không thì cậu chẳng đời nào muốn ở lại.

Bình Luận (0)
Comment