Tháng Ba không mấy suôn sẻ, công ty gặp phải một rắc rối lớn. Cơ quan quản lý bên kia đại dương, chẳng báo trước lấy một lời, lại bất ngờ phê duyệt đơn xin thử nghiệm lâm sàng thiết bị thuốc giải phóng chậm của một tập đoàn y tế quy mô lớn, khiến bộ phận pháp lý của công ty phải lập tức lưu tâm.
Nếu không phải vì cậu cứ quấy rầy mãi, vô tình khiến anh chú ý đến một số mốc thời gian cụ thể, thì sau khi vượt qua giai đoạn căng thẳng đó, e rằng anh cũng chẳng còn chút ấn tượng nào về tâm trạng mình trong khoảng thời gian ấy nữa, trong đầu chỉ còn vương lại ký ức về sự việc.
Thực tập kết thúc, kỳ nghỉ xuân của cậu vẫn còn hơn nửa tuần. Mỗi ngày cậu đều đến làm phiền anh. Nhắc đến đợt thực tập, lời lẽ cậu vô cùng khoa trương, nói rằng công việc vất vả khiến cậu phải nằm bẹp ở nhà suốt cả tuần, rồi lại hỏi anh: "Phòng thí nghiệm của anh rộng thế, sao không cho đi loại xe cân bằng mini nhỉ? Hè này nếu tôi tới thực tập, anh tặng tôi một chiếc nhé?"
Anh hỏi: "Không phải cậu bảo không muốn đi nữa à?"
Cậu lập tức ấp úng, nói vẫn chưa nghĩ xong.
Cậu rất lanh lợi, nói chuyện gì cũng trơn tru rành rọt, nhưng mỗi khi cần đưa ra quyết định thì lại thay đổi xoành xoạch, chỉ làm theo sở thích, chẳng mấy khi giữ lời. Khi ấy anh cứ nghĩ cậu được người nhà và bạn bè nuông chiều quá mức nên mới thành ra không biết điều như vậy.
Đêm trước ngày nghỉ xuân kết thúc, anh đang đọc báo cáo danh sách mua sắm trong hai năm gần đây mà bộ phận pháp lý đã thu thập từ phía công ty kia. Sau quá trình điều tra, thiết bị thuốc giải phóng chậm của công ty Kriland và SyncPulse không hoàn toàn trùng lặp về công năng, nhưng vẫn chưa thể xác định liệu hai bên có trùng lặp về công nghệ được cấp bằng sáng chế hay không, cho nên vẫn cần hết sức thận trọng.
Cậu vốn đã đi ngủ, bỗng lại nhắn tin, nói vừa tỉnh dậy vì gặp ác mộng, rồi bắt đầu tán dóc linh tinh với anh. Màn hình điện thoại cứ sáng lên liên tục, anh bị làm phiền đến bực bội, bèn gọi điện sang: "Tôi đang bận, không rảnh tám chuyện."
"Vâng, thế anh đang bận gì vậy?" cậu hỏi.
"Việc công ty."
"Tôi vừa mơ thấy mình ngất xỉu khi đang đi trong khuôn viên trường đại học." giọng cậu nghe có chút ấm ức: "mọi người tưởng tôi chỉ nằm ngủ, cuối cùng chẳng ai tới cứu."
Anh nghe mà cạn lời.
Anh hiểu rõ sự lo lắng của cậu, cũng biết cậu rất nóng lòng được duyệt hồ sơ cấy thuốc giải phóng chậm. Anh không phải không để tâm cứ cách hai, ba ngày, anh đều chủ động hỏi bộ phận vận hành lâm sàng về tiến triển. Hồ sơ bệnh án và báo cáo của cậu khá phức tạp, người phụ trách đã triệu tập hai lần hội đồng chuyên gia để đánh giá, vậy mà vẫn chưa thể đưa ra kết luận.
Những việc này đều mang tính bảo mật, không cần phải nói hết cho cậu biết.
"Khuôn viên đại học Tân Cảng nhỏ lắm, cũng chẳng có bãi cỏ nào phù hợp cho cậu nằm cả." anh nói thẳng, dội tắt h.am m.uốn tiếp tục diễn kịch của cậu. Cậu im lặng một hồi, vài giây sau ngoan ngoãn nói: "Vậy để tôi ngủ lại lần nữa."
Cúp máy chưa bao lâu, cậu lại nhanh chóng nhắn thêm một tin: "Chúc anh ngủ ngon." Kèm theo một biểu cảm mặt méo xệch. Vừa hiểu chuyện lại vừa chẳng hiểu gì, vừa lễ phép vừa chẳng lễ phép, vừa trẻ con lại vừa chẳng còn là trẻ con nữa khiến người ta bất lực.
Anh đành trả lời lại: "Ngủ ngon."
Cuối cùng, anh cũng chẳng đọc nổi hết báo cáo, vì người phụ trách bên bộ phận vận hành lâm sàng nhắn tin cho anh giữa đêm, hỏi liệu anh có tiện nói chuyện một lát không.
Điện thoại vừa kết nối, câu đầu tiên bên kia nói là: "Tổng giám đốc Trang, xin lỗi đã làm phiền anh muộn thế này. Nhưng vì anh đã hỏi nhiều lần, tôi nghĩ tốt hơn hết nên đưa ra câu trả lời sớm. Chúng tôi đã có kết luận: Hồ sơ bệnh nhân số 107 không thể được sử dụng làm cơ sở xét duyệt tình nguyện viên, cậu ấy không thể vượt qua được vòng xét duyệt."
Ban đêm thời tiết hơi se lạnh, cửa sổ phòng làm việc vẫn mở một nửa, làn gió mang theo hương cỏ cây nhẹ nhàng lùa vào. Lúc ấy, anh không thể lập tức phản ứng có lẽ vì trong lòng anh vẫn chưa thể chấp nhận hoàn toàn ý nghĩa thực sự của câu nói kia, khiến quyết định của bộ phận vận hành cứ lơ lửng trong không trung, nếu không chủ động với tay đón lấy, thì chẳng thể định ra kết quả.
Thế nhưng trí nhớ của anh lại không cho phép quên đi bất kỳ từ ngữ nào mà người phụ trách đã nói.
Đầu dây bên kia giải thích: "Tình trạng cơ thể của bệnh nhân số 107 quá phức tạp, lại thêm thể chất yếu và dễ dị ứng. Qua tính toán sơ bộ, nếu thực hiện cấy ghép, khả năng xảy ra biến chứng và phản ứng thải loại sau đó rất cao. Tỷ lệ thành công cũng thấp hơn nhiều so với các bệnh nhân khác có cùng triệu chứng. Chúng tôi có thể mời cậu ấy tới phòng thử nghiệm lấy mẫu thêm một lần nữa để xét nghiệm mô chính xác hơn, nhưng theo dự đoán của chúng tôi, ngay cả trong trường hợp lý tưởng nhất, tỷ lệ thành công cũng chỉ xấp xỉ 50%. Nói cho cùng, nhóm bệnh nhân mà loại thuốc giải phóng chậm lần này nhắm đến, trước mắt vẫn chưa bao gồm người có thể trạng như cậu ấy."
Anh chỉ trả lời lại một câu: "Tôi biết rồi." Đơn giản kết thúc cuộc gọi. Lúc ấy, nhìn lại thời gian trên điện thoại, đã quá nửa đêm mười hai phút.
Anh ngồi trong phòng làm việc một lúc, chợt nhận ra tay chân mình có hơi lạnh.
Chắc chắn là do cậu suốt ngày mang chuyện cấy ghép và sức khỏe tương lai ra nói, cứ như những kỳ vọng trong lòng cậu đã thành hiện thực, đến nỗi ngay cả anh cũng bị cuốn vào giấc mộng ấy, tưởng rằng chuyện cấy ghép thiết bị giải phóng chậm sẽ tự nhiên diễn ra khi cậu tròn mười tám tuổi. Đến lúc mọi chuyện thật sự tới nơi, phát hiện ra kết quả không như mong đợi của cậu, anh lại thấy thật khó để chấp nhận.
Anh định đứng dậy, nhưng lại chần chừ mãi vẫn chưa đứng lên nổi. Anh nhìn tin nhắn của cậu, không rõ mấy giờ mới quay về phòng.
Hôm sau, anh không liên lạc với cậu ngay. Buổi sáng, anh đến phòng vận hành lâm sàng, gặp mấy chuyên gia y tế để xác nhận lại kết quả, mong tìm ra chút khả năng xoay chuyển nào đó, nhưng câu trả lời vẫn là không có.
Người phụ trách nhìn anh, mấy lần định mở miệng nhưng lại thôi, cuối cùng vẫn nhịn không được, sau cuộc họp ngắn thì hỏi riêng: "Tổng giám đốc Trang, xin hỏi bệnh nhân là người thân của anh sao?"
"Không phải." anh phủ nhận. Lúc trở về văn phòng trong thang máy, anh nhận được một đường dẫn do cậu gửi tới.
Anh nhấn mở, là đoạn video cậu gửi cho ban tổ chức sau khi đoạt giải cuộc thi Khoa học Kỹ thuật. Ban tổ chức đã đăng video này lên trang chính thức của giải thưởng. Trong khi các video khác chỉ có vài lượt xem, riêng video của cậu lại có lượt xem cao đến kinh ngạc.
"Tiểu Trang à, khu bình luận có rất nhiều người khen em đó." Lý Thiện Tình đắc ý nói: "Anh nhớ vào học hỏi một chút."
Từ sau chuyến đi đến Tập đoàn Công nghệ Sinh học Duy Nguyên, Lý Thiện Tình mê mẩn cái danh xưng đó, suốt ngày đóng vai "Lý tổng", khiến anh lúc nào cũng hối hận vì đã tiếp lời cậu. Nhưng hiện tại trong lòng anh lại thấy phức tạp.
Xét theo thực tế, việc Lý Thiện Tình không đạt chuẩn tình nguyện viên là dựa trên cơ sở khoa học y tế.
Chỉ vì sợ Lý Thiện Tình thất vọng mà trở nên do dự, bối rối rồi lùi bước, đó vốn không phải là tính cách của anh.
Anh kéo xuống xem bình luận dưới video, phần lớn không liên quan đến đề tài dự thi, mà đều khen Lý Thiện Tình đẹp trai. Một số ít thì nghi ngờ liệu dự án này có thật sự do cậu làm hay không. Chỉ có vài bình luận đến từ khu vực Tân Cảng là lên tiếng bênh vực, nói người đoạt giải vốn đã rất nổi tiếng trong giới sinh học ở Tân Cảng, không phục thì có thể tra danh sách đạt giải IBO năm ngoái.
Trong mắt anh, những tranh luận xoay quanh bản thân Lý Thiện Tình như vậy đã khiến giải thưởng và đề tài mất đi ý nghĩa vốn có. Nhưng nếu điều đó làm Lý Thiện Tình vui, thì những thứ kia cũng chẳng còn quan trọng nữa.
Đến giờ họp với bộ phận pháp vụ, anh vẫn chưa trả lời tin nhắn. Chính anh cũng mơ hồ nhận ra rằng mình đang cố tránh việc phải trực tiếp báo tin cho cậu.
Không biết sau khi biết chuyện, Lý Thiện Tình sẽ làm ầm ĩ đến mức nào đây. Cậu ấy quá khó đối phó, nên cứ khoảng mười phút là gương mặt thất vọng kia lại hiện lên trong đầu anh.
Khuôn mặt đó rất giống ngày thực tập cuối cùng của cậu, lúc hai người rời khu nghiên cứu để về tòa nhà trụ sở tập đoàn. Bị kéo đau, Lý Thiện Tình nổi giận, ngồi trong xe bực bội nhìn ra ngoài cửa sổ.
Nếu biết mình không thể được cấy ghép, e rằng cậu sẽ còn giận dữ hơn cả lần đó.
Khi đang cùng bộ phận pháp vụ thảo luận phương án giao tiếp với công ty y tế bên kia, anh vẫn chia trí suy nghĩ đến những lời giải thích và khuyên nhủ có thể dùng với cậu: khuyên cậu nên kiên nhẫn đợi bước phát triển tiếp theo của y học, rằng Công nghệ Sinh học Duy Nguyên đang nghiên cứu thế hệ thiết bị cấy ghép mới, giảm tỷ lệ phản ứng đào thải xuống mức thấp hơn.
Lý Thiện Tình còn nhỏ, không cần vội vàng cấy ghép. Việc quan trọng bây giờ là dưỡng cho cơ thể khỏe mạnh trước đã. Vân vân và mây mây.
Dựa theo tính cách của cậu, chắc chắn sẽ không chấp nhận mấy lời này, sẽ cố tranh cãi đến cùng. Nhưng dẫu cậu không đồng ý thì việc này cũng đã là chuyện đã định, không cần bàn đến việc cậu có muốn mạo hiểm hay không, hay ba mẹ cậu có ký tên đồng ý hay không, anh cũng không thể chấp nhận rủi ro tới năm mươi phần trăm tỷ lệ thành công và mức đào thải cao đến vậy.
Tối đó, anh và mẹ đến nhà Chu Khai Tề ăn tối. Hôm nay là dịp vui, Chu Tư Lam lại đạt điểm cao trong kỳ thi mô phỏng, giáo viên trong trường còn gọi điện chúc mừng, nói rằng nếu không có gì bất ngờ thì đậu vào bất kỳ chuyên ngành nào của Đại học Tân Cảng cũng không thành vấn đề.
Chu Khai Tề biết dạo này anh chịu nhiều áp lực, khuyên anh uống chút rượu để thả lỏng. Không muốn phụ lòng ông, anh để mặc ông rót cho nửa ly vang đỏ, im lặng lắng nghe mọi người trò chuyện, không nói lời nào, uống cạn ly rượu, cảm thấy cơ thể bắt đầu hơi nóng lên.
Sau bữa ăn, anh một mình đi ra ban công ngoài trời, ngắm nhìn cảnh thành phố phía dưới chân núi, gió mát thổi lướt qua mặt. Điện thoại khẽ rung lên, anh rút ra xem, thấy Lý Thiện Tình nhắn: "Anh xem chưa?"
Không rõ là vì lý do gì, chắc là do tác dụng của rượu, anh đột nhiên nhận ra bản thân đã sẵn sàng, đủ can đảm để nói sự thật với cậu, bèn gọi thẳng cho cậu.
Lý Thiện Tình lập tức bắt máy: "Trang Tự, anh làm xong việc rồi à?"
Nghe thấy giọng cậu, anh lại chẳng biết nên mở lời thế nào, nhận ra cảm giác "có rượu là có dũng khí" thật ra chỉ là ảo giác.
May mà Lý Thiện Tình rất nhiều lời, không để không khí rơi vào im lặng: "Anh có biết không, hôm nay có rất nhiều bạn gửi video đó cho tôi, còn có bao nhiêu người muốn kết bạn với tôi nữa." cậu nghe rất phấn khởi, giọng kéo dài: "Nhưng tôi chẳng chấp nhận ai cả."
"Sao không chấp nhận?" anh đang nghĩ cách mở lời về chuyện tình nguyện viên, bị phân tâm, bèn thuận miệng hỏi theo.
"Trả lời tin nhắn phiền lắm. Lỡ mà có ai muốn tán tỉnh tôi thì sao? Chắc chắn sẽ ảnh hưởng tới việc học." Lý Thiện Tình nghiêm túc nói, như một đứa trẻ: "Anh nói có đúng không?"
Nghe thấy những tưởng tượng ngây thơ mà lại chân thành như vậy, tâm trạng nặng nề ban đầu của anh khẽ lay động, khóe môi cũng vô thức nhếch lên một chút. Thế nhưng, nụ cười ấy vừa dứt, trong lòng anh lại dâng lên một cảm giác kỳ lạ khó tả.
Về sau, mấy năm trôi qua, anh mới hiểu rõ nguyên nhân khiến mình thấy kỳ lạ khi ấy là bởi trong lời nói của cậu ẩn chứa một ý tứ sâu xa: sau này cậu sẽ lựa chọn một trong số những người có cảm tình với mình, nghiêm túc thử yêu đương một lần, một mối tình đủ sâu đậm để ảnh hưởng đến cả việc học hành.
Lúc đó, anh chỉ lơ mơ buông một câu: "Trẻ con."
"Trẻ con chỗ nào? tôi còn nghĩ xong dự án tiếp theo rồi đấy, dù có thể không làm được khi còn học trung học, thì cũng coi như mục tiêu thời đại học đi." Giọng Lý Thiện Tình đầy đắc ý.
Anh hỏi cậu là dự án gì, Lý Thiện Tình lập tức trả lời: "Anh biết công ty Cleveland không?"
Anh thoáng sững người, hỏi lại: "Cleveland có liên quan gì đến dự án của cậu?"
"Họ cũng đang nghiên cứu một loại thiết bị giải phóng chậm, đã thông qua thử nghiệm lâm sàng rồi, anh chắc cũng biết đúng không." Lý Thiện Tình hồ hởi nói: "Vị trí đặt thiết bị của họ không giống SyncPulse, thiên về việc giải phóng thuốc điều trị tâm thần hơn. Anh từng đọc truyện khoa học viễn tưởng chưa? Nhân vật chính có bộ điều tiết cảm xúc trong cơ thể ấy. Anh nghĩ xem, nếu nhét thuốc điều khiển cảm xúc vào khoang thuốc, có phải rất thú vị không?"
Đây là lần đầu tiên anh thoáng nhận ra sự khác biệt giữa mình và cậu.
Phía dưới chân núi là thành phố sáng đèn rực rỡ, đèn xe trên đường cao tốc như những dải sao băng. Trong mắt những người không yêu thiên nhiên mà chỉ mê đô thị, cảnh tượng này có lẽ còn giống bầu trời sao hơn cả bầu trời thật phía trên đầu. Và Lý Thiện Tình chính là thứ bầu trời sao giả ấy, cậu nhẹ tênh vẽ ra viễn cảnh điều khiển cảm xúc, niềm vui nỗi buồn của con người, rồi nói: "Sau này nếu muốn yêu một người, hoặc ghét một người, chỉ cần lắp thiết bị vào khoang thuốc là được. Muốn hạnh phúc thì sẽ hạnh phúc, muốn quên thì sẽ quên, có phải rất thú vị không?"
"Ví dụ như một cô gái không thể quên được một chàng trai, thì cứ giải phóng thuốc ức chế cảm xúc, rồi sẽ quên được anh ta." cậu lại đưa ra một trường hợp khiến anh không tài nào chấp nhận nổi: "Hoặc có người không muốn đi làm, thì cứ giải phóng thuốc tạo cảm giác vui vẻ, thế là hào hứng đi làm, quá tuyệt vời còn gì!"
"Vui chỗ nào?" anh nghe chính mình hỏi: "Nếu có công ty ép buộc nhân viên phải cấy thiết bị, thế thì còn vui nổi nữa sao?"
Lý Thiện Tình khựng lại một chút, trả lời: "Anh nghiêm túc quá rồi, tôi chỉ nói chơi thôi mà."
Giọng cậu thật ra nghe rất dễ khiến người ta mềm lòng, nhưng anh thật sự không chịu nổi cái thế giới viễn tưởng mà cậu tùy tiện tưởng tượng ra, cũng như quan điểm đạo đức mà cậu xem mọi thứ như trò tiêu khiển: "Thiết bị giải phóng chậm vốn dĩ là một sản phẩm y học nghiêm túc, liên quan đến rất nhiều quy định đạo đức và phê duyệt, không phải đồ chơi của cậu."
"Biết rồi mà." Lý Thiện Tình có phần không vui: "Anh đúng là cụt hứng thật."
Vài giây sau, cậu lại nói tiếp: "Anh đừng giận mà." giọng điệu xoay chuyển cực kỳ linh hoạt: "Tại mỗi ngày tôi đều chán quá thôi. Đợi sau này tôi được duyệt, cấy được SyncPulse, nhất định sẽ nghiêm túc nhìn nhận thế giới này. Mấy thứ thuốc điều chỉnh cảm xúc ấy, tôi tuyệt đối không nghiên cứu đâu!"
Cậu nói nghe chẳng mấy chân thành, giọng điệu thì nhẹ tênh, chắc tưởng đây chỉ là một cuộc trò chuyện vu vơ thường ngày. Dù sau này có xảy ra mâu thuẫn căng thẳng, anh gần như có thể xác nhận, cũng muốn tin rằng, ban đầu Lý Thiện Tình thật sự không nghĩ nhiều đến thế. Khi mười bảy tuổi, cậu vẫn còn trẻ con. Nếu không tin tưởng anh, cậu đã chẳng buông ra những lời bông đùa thiếu suy nghĩ đến vậy.
Chính vì thế, anh tuyệt đối không nên vào giây phút ấy để cảm xúc bốc đồng mà nói ra câu: "Cậu không được thông qua xét duyệt tình nguyện viên."