Danh Sách Di Nguyện Thật Sự - Tạp Bỉ Khâu

Chương 2

Chín giờ rưỡi sáng, chị giúp việc trong nhà, Mary gõ cửa phòng Lý Thiện Tình: "Thiện Tình, xuống ăn sáng đi."

Ba mẹ đều bận rộn công việc, đã ra ngoài từ sớm, trong nhà yên ắng và vắng lặng. Cậu xuống lầu ngồi vào bàn ăn, còn chưa kịp cầm muỗng thì đã ngáp một cái, kéo căng vết thương nơi khóe miệng.

Một trong những khiếm khuyết cơ thể của Lý Thiện Tình là dây thần kinh cảm giác đau quá nhạy, chỉ là một vết nứt nhỏ nơi khóe miệng cũng đau đến mức khiến cậu gục người xuống bàn, r.ên rỉ vài tiếng, trông vô cùng yếu ớt.

Hôm qua bị đánh một cái, cậu cũng đã cố gắng chịu đựng lắm mới không mất mặt trước mặt bạn học.

"Ngủ một giấc rồi vẫn còn đau à?" Mary lo lắng khôn nguôi, cúi xuống sờ vai cậu: "Tối qua ngủ muộn lắm đúng không, quầng thâm mắt to quá rồi. Thức khuya không tốt đâu."

Cậu nghiêng đầu nhìn chị ấy, nửa mặt vẫn vùi trong khuỷu tay: "Nếu chị Mary gọi em dậy lúc mười hai giờ thì em đã không có quầng thâm rồi."

Cậu có lý do riêng để ngủ muộn, nói năng cũng đầy lý lẽ: "Tuần này em không phải đi học, vốn dĩ ngủ muộn dậy muộn không tính là thức khuya."

Mary như muốn nói gì đó lại thôi, cuối cùng vẫn nói thật: "Nhưng phu nhân bảo là em bị nhà trường đình chỉ học."

"Đúng rồi." cậu ngồi dậy, chống cằm, nháy mắt với chị ấy: "Bị đình chỉ học chẳng phải là không phải đi học sao?"

Mary im lặng, rót cho cậu một ly nước cam, đặt trước mặt.

Cậu lập tức tỏ ra hào hứng uống một nửa ly, hết lời khen ngợi nước cam tươi ngon: "Chỉ có cô gái giỏi nhất mới chọn được cam ngon như vậy." Làm Mary bật cười, cậu lại hạ thấp giọng, nói đầy thần bí: "Chị Mary, chị tốt như vậy, em muốn kể cho chị một bí mật."

Mary quá hiểu tính Lý Thiện Tình, nụ cười lập tức đông cứng lại: "Em đừng kể cho chị."

"Không kịp nữa rồi." cậu đắc ý: "Bí mật là chiều nay em sẽ ra ngoài."

Mặt Mary sắp nhăn lại, cậu lập tức trấn an: "Chị yên tâm, em sẽ không đi lâu, chỉ đến Đại học Tân Cảng dạo một vòng thôi."

"Phổi em mới khỏi nên đừng ra ngoài nữa." Mary lo lắng đến phát cáu: "Nếu bị phu nhân và tiên sinh phát hiện thì sao?"

"Cho nên mới là bí mật đó mà! Em đã điều tra kỹ rồi, từ hai đến năm giờ chiều mẹ em phải ra tòa, ba cũng họp, chỉ cần chúng ta giữ bí mật, thì ai biết được chứ?"

Cậu vừa thuyết phục vừa quan sát sắc mặt chị ấy xem dịu đi phần nào chưa, lại đưa ra điều kiện hấp dẫn: "Khi về em sẽ ghé tiệm Hồng Thăng xếp hàng, mua bánh trứng chị thích nhất, mai chị được nghỉ, đem đi picnic với các chị khác, thế nào?"

Mary nghe tới bánh trứng của Hồng Thăng, lại dao động thêm phần nào, suy nghĩ hồi lâu mới hỏi: "Tiên sinh phu nhân đều bậnn thật chứ?"

"Tất nhiên là thật trăm phần trăm! Nếu họ gọi điện về, thì cứ làm theo cách cũ của tụi mình, đảm bảo không sai sót." cậu cam đoan: "Với lại nếu thật sự xảy ra chuyện, em sẽ chịu trách nhiệm cả đời với chị mà, chị cũng biết, tên chị đã viết sẵn trong di chúc của em rồi còn gì."

"Thiện Tình." Mary tức giận cắt lời cậu.

Chị tin Phật, lẩm bẩm mấy câu cầu Bồ Tát đừng trách phạt, rồi chỉ tay vào không trung như đang điểm trán cậu: "Sau này đừng nói mấy lời xui xẻo đó nữa, phải về đúng giờ, biết chưa?"

Cậu lại hứa thêm lần nữa, rồi ăn sáng sạch sẽ.

Buổi trưa, cậu gọi điện cho ba mẹ, ngoan ngoãn nghe mỗi người dặn dò dài dòng một hồi. Đúng hai giờ kém vài phút, cậu khoác áo len dày và áo khoác do Mary chọn, đeo khẩu trang thật chặt, bọc mình đến mức không còn khe hở để da tiếp xúc với không khí.

Cậu bắt taxi đến Đại học Tân Cảng, dọc đường tài xế bật đài, kênh thời sự đang bàn về tập đoàn Công nghệ Sinh học Duy Nguyên.

"Như mọi người đều biết, Công nghệ Sinh học Duy Nguyên là niềm tự hào trong ngành y học công nghệ của Tân Cảng. Kể từ khi bắt đầu quy mô quân dụng, công ty đã trở thành tâm điểm của công chúng suốt ba năm qua. Gần đây, sau khi nhà sáng lập Trang Trí Thành qua đời trong một vụ tai nạn xe, cuộc tranh giành quyền lực giữa người thừa kế và giám đốc điều hành đang trở nên gay gắt.

"Hôm qua, giám đốc tài chính Trang Trí Trung tuyên bố di thư của Trang Trí Thành là giả, do Hàn Mạc ngụy tạo, gây nên làn sóng dư luận. Hôm nay, chúng tôi mời đến giáo sư y học Alan Chan từ Đại học Khoa học Công nghệ Tân Cảng và luật sư Cầu Thu Tâm từ văn phòng luật Trung Nghĩa để cùng phân tích tương lai của Công nghệ Sinh học Duy Nguyên..."

Vừa nói đến đây, tài xế bực bội tắt đài, chuyển sang phát nhạc.

"Ngày nào cũng nói về cái công ty chết tiệt đó." ông lầm bầm: "Ánh sáng y học gì chứ, toàn thứ giúp giới nhà giàu kéo dài tuổi thọ, liên quan gì đến người bình thường tụi tui."

Cậu không nói gì, nhưng thấy tài xế vì kích động mà ho mấy tiếng, cậu theo phản xạ kéo khẩu trang sát hơn, rồi hạ kính xe một chút.

Tài xế liếc qua gương chiếu hậu, như không hài lòng: "Cậu em làm gì vậy? tôi đâu có bệnh."

"Xin lỗi anh, tôi bị cúm chưa khỏi, sợ lây cho anh." cậu giải thích trơn tru.

Thật ra không phải cúm, mà cậu bị hen suyễn nặng, phải hít steroid sáng tối, giọng nói vĩnh viễn khàn khàn, nói mình bệnh, chẳng ai nghi ngờ.

"À, vậy à." Tài xế ngẩn ra, không nói gì thêm, khi dừng đèn đỏ còn lục hộp lấy khẩu trang đeo vào.

Dù sao thì tài xế nói cũng không sai, phần lớn gia đình dù có bán hết của cải cũng chưa chắc trả nổi phí cấy ghép SyncPulse, huống chi là chi phí duy trì thuốc, đúng là con số trên trời.

Nhưng điều đó cũng chẳng thể làm giảm niềm đam mê gần như cuồng nhiệt của Lý Thiện Tình đối với Công nghệ Sinh học Duy Nguyên.

Mười hai năm trước, tiến sĩ Trang Trí Thành được quân đội ủy thác, chủ trì phát triển dự án bộ điều tiết thuốc y sinh SyncPulse. Sau khi mô hình thế hệ đầu tiên ra mắt, các thử nghiệm lâm sàng đã cho thấy hiệu quả vượt trội trong việc kiểm soát cơn đau và điều trị bệnh mãn tính.

Khi phát triển đến thế hệ thứ hai, thiết bị điều tiết này đã có khả năng cập nhật, yêu cầu về các chỉ số cơ thể của người cấy ghép cũng được hạ thấp. Sau nhiều năm thử nghiệm, ba năm trước, thiết bị đã được quân đội triển khai cấy ghép quy mô lớn.

Năm mười ba tuổi, cậu đọc được bản tin ấy. Vài năm sau đó, cậu liên tục theo dõi các thành tựu nghiên cứu của Khoa học Sinh học Vi Sinh, dần dần nhận ra: thiết bị điều tiết thuốc mang tên SyncPulse này chính là hy vọng duy nhất để cậu có được cuộc sống như người bình thường.

Từ khi chào đời, cậu chưa từng có lấy một ngày khỏe mạnh. Không chịu được lạnh, cũng không chịu được nóng, chỉ cần chạy vài bước là cơn hen suyễn sẽ bùng phát, mọi hoạt động thể chất đều không thể tham gia. Từ nhỏ đến lớn, khi bạn bè nghỉ hè đi chơi khắp nơi, thì với cậu, nếu nghỉ hè mà không phải nằm viện đã là may mắn lắm rồi.

Với trí tuệ của mình, vốn dĩ cậu có thể học vượt lớp, giờ này lẽ ra đã vào đại học. Nhưng do thường xuyên ốm đau phải xin nghỉ, có khi vài tuần, có khi tới cả năm, nên thời học sinh của cậu cứ thế kéo dài lê thê.

Dạo gần đây cũng vậy, vừa nhập học đã bị cảm lạnh, cảm kéo theo viêm phổi, nằm viện một tháng mới khỏi. Nếu có thể cấy ghép SyncPulse, chắc chắn đã không ra nông nỗi này.

Giữa năm nay, tiến sĩ Trang công bố tại buổi họp báo về mô hình thế hệ thứ ba rằng, ông đã đạt được thỏa thuận với quân đội, sẽ thúc đẩy công nghệ điều tiết thuốc này vào thị trường y tế dân sự, nhằm đóng góp cho tương lai của ngành y.

Lúc ấy, cậu ngồi xem buổi họp báo, nghe giọng nói dần kích động của tiến sĩ Trang, cậu cũng như nhìn thấy dáng vẻ khỏe mạnh của chính mình trong tương lai qua màn hình điện tử.

Xe taxi dừng tại điểm xuống gần Đại học Tân Cảng nhất, cậu trả tiền, tài xế chúc cậu sớm khỏe.

Ngoài trời bắt đầu lất phất mưa, cậu nói "cảm ơn", đội mũ áo khoác lên rồi xuống xe, đi về phía tòa nhà nghiên cứu y sinh.

Hai giờ bốn mươi lăm phút, cậu đi tới dưới chân tòa nhà thí nghiệm, vừa khéo bắt gặp người hôm qua mà cậu đã thấy đi ra từ cửa kính.

Người thừa kế từng xuất hiện trên bản tin ấy mặc chiếc áo khoác gió màu đen, dáng vẻ tuấn tú, cao gầy, nhưng gương mặt nghiêm nghị, chỉ nhìn thoáng qua là biết ngay: tuyệt đối không phải kiểu người dễ gần.

Muốn biết lịch trình của anh ta không khó. Chỉ cần dựa theo thông tin mà vài phòng thí nghiệm của Đại học Tân Cảng công bố trên trang web, kết hợp với giáo trình năm ba là có thể suy đoán đại khái. Với cậu, có lẽ lén trốn khỏi nhà còn khó hơn điều tra lịch học của anh ta.

Nếu buộc phải nói vì sao chấp nhận mạo hiểm để bị mẹ phát hiện mà đến tìm anh ta, thì cậu cho rằng đó là do tò mò, chiếm hữu và h.am m.uốn kiểm soát của bản thân kết hợp lại.

SyncPulse là hy vọng của cậu, nên anh ta cũng vậy. Cậu cần đến gần thêm chút nữa, hiểu rõ hơn mới thấy an lòng.

Hơn nữa, vẻ ngoài của anh ta lại quá nghiêm khắc, còn không thích để ý đến cậu, cậu muốn khiến anh ta không vui, muốn phá vỡ hình tượng đó, muốn thay đổi anh ta một chút.

Không một ai sống mà có thể phớt lờ cậu. Nghe có vẻ vô đạo đức, đầy cái tôi, nhưng cậu vốn không hề phủ nhận sự vô đạo đức của mình, cũng chẳng mấy bận tâm.

Gió thổi lướt qua mặt cậu, lạnh buốt và ẩm ướt. Cậu vừa định bước tới giả vờ tình cờ gặp, thì xe của anh bỗng chạy đến trước cửa tòa nhà.

Thấy anh ta định lên xe, cậu sốt ruột bèn chạy nhanh hai bước, lao về phía bậc thang.

Anh hẳn là người có sức khỏe rất tốt, bởi phản ứng của anh ta cực nhanh. Chỉ mới liếc thấy động tác của cậu, anh ta đã ngay lập tức lùi lại một bước, cơ thể thoáng hiện tư thế phòng bị.

Nhìn thấy đôi mắt lộ ra phía trên chiếc khẩu trang, anh ta hơi khựng lại, có lẽ đã nhận ra cậu, trong mắt thoáng hiện sự nghi hoặc và cảnh giác.

"Lại gặp rồi." cậu chào hỏi anh ta một cách tự nhiên. Đồng thời cũng để ý thấy, khi nghe giọng nói khàn khàn của cậu, ánh mắt của anh ta hơi khựng lại.

"Sao cậu lại ở đây?" anh hơi nhíu mày, hỏi.

Cậu vốn định nói thẳng "Tôi đến tìm anh", dù sao cũng mặt dày quen rồi. Nhưng chỉ mới chạy vài bước, lồng ng.ực đã nặng trĩu, cậu há miệng thở, phát hiện tiếng rít nhẹ của cơn hen bắt đầu, cơ thể loạng choạng, theo bản năng đưa tay bám lấy cánh tay anh ta, rồi mò trong túi lấy ống xịt.

Rõ ràng anh ta cũng đã nghe thấy, nhận ra cậu phát tác cơn hen suyễn, nhưng không hất tay cậu ra.

Cậu kéo khẩu trang xuống để xịt thuốc, động tác không nhỏ, lại thêm anh vốn đã rất dễ gây chú ý, thế nên nhanh chóng khiến những người xung quanh ngoái nhìn. Nhưng cậu lại thấy đúng lúc, chờ cơ thể hơi ổn định lại, bèn thản nhiên hỏi anh: "Tôi có thể lên xe cùng anh trước được không?"

Cậu chăm chú quan sát sắc mặt của anh ta, nghĩ rằng chắc hẳn anh cũng đang do dự, vốn nên từ chối thẳng thừng như hôm qua. Nhưng rõ ràng anh không phải người hoàn toàn vô tình, cuối cùng chỉ lạnh nhạt nói: "Lên xe đi."

Cậu mưu kế thành công, cười tủm tỉm chui vào xe, chờ anh đóng cửa xong còn cố tình hỏi: "Sao tôi đeo khẩu trang mà anh vẫn nhận ra được thế, ấn tượng với tôi sâu đậm quá nhỉ?"

Tài xế hơi nghiêng mặt, liếc nhìn họ một cái.

"Cậu đến đây làm gì?" Gương mặt của anh hiện rõ vẻ không vui, như thể đang bị phép lịch sự kiềm chế, cố nén giận, lại hỏi thêm một lần: "Sao biết tôi đang ở phòng thí nghiệm?"

"Tôi muốn tìm anh, đã đi quanh trường anh rất lâu rồi." cậu gần như miễn dịch với sự ghét bỏ của người khác, bình thản nói dối: "Có lẽ Bồ Tát thương tôi đi bộ lâu quá, nên cho tôi gặp được anh."

Anh lại nhíu mày: "Tìm tôi có chuyện gì?"

Cậu nghiêng đầu, nói với anh: "Muốn làm quen với anh."

Người bình thường đa phần đều dễ xiêu lòng trước kiểu này của cậu. Đáng tiếc, anh lại không nằm trong số đó, thẳng thừng vạch trần: "Cậu không có số của tôi sao? Không nói rõ chuyện thì xuống xe đi."

Cậu thấy anh ta nói nghiêm túc, lại thêm xe đã chạy đến khu vắng người, đành phải nửa thật nửa giả nói: "Tại tôi muốn làm tình nguyện viên thử nghiệm lâm sàng của SyncPulse."

Có lẽ anh không ngờ cậu lại nói vậy, trong mắt thoáng nét bối rối.

Gạt được anh, cậu có phần đắc ý, bèn tiếp lời: "Tôi bị hen suyễn nặng, vừa rồi anh cũng thấy rồi đấy, vì vậy mới luôn theo dõi công ty của tiến sĩ Trang. Các anh sắp đưa sản phẩm ra thị trường dân dụng, tôi muốn là người đầu tiên được cấy ghép. Anh có thể chưa nhìn ra, chứ cơ thể tôi mang nhiều bệnh lắm, điều kiện thể chất xuất sắc như vậy, chắc chắn đủ tiêu chuẩn. Nhưng mẹ tôi không đồng ý, nên tôi mới đến tìm anh."

"Ngay cả luật sư Chu cũng không đồng ý, cậu tìm tôi thì có ích gì?" anh nói với vẻ đau đầu: "Vả lại, cậu là người chưa thành niên, không được cấy ghép."

"Nhưng anh sắp làm CEO rồi đúng không? anh có thể cho tôi vào danh sách chờ trước mà. Đến lúc tới lượt tôi thì tôi cũng vừa tròn mười tám." Không biết vì sao, thấy vẻ bất lực trên gương mặt anh, cậu lại sinh ra một loại hưng phấn gần giống như chiến thắng.

Lúc đó cậu không ngờ, cảm giác hưng phấn này về sau lại trở thành một thói xấu của cậu, không ngừng lặp lại.

Còn anh thì chẳng hề hay biết, thực sự tưởng rằng cậu đến tìm anh chỉ để được vào danh sách tình nguyện viên. Anh nhìn cậu một lúc, dường như chẳng muốn nói thêm gì nữa: "Thứ nhất, tôi không phải CEO. Thứ hai, dù là CEO, tôi cũng không giúp được cậu. Việc hôm nay tôi sẽ không nói với luật sư Chu, cậu cũng đừng nhắc lại chuyện này nữa. Tôi đưa cậu về."

"Chia tay sớm vậy à?" cậu tỏ ra không hài lòng, nhưng hôm nay đúng là đã quá mức rồi, sợ ép mạnh quá lại bị anh đuổi xuống xe, đành tạm thời thỏa hiệp: "Vậy anh có thể đưa tôi tới tiệm bánh Hồng Thăng không? tôi muốn mua bánh trứng cho chị Mary ở nhà."

"Được." anh chỉ đáp gọn một chữ, rồi bảo tài xế: "Đến tiệm Hồng Thăng gần nhất."

Thấy anh đồng ý, cậu lại không nhịn được hỏi: "Nếu sau này tôi không đến trường tìm anh nữa, chỉ nhắn tin cho anh, anh có trả lời không?"

"Không." Giọng nói lạnh tanh.

Cậu bị dội một cú đau, mặt nhăn nhó, truy hỏi: "Một tin cũng không trả lời à? Mười tin thì chắc anh cũng sẽ trả lời một tin chứ?"

"Lý Thiện Tình, cậu có thể đừng nói nữa được không?" anh như sắp phát điên, lần đầu tiên gọi tên cậu.

Cậu thở dài, lấy ống xịt hen suyễn trong túi ra nghịch, rồi lặng lẽ quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ. Một lúc sau, thấy sắc mặt anh đã bình tĩnh hơn nhiều, cúi đầu xem gì đó trên điện thoại, có vẻ là tài liệu nghiên cứu. Thói quen phá rối lại nổi lên, cậu không kìm được mà cắt ngang: "Trang Tự, anh gọi lại tên tôi một lần nữa đi, nghe hay lắm."

Cuối cùng, cậu thật sự bị anh đuổi xuống xe. May mà tiệm Hồng Thăng cũng không xa, chỉ còn khoảng năm trăm mét. Cậu kéo khẩu trang lên, lề mề đi bộ một đoạn thì tới nơi.

Chiều ngày thường, tiệm Hồng Thăng không có người xếp hàng. Cậu nhanh chóng mua được bánh trứng cho chị Mary, tiện tay chụp một tấm ảnh gửi cho anh, nhắn thêm: "Cảm ơn anh đã đưa tôi tới tiệm Hồng Thăng."

Không có hồi âm.

Bắt xe về nhà, vừa vào cửa đã bị Mary xịt dung dịch khử trùng, rồi bôi thuốc vào khóe miệng, cuối cùng cuống quýt đi lấy nhiệt kế, vừa đo vừa lẩm bẩm: "Trời ơi, đừng có chuyện gì nhé."

"Dù có nhiễm virus thì cũng không phát bệnh nhanh vậy đâu." cậu đã quen bị chị ấy đối xử như búp bê, cười nói: "Ít nhất cũng phải đến nửa đêm mới sốt lên. Đến lúc đó em sẽ tự dậy uống thuốc hạ sốt."

"Đừng nói linh tinh." Mary lại thấy cậu nói xui, bĩu môi, rồi tự mình quay qua khấn Bồ Tát.

Cậu cầm điện thoại lên, thấy Mạc Trọng Kỳ bạn cùng nhóm môn sinh học gửi cho cậu danh sách việc cậu phải làm, còn nhắn thêm một câu quan tâm: "Thiện Tình, cậu ổn chứ?"

"Ổn lắm." cậu trả lời: "Đang ngủ ngon lành ở nhà, cảm ơn cậu hôm qua đã giúp mình chặn Diệp Bác An lại."

"Có gì đâu! cậu có nói với ba mẹ lý do không?"

"Không, chẳng có gì đáng nói cả."

"Không nói thì có bị phạt không?"

"Không đâu." cậu thấy Mạc Trọng Kỳ lo lắng, bèn an ủi cậu ấy: "Sức khỏe tôi cũng chẳng chịu nổi phạt, mẹ tôi mắng vài câu là xong."

"Mọi người đều nói cậu mắng rất hay." Mạc Trọng Kỳ nói: "Mình cũng muốn mắng nó từ lâu rồi, suốt ngày nói mấy lời chẳng biết xấu hổ. Nhưng lần sau cậu vẫn nên chú ý an toàn, sức khỏe cậu không tốt, sau này cứ nép sau lưng mình là được."

Hai người lại trò chuyện thêm vài câu, cậu bỗng nghĩ đến anh ta.

Chọc cho anh mở miệng thực sự rất thú vị. Rõ ràng chỉ hơn cậu ba bốn tuổi thôi, sao lúc nào cũng nghiêm khắc như một người lớn vậy? Đúng là một tiếng không trêu chọc được anh ta, đã thấy như ba thu trôi qua. Cậu ngứa ngáy trong lòng, suy nghĩ một chút rồi gửi đi một tin nhắn: "Nếu không cho tôi làm tình nguyện viên cấy ghép, vậy hè này có thể cho tôi đến thực tập ở phòng thí nghiệm thuốc nano của tập đoàn các anh không? Muốn làm phong phú thêm hồ sơ hoạt động của tôi ấy mà. Tôi cũng muốn học ngành kỹ thuật y sinh trong đại học, làm đàn em của anh."

Khoảng hai tiếng sau, cậu đã làm xong hết bài vở, nhưng vẫn chưa thấy hồi âm. Trong lòng thầm nghĩ, không lẽ anh chặn mình thật rồi? Cũng nhỏ mọn quá đi.

Đúng lúc đó, điện thoại đột nhiên hiện ra một tin nhắn mới.

Anh nói: "Tự gửi CV đến hòm thư của chương trình thực tập bên tập đoàn."

Bình Luận (0)
Comment