Chưa đến mấy ngày, Lý Thiện Tình thật sự đã làm xong một bản lý lịch, thậm chí còn thần thông quảng đại đính kèm một bức thư giới thiệu từ một giáo sư nổi tiếng trong ngành sinh học phân tử. Có điều cậu không gửi đến hòm thư chính thức của chương trình dành cho học sinh trung học của phòng thí nghiệm, mà lại gửi thẳng cho Trang Tự.
Lúc Trang Tự nhận được email mới, anh đang đi cùng mẹ rời khỏi tòa nhà văn phòng trụ sở tập đoàn.
Sáng hôm đó, mẹ anh cuối cùng cũng dần thoát khỏi nỗi đau, bảo với anh rằng bà đã nhận được cuộc gọi từ Chu Khai Tề, đồng ý sẽ đến trụ sở một chuyến vào ngày mai để tham dự cuộc họp đồng quyết sách của tập đoàn.
Từ sau khi ba qua đời, tình hình trong tập đoàn rối như tơ vò, các bộ phận đều đùn đẩy trách nhiệm, hầu như không có dự án nào tiến triển suôn sẻ.
Ngay khi cuộc họp bắt đầu, Hàn Mạc đã tỏ thái độ ngạo mạn, liên tục ngắt lời báo cáo của các bộ phận nghiên cứu. Anh nhiều lần mở miệng giải thích giúp, gã ta im lặng được vài phút rồi lại tiếp tục gây khó dễ. Mấy vị lãnh đạo cấp cao đứng đầu là Chu Khai Tề không nhịn nổi nữa, lập tức đối đầu với gã. Cuối cùng chẳng quyết định được chuyện gì, chỉ có hai cái ly trà là bị đập vỡ.
Mẹ anh không quá kích động, chỉ đợi sau khi mấy người kia đập xong ly, bầu không khí trở nên lạnh lẽo mới lên tiếng: "Hàn Mạc, khi Trí Thành còn sống, tôi chẳng thấy cậu hiểu biết về y học đến vậy, dạo này đang tự học à?"
"Chị Nguyên Sương, lâu rồi chị không gặp tôi." thái độ Hàn Mạc dịu đi đôi chút, nhưng cũng không đến mức gọi là tôn trọng: "cũng không hiểu công ty bằng tôi."
Cuối cùng, cuộc họp đồng quyết sách kết thúc mà chẳng đưa ra được quyết sách nào. Bước ra khỏi phòng họp, sắc mặt ai nấy đều âm trầm.
Trước kia, anh thường cùng ba đến phòng thí nghiệm, nên quen thân với mấy trưởng nhóm trong đó. Họ giữ mẹ con anh lại, trò chuyện một lát, kể lể khó khăn đột ngột mà phòng thí nghiệm đang đối mặt. Nói tới nói lui rồi nhắc đến ba anh, khóe mắt ai nấy đều đỏ hoe.
Rời khỏi công ty, họ đến nhà Chu Khai Tề.
Chu Khai Tề rất thích nấu ăn. Trước kia hầu như mỗi tuần hai nhà đều tụ họp một lần, đến nhà họ Chu nếm thử món mới ông ta học được. Lần này mẹ anh cuối cùng cũng chịu ra khỏi nhà đến công ty, Chu Khai Tề bèn đề nghị đến nhà ông ăn cơm cho thêm phần náo nhiệt, mẹ anh không từ chối.
Vừa lên xe, điện thoại của anh hiện thông báo có thư mới, là từ Lý Thiện Tình.
Về việc cậu biết được hòm thư của anh, anh đã chẳng còn bất ngờ nữa. Với khả năng thu thập thông tin của cậu theo như anh biết, chuyện gì cậu làm được cũng là điều hết sức bình thường.
Mấy ngày nay, cậu không bám riết lấy người ta theo kiểu phiền phức, chỉ thỉnh thoảng gửi một hai tin nhắn cho anh. Anh chẳng trả lời lại cái nào, cậu cũng không làm ầm lên, thỉnh thoảng lại gửi một cái, tự nói chuyện một mình rồi chuyển qua đề tài mới.
Có vài tin nhắn thật ra khiến anh rất có hứng thú. Ví dụ như dự án cậu tham gia vòng sơ khảo cuộc thi Kỹ thuật Khoa học khu vực Tân Cảng, đề tài về cabin y dược thế hệ mới sử dụng bộ giải phóng dược phẩm dạng chậm, lấy SyncPulse làm tài liệu tham khảo, ứng dụng nhiều lớp vật liệu nano khác nhau tùy khu vực, kèm theo là chương trình tính toán lượng thuốc được giải phóng ra.
Đây chính là một trong những nội dung mà phòng thí nghiệm dược phẩm nano của tập đoàn đang nghiên cứu. Nếu người nhận thư là ba anh, chắc chắn sẽ hồi âm và động viên cậu. Nhưng anh không phải ba mình. Tính cách anh cứng rắn hơn một chút, chỉ cần nghĩ tới dáng vẻ đắc ý hôm đó của người kia trên xe, sau khi đạt được mục đích rồi lại ăn nói chẳng kiêng dè, thì lại thấy không muốn hồi âm nữa, quyết định coi như không thấy gì.
Bởi anh biết, chỉ cần trả lời một câu thôi, người kia nhất định sẽ đeo bám mãi không dứt, thật khiến anh đau đầu.
Ví dụ như hiện tại, trong lòng cậu rõ ràng là biết đến cả anh cũng có thể chắc chắn rằng bản lý lịch này nhất định rất xuất sắc, vậy mà trong email cậu vẫn cứ giả vờ khiêm tốn, viết rằng: "Trang Tự, chương trình học sinh trung học của phòng thí nghiệm các anh cạnh tranh dữ quá, em xem lý lịch đoạt giải của anh trong tin tức năm ngoái, sợ lý lịch của mình không đủ nổi bật, anh có thể giúp em đánh giá thử không?"
"À đúng rồi, thầy Triệu là giáo sư phụ trách huấn luyện IBO của em, em vừa nhắc với thầy là muốn xin vào chương trình này, thầy nhất quyết đòi viết thư giới thiệu, em từ chối cũng không xong, đành nhận vậy. Cũng gửi bản sao cho anh luôn."
Cứ như một con công đang xòe đuôi vậy.
Anh nhìn mà cạn lời, chẳng muốn mở bất cứ tệp đính kèm nào, đặt điện thoại sang bên cạnh.
Đúng lúc này, điện thoại của Chu Khai Tề vang lên. Ông nhận một cuộc gọi, quay đầu nói với mẹ con anh: "Phải vòng lại một chút, đến trường đón Tư Lam. Tài xế vừa gọi bảo xe hỏng giữa chừng."
Chu Tư Lam là con trai của Chu Khai Tề, nhỏ hơn anh hai tuổi, đang học trung học. Trường của cậu cũng không xa, xe vừa chạy đến gần cổng trường thì anh đã nhìn thấy cậu. Chu Tư Lam mặc đồng phục, đeo cặp sách, đứng ngay ngắn bên cạnh khung xe đạp.
So với người gửi email kia, cậu thiếu niên này mới thực sự mang dáng vẻ của một học sinh trung học bình thường.
Cửa xe mở ra, Chu Tư Lam lễ phép chào mẹ con anh, rồi lập tức cúi người, ngồi xuống hàng ghế cuối của chiếc xe thương vụ.
Chu Tư Lam lớn hơn cậu một lớp, đang trong giai đoạn then chốt của quá trình chuẩn bị thi đại học. Chu Khai Tề vốn rất để tâm đến việc học của con trai, vừa thấy cậu ngồi yên ổn lập tức bắt đầu cùng cậu bàn về tiến độ các môn học gần đây.
Chu Tư Lam từ nhỏ đã có chút ngưỡng mộ anh, thỉnh thoảng lại dẫn dắt câu chuyện sang phía anh. Anh chia sẻ vài kinh nghiệm thi cử năm đó của mình, Chu Khai Tề lập tức cười nói với con: "Tư Lam à, những thứ đó hình như không phù hợp với con đâu, con khỏi cần hỏi cũng được."
"Nghe nó kể nhẹ nhàng như vậy, nào là đoạt giải này giải nọ." Mẹ anh chen vào bằng giọng điệu nhàn nhạt: "Chứ trước đêm đi thi, hai ba con nhà họ cũng mất ngủ cả đêm ở nhà đấy."
Nói xong, mấy người trong xe cùng bật cười, rồi bỗng nhiên lại yên lặng. Như thể trong khoảnh khắc ấy, họ quay về những tháng ngày hai nhà còn sum họp, ấm êm, nhưng chỉ một chốc sau, thực tại lại kéo tất cả trở về.
Anh không lớn lên ở Tân Cảng.
Thời thơ ấu, việc học của anh luôn thay đổi theo công tác của ba mẹ, từ nhà trẻ dành cho nhân viên phòng thí nghiệm y học quốc gia nội địa, đến trường con em quân nhân gần đơn vị ba phục vụ. Đến cấp hai, anh vào một trường trung học tư thục ở ven biển, từng nhảy lớp hai lần, cũng đoạt không ít giải thưởng, nên được khá nhiều trường đại học để mắt đến.
Khi chọn đại học, đúng lúc trụ sở chính của tập đoàn Công nghệ Sinh học Duy Nguyên chuyển đến Tân Cảng, ba anh mong anh làm quen với môi trường mới cùng hệ thống quản lý của công ty, nên anh vào Đại học Tân Cảng.
Kế hoạch cuộc đời ban đầu vốn rất hoàn hảo: sau khi tốt nghiệp, học tiếp vài năm, rồi vào phòng thí nghiệm, từng bước trở thành cánh tay đắc lực của ba, làm trợ thủ đắc lực, cánh tay trái phải. Nhìn thế nào cũng chẳng có sơ suất gì.
Chỉ là cuộc sống không phải chuyện cổ tích, còn bản thân anh cũng không phải người vạn sự như ý như vẫn tưởng. Khi rơi vào nỗi đau chưa từng hình dung, anh vẫn chỉ có thể nghiến răng bước tiếp.
Một lát sau, Chu Khai Tề lên tiếng phá vỡ sự im lặng, bắt đầu nói đến các trường và chuyên ngành mà Chu Tư Lam đang cân nhắc. Bầu không khí trong xe lại trở nên rôm rả.
Anh nghe họ trò chuyện, thấy màn hình điện thoại sáng lên mấy lần, toàn là tin nhắn mới. Trong lòng anh biết rõ là ai gửi tới, nhưng vẫn chưa đọc. Mẹ anh để ý, bèn hỏi: "Nhiều tin nhắn thế, con không xem à?"
So với việc phải đọc những dòng tin kỳ quặc mà cậu gửi, thì anh càng không muốn phải giải thích với người thân trong xe về sự tồn tại của cậu ta. Vì vậy anh mở lên xem qua một chút, phát hiện phần lớn là thông báo từ nhóm thí nghiệm, chỉ có một tin của cậu: "Trang Tự, anh nhận được email của em chưa? Tuần sau là hạn cuối đăng ký rồi đó. Giúp em xem với, làm ơn!"
Ánh mắt của mẹ vẫn cứ liếc sang, nếu anh không trả lời dòng nào, sợ bà sẽ sinh nghi, bèn đơn giản gõ vài chữ: "Tôi đang bận, tối xem."
"Vậy tôi đợi anh." Lý Thiện Tình trả lời: "Tuy sức khỏe tôi không tốt, nhưng nếu là tin nhắn của anh thì dù thức trắng đêm tôi cũng sẽ đợi."
Anh thật sự chưa từng gặp kiểu thiếu niên nào như thế này, chỉ muốn cậu ta nếu đã định trao đổi thì nói chuyện cho bình thường, đừng gửi những câu kỳ lạ như thế. Nhưng hiểu rõ tính cách đối phương, anh lại lo nếu mình nói ra, cậu ta sẽ càng hăng máu mà gửi nhiều hơn, nên đành nhẫn nhịn, cất điện thoại đi.
Trong bữa tối tại nhà họ Chu, năm người đều có phần lơ đãng. Không phải không trò chuyện chuyện gia đình, nhưng mọi người đều cố né tránh chuyện ba anh không còn, rốt cuộc vẫn luôn vòng về chủ đề ấy, càng nói lại càng phản tác dụng.
Sau bữa cơm, ngồi thêm một lát, anh và mẹ chào về. Trên đường về nhà, mẹ anh lặng lẽ nhìn ra ngoài cửa sổ. Khi xe rẽ vào đường hầm, anh quay đầu lại, thấy bà đã ngả nhẹ đầu vào gối ghế, ngủ mất rồi.
Ánh đèn trong đường hầm lập lòe sáng tối, bóng tối trải dài trên gương mặt bà. Gò má hơi nhô cao, làn da mỏng như trong suốt.
Mẹ anh vốn là giám đốc tài chính của một doanh nghiệp lớn, vài năm trước mắc bệnh nặng, từng bước qua Quỷ Môn Quan, sau đó luôn ở nhà tĩnh dưỡng. Sau khi ba anh qua đời, chỉ trong vài tuần ngắn ngủi, bà đã gầy gò đến biến dạng, giống hệt dáng vẻ ngày xưa sau khi hóa trị, thiếp đi trong bệnh viện.
Anh dời mắt nhìn ra ngoài cửa xe, cho phép bản thân xa rời hiện thực trong chốc lát như một kiểu xa xỉ.
Về đến cổng nhà, mẹ anh tỉnh dậy, hai người không nói gì nhiều, ai về phòng nấy.
Anh xem xong báo cáo và tài liệu của Chu Khai Tề cùng mấy vị phụ trách thí nghiệm gửi tới, rửa mặt xong định nằm nghỉ, thì chợt nhớ ra vẫn còn một bản sơ yếu lý lịch chưa xem. Dù sao cũng chưa buồn ngủ, anh mở ra đọc thử.
CV của cậu quả thật rất nổi bật. Mới mười lăm tuổi đã đoạt giải bạc Olympic Sinh học, là tấm huy chương duy nhất trong ba năm qua của thành phố Tân Hải. Đúng như cậu nói, còn đạt giải vàng cuộc thi đổi mới khoa học kỹ thuật cấp thành phố.
Từng hạng mục danh hiệu không thể liệt kê hết trong hai trang giấy. Bảo sao giáo sư Triệu viết thư giới thiệu tha thiết như vậy, nói rằng cậu là học sinh có thiên phú cao nhất mà ông từng gặp trong suốt quá trình phụ trách đào tạo IBO thành phố Tân Hải.
Bỏ qua ấn tượng cá nhân, nếu sau này có một nhân tài như thế gia nhập đội ngũ nghiên cứu của Công nghệ Sinh học Duy Nguyên, đối với tập đoàn mà nói, đúng là cơ hội khó tìm. Anh tạm thời gác lại thành kiến, giữ thái độ trân trọng người tài, trả lời email của cậu: "Hồ sơ rất ấn tượng, chắc chắn sẽ giành được suất thực tập."
Lúc đó cũng đã khuya, anh hy vọng cậu đã ngủ rồi, để khỏi phải nhận những tin nhắn quấy rối trước giờ đi ngủ. Nhưng hy vọng lại không thành. Cậu lập tức gửi email cảm ơn, sau đó nhắn thêm một tin: "Thật sự rất ấn tượng sao? tôi vẫn không tự tin lắm. Mình có thể gọi điện nói chuyện cụ thể được không?"
...
Anh trả lời cậu: "Không được."
Cậu gửi tới mấy biểu cảm mặt khóc, khiến anh thật sự không chịu nổi, bèn gọi thẳng điện thoại cho cậu ta. Cậu chẳng để anh chờ đến một giây đã bắt máy, giọng phấn khởi hẳn: "Sao vậy? anh, trễ thế này mà anh gọi cho tôi là có chuyện gì?"
Ban đầu anh định nghiêm túc cảnh cáo, ai ngờ vừa nghe lời cậu ta nói mà tức đến suýt phải hít sâu một hơi. Thái độ "vừa ăn cướp vừa la làng" như thế mà mang ra học hành thì chắc giờ này cậu đã xong bằng tiến sĩ rồi.
"Anh." cậu thấy anh không trả lời, lại gọi đầu dây bên kia thêm một tiếng: "Anh, tín hiệu kém hả?"
Giọng nói mang theo chút khàn khàn, chắc là do thường xuyên dùng thuốc steroid dạng hít vì hen suyễn. Dù vậy, không thể nói là không dễ nghe.
Không thấy được gương mặt đắc ý của cậu, chỉ nghe giọng nói là biết sức khỏe không tốt, người bình thường chắc cũng khó mà nặng lời với cậu ta.
Anh tin chắc cậu đã lợi dụng giọng nói và ngoại hình của mình không ít lần để chiếm tiện nghi người khác.
Nhưng anh không phải người bình thường, không dễ mắc bẫy, nghiêm túc cảnh cáo: "Lý Thiện Tình, nếu cậu không mỗi ngày vô cớ làm phiền tôi như thế, thì sau này giữa chúng ta còn có thể có những trao đổi học thuật và công việc ý nghĩa hơn."
"Những trao đổi nào cơ? tôi là gì của anh?" cậu hỏi: "Bạn bè à? Nếu không phải thì tôi không cần."
Cậu ta nói nhẹ nhàng, hời hợt, lại còn mang theo vẻ khiêu khích rõ rệt cùng chút trẻ con cố tình.
Không ngờ cậu ta lại trơ trẽn đến thế, anh gần như sắp mất kiên nhẫn: "Làm bạn với tôi thì cậu sẽ được gì?"
"Anh thực dụng thật đấy, cái gì cũng phải nói đến lợi ích." giọng cậu mang theo vẻ tủi thân.
Anh im lặng hai giây, cậu lại nói tiếp: "Thế nếu tôi gửi những nội dung có giá trị cho anh, có tính là làm phiền không?"
Theo lý thì có giá trị thì không tính là làm phiền, nhưng anh thật sự không muốn dung túng cho cái tính hay giở trò của cậu ta, không muốn nói lời dễ nghe, bèn trả lời: "Trước khi chính thức vào phòng thí nghiệm, đừng liên lạc với tôi nữa."
"Lâu vậy luôn á? Dự án hè mà, danh sách phải ba tháng nữa mới công bố." cậu cực kỳ bất mãn, làm ầm lên ở đầu dây bên kia: "Anh đối xử với một học sinh có bản lý lịch xuất sắc như thế sao? Vậy thì tôi không thèm nộp đơn nữa, ai muốn đi thì đi."
Nhưng ngay sau đó, cậu lại bất ngờ tự tìm bậc thang cho mình bước xuống: "Thôi vậy, phòng thí nghiệm của các anh chắc chắn không muốn mất đi một thực tập sinh xuất sắc như thế, tôi luôn nghĩ cho người khác mà, không thể để các anh bỏ lỡ tôi được, tôi vẫn sẽ nộp đơn."
"Tôi sẽ cố gắng không làm phiền anh nữa, được không?" cậu dịu giọng, nói mềm như bông.
Nếu là ba năm hay năm năm sau, anh sẽ lập tức từ chối, bởi vì khi ấy anh đã hiểu rõ con người thật sự của cậu.
Nhưng lúc ấy, anh vẫn chưa rõ ràng, cuối cùng vẫn nhẹ tay một chút, không nói "không được" dứt khoát đó cũng là điều khó tránh ở con người.
Tác giả có lời muốn nói:
Cuộc sống thường ngày của Lý Thiện Tình: Biết uốn mình.
Cuộc sống thường ngày của Trang Tự: Không biết nói gì luôn.