Danh Sách Di Nguyện Thật Sự - Tạp Bỉ Khâu

Chương 4

Lý Thiện Tình luôn cho rằng trên đời này không có việc gì cậu không làm được, ngoại trừ việc giữ cho bản thân khỏe mạnh đúng lúc cần thiết.

Lệnh đình chỉ học một tuần mà nhà trường dành cho cậu đã hết, đêm trước ngày quay lại trường, vết thương ở khóe môi vừa lành thì cậu lại bất ngờ ho dữ dội. Từ buổi chiều, cánh tay phải bắt đầu ngứa ngáy, đau rát như bị đốt cháy.

Lý Thiện Tình bị bệnh lâu năm nên cũng có chút hiểu biết, tự đoán là dị ứng, chẳng mấy để tâm, chỉ uống thuốc giảm đau và thuốc chống dị ứng rồi ngồi trong phòng làm việc gấp rút hoàn thành phần bài tập nhóm môn Sinh học mà Mạc Trọng Kỳ gửi đến.

Mấy hôm trước, cậu bận rộn chuẩn bị hồ sơ và tài liệu đăng ký thực tập, nhờ giáo sư Triệu viết thư giới thiệu, lại còn phải hoàn thiện đề án tham dự vòng tuyển chọn cuộc thi lớn, bận tới mức lén thức đêm hai hôm liền.

Đến khi sắp quay lại trường, Mạc Trọng Kỳ hỏi đến, cậu mới chợt nhớ ra mình quên mất làm bài tập.

Mở máy tính ra, vừa tra tài liệu vừa gõ máy, cậu vừa làm vừa không ngừng gãi. Đến khi hoàn thành xong, cậu mới phát hiện da tay đã rướm máu, cả mảng da nổi đầy vết ban đỏ.

Thật ra có lẽ là do thuốc giảm đau làm da tê dại, nhưng trong lòng Lý Thiện Tình lại vững tin: đau và ngứa đã đỡ nhiều rồi.

Cậu muốn đi học chứ không muốn đến bệnh viện nên cũng chẳng định nói ra. Lợi dụng lúc Mary không để ý, cậu tự lấy thêm một viên thuốc giảm đau, rồi thay chiếc áo thun tay dài hơn.

Ai ngờ lừa được Mary, lại không qua mắt nổi ba mẹ hiếm hoi mới về nhà ăn tối cùng nhau một bữa.

Bữa cơm mới ăn được vài miếng, mẹ đã phát hiện ra cậu cứ vặn vẹo người trên ghế vì muốn gãi mà không dám, liếc cậu vài lần rồi hỏi: "Con thấy không khỏe ở đâu à?"

"Bị dị ứng à?" Ba quan sát càng kỹ, mở miệng lập tức nói trúng ngay trọng tâm: "Kéo tay áo lên cho ba mẹ xem thử."

Không còn cách nào, Lý Thiện Tình đành kéo tay áo lên một nửa, để lộ ra chút ít, đối diện với ánh mắt rõ ràng đã thay đổi của ba mẹ, cậu làm ra vẻ như chẳng có gì xảy ra, thản nhiên nói: "Chiều con đã uống thuốc dị ứng và giảm đau, đỡ hơn nhiều rồi, chỉ là vì gãi mạnh quá nên mới thấy rõ vậy thôi."

Mary từ bếp bước ra, vừa nhìn thấy lập tức hít sâu một hơi, suýt nữa làm rơi bát canh: "Thiện Tình, tay em bị sao vậy?!"

"Có sao đâu ạ." Lý Thiện Tình rụt tay lại trong tay áo, giả ngu: "Ngứa chút nên gãi vài cái thôi mà."

"Biết bệnh mà không chịu chữa." Mẹ cậu nhỏ tiếng trách, rồi gọi video cho bác sĩ gia đình.

Lý Thiện Tình rúc trong ghế, ra vẻ ngay thẳng mà nhấn mạnh: "Thật sự không nghiêm trọng mà, sao lại nói là giấu bệnh chứ."

Không ngờ bác sĩ Trương chỉ nhìn sơ qua đã nhận định là mề đay cấp tính, yêu cầu Lý Thiện Tình lập tức đến bệnh viện, không được chậm trễ. Thế là cả nhà ba người vội vã ăn thêm mấy miếng cơm, rồi lên xe lao thẳng đến bệnh viện Dịch anh.

Trên đường đến bệnh viện, trời đã tối, bầu trời đêm xanh thẫm. Tài xế lái rất nhanh, Lý Thiện Tình lại bắt đầu phát bệnh nặng hơn, da toàn thân càng lúc càng ngứa, càng lúc càng đau, đầu óc vốn tỉnh táo sáng suốt bỗng chốc trở nên choáng váng vì sốt.

Mẹ nắm chặt tay cậu không cho cậu gãi, cậu khó chịu đến muốn nôn, không nhịn được lấy lòng bàn tay cọ thật mạnh qua lớp áo vào vùng da đang ngứa, chỉ mong dễ chịu hơn đôi chút.

Mỗi lần chịu đựng cơn đau thể xác, cậu luôn khó chịu đến mức chỉ muốn tự tay mổ xẻ đốt sống cổ và lưng mình ra, nhét vào đó loại thuốc có thể quản lý cậu cả đời, hoặc móc não mình ra, thay bằng một bộ não khỏe mạnh hoàn hảo hơn.

Bao giờ mới có thể sống như người bình thường đây? Tại sao cậu lại không thể tự kiểm soát sức khỏe của mình? cậu thực sự chán ghét thân thể yếu đuối, bất lực này rồi. Chính cơ thể này đã ngăn cản cậu làm tất cả những gì cậu muốn.

Lý Thiện Tình mơ màng, trong đầu không ngừng suy nghĩ. Khao khát được tái tạo lại bản thân một lần nữa, khao khát đến mức toàn thân căng cứng đau đớn, mà cuối cùng vẫn chẳng làm được gì.

"Cục cưng à." Mẹ nhìn ra cậu đang rất khó chịu, xót xa ôm cậu chặt hơn: "Đừng lo, ba mẹ không trách con vì không nói, mai là sẽ ổn thôi."

Lý Thiện Tình nghiến răng, tựa đầu vào vai mẹ. Ba cậu cũng quay lại an ủi bằng giọng dịu dàng: "Bác sĩ Trương đã gọi điện báo cho bệnh viện rồi, Alice đang chờ ngoài cổng."

Alice là điều phối viên y tế phụ trách việc tiếp đón Lý Thiện Tình nhiều năm nay ở bệnh viện. Tần suất cậu gặp cô còn nhiều hơn gặp hiệu trưởng trường mình. Cô và y tá đã chuẩn bị sẵn xe lăn, đứng chờ ngay trước cửa khu khám.

Vừa xuống xe, Lý Thiện Tình đã phát hiện mình thật sự không đi nổi nữa, bèn ngồi xuống xe lăn, được đẩy đi khám bệnh và xét nghiệm máu.

Kết quả đúng như lời bác sĩ Trương nói: mề đay cấp tính, có lẽ do triệu chứng quá nghiêm trọng nên cần nhập viện điều trị. Thế là, Lý Thiện Tình lại được đưa về căn phòng bệnh VIP2 quen thuộc nhất của mình.

Năm mười bốn tuổi, Lý Thiện Tình từng sống ở đây suốt một năm, nhắm mắt cũng có thể đi lại tự nhiên trong căn phòng bệnh này. Đi qua phòng tiếp khách, nhà vệ sinh công cộng, phòng ngủ phụ, rồi vào đến phòng ngủ chính, sẽ nhìn thấy ti vi, một bộ sofa, rèm cửa tự động màu kaki, và chiếc giường bệnh có thể nâng lên hạ xuống.

Cậu được hộ lý đỡ lên giường bệnh, y tá giúp cậu truyền dịch. Kim tiêm đâm vào mu bàn tay, cảm giác đau đớn đối với cậu rất mãnh liệt, nhưng cậu lại tê dại đến mức không hề rụt tay lại.

Khoảng thời gian bị bệnh trôi qua vừa nhanh vừa chậm, như có một cục xà phòng đang tan chảy bị quấy lên trong đầu, tạo thành từng đám bọt mờ đục lớn nhỏ lẫn lộn. Sắp truyền xong một túi dịch, cậu mới dần hồi phục chút tinh thần, trông thấy ba mẹ đang ngồi bên giường bệnh.

"Mẹ ơi, mấy giờ rồi?" cậu hỏi, nghe thấy giọng mình yếu ớt hẳn.

Mẹ cậu vuốt nhẹ má cậu, đáp: "Hơn mười giờ rồi." Bàn tay bà xoa dịu rất nhẹ, giọng nói cũng nhẹ như sợ cậu là một linh hồn mong manh dễ tan biến, cần phải đối đãi nhẹ nhàng gìn giữ.

Mary gõ cửa bước vào phòng bệnh, kéo theo một chiếc vali lớn là hành lý chị ấy đã soạn giúp ba mẹ cậu. Chị đi tới liếc nhìn Lý Thiện Tình, ánh mắt lo lắng, rồi kéo vali sang phòng ngủ phụ.

Y tá lại đến, giúp cậu bôi thuốc. Cô muốn thay quần áo cho cậu, nhưng Lý Thiện Tình nhất quyết đòi tự thay. Cô không ép buộc, mọi người đều rời khỏi phòng bệnh.

Đèn trong phòng là màu vàng nhạt. Lý Thiện Tình cố gắng không nhìn vết máu trên tay và những nốt đỏ trên người, lặng lẽ thay xong áo bệnh nhân rồi đi ra ngoài. Cuộc sống như thế này, cậu vốn đã quen rồi, nhưng mỗi lần đều cảm thấy vừa nhục nhã vừa nhẫn nhịn.

May mà sau khi truyền dịch xong, cảm giác khó chịu trên người cũng đỡ đi phần nào. Đợi ba mẹ đi ngủ, Lý Thiện Tình nằm trên giường trằn trọc, cầm điện thoại lên, dùng một tay trả lời vài tin nhắn cho bạn học, báo rằng ngày mai lại không thể đến trường. Sau đó, cậu mở giao diện trò chuyện với Trang Tự.

Tối qua vừa gọi điện, Trang Tự đã hứa sẽ nhắn tin lại, vậy mà hôm nay một câu hỏi thăm cũng không có. Chẳng lẽ nếu cậu không nhắn, anh sẽ không hề chủ động tìm cậu sao?

Tất cả mọi người đều quan tâm đến cậu, đau lòng vì sức khỏe cậu kém, ngưỡng mộ vì cậu thông minh, ai cũng quý mến cậu, chưa từng có ai giống anh ta.

Cậu cảm thấy bất bình. Vốn đã thích chọc ghẹo anh, giờ lại buồn chán, tinh thần yếu đuối, bèn bắt đầu gõ chữ: "Hôm nay tôi không tìm anh, anh có thấy kỳ lạ không?"

Đợi hai mươi phút cũng không thấy hồi âm, cậu đành tắt đèn, nhắm mắt ngủ trong uất ức.

Sáu giờ sáng, y tá đến bôi thuốc cho cậu, đánh thức cậu dậy. Tám giờ, cậu ăn sáng cùng ba mẹ trong phòng khách, sau đó cả hai đều đi làm.

Mary từ nhà đến chăm cậu, vừa tới đã trách cậu vài câu. Cậu vội dỗ dành chị, hai người ngồi trên ghế sofa xem một chương trình truyền hình cực kỳ nhàm chán.

Có lẽ tối qua không ngủ ngon, Mary vừa xem vừa thiếp đi, ngủ rất say. Sau khi truyền dịch xong buổi sáng, thấy chị vẫn chưa tỉnh, cậu nhẹ nhàng đắp cho chị một tấm chăn, rồi lén lút chuồn ra ngoài, đến khu vườn nhỏ nằm giữa khu khám bệnh và khu nội trú của bệnh viện.

Vườn hoa của bệnh viện Dịch anh rất nhỏ, thực ra chẳng có hoa, chỉ có vài cây xanh, vài con đường nhỏ hẹp, mấy chiếc ghế dài, phía trên là mái vòm kính.

Không nhiều người biết đến nơi này, bốn phía yên tĩnh, ánh mặt trời có thể chiếu thẳng qua mái vòm xuống, vừa có thể đi dạo vừa có chỗ ngồi nghỉ rất thích hợp để bệnh nhân thư giãn. Trước kia nằm viện, cậu thích nhất là nơi này.

Cậu đi dạo thong thả vài vòng, rồi ngồi xuống một chiếc ghế dài, ngẩn người suy nghĩ. Anh tính xem bao giờ mới được xuất viện về trường. Đang nghĩ ngợi thì một người phụ nữ gầy gò đi vào.

Bà ấy trông chừng bằng tuổi mẹ Lý Thiện Tình, dung mạo khiến cậu thấy có chút quen, toàn thân mặc đồ đen. Có lẽ không ngờ trong vườn còn có người, bà hơi khựng lại khi thấy cậu.

"Cháu chào bác." cậu vốn rất giỏi lấy lòng người lớn, chủ động nở nụ cười với bà. Bà cũng gật đầu đáp lại, rồi ngồi xuống ghế đối diện, nói: "Chỗ này không thường có người đến."

"Dạ đúng ạ." cậu phụ họa, rồi tiếp: "Nhưng cháu là khách quen của vườn này đó, trong bệnh viện Dịch anh này, không có chỗ nào cháu chưa từng đến."

"Trùng hợp vậy sao, bác cũng thế." Nụ cười của bà rất nhạt, nhưng khi cười lên, vẻ u sầu nặng nề trên người bà bỗng vơi đi ít nhiều, trở nên dịu dàng hơn.

Cũng chính lúc này, cậu bỗng nhớ ra cậu từng thấy bà trong các bản tin liên quan đến Công nghệ Sinh học Duy Nguyên, bà là Hứa Nguyên Sương, vợ tiến sĩ Trang, mẹ của Trang Tự.

"Bác đến tái khám." bà nói với cậu: "Còn cháu thì sao?"

"Phát ban cấp tính ạ." cậu đáp: "Trên người cháu có đủ loại bệnh, nên thường xuyên phải nằm viện." cậu đang tính xem nên nói thế nào để bà biết mình đã nhận ra thân phận của bà, rồi nhân đó giới thiệu luôn mẹ mình thì từ xa vọng lại một giọng nói đầy kiềm chế nhưng phẫn nộ:

"Lý Thiện Tình!"

Anh không thể tin nổi cậu lại lần ra được đúng bệnh viện mẹ mình đến tái khám.

Bình thường anh không phải người dễ nổi giận, nhưng khoảnh khắc trông thấy gương mặt nghiêng của cậu, cảm xúc đã gần như bùng nổi, bình thường cậu ta cứ liên tục gửi tin nhắn cho anh, tuy anh không thích, nhưng nghĩ đến việc cậu thông minh, sức khỏe lại yếu, là con trai của cô Chu nên cũng cho qua.

Nhưng tiếp cận mẹ anh thì đã vượt xa giới hạn anh có thể chịu đựng.

"Cậu đến đây làm gì?" anh cố gắng kiềm chế giọng nói để không làm mẹ sợ, bước nhanh tới, suýt nữa đã kéo cậu dậy khỏi ghế.

Nhưng cậu lại nghiêng đầu nhìn anh, như thể bị ánh mắt của anh dọa cho khựng lại, mắt mở to, miệng buột ra một tiếng "a", rồi khẽ lùi về sau, nói:

"Không phải đâu."

"Anh hiểu lầm rồi." Tuy có phần kinh ngạc, nhưng giọng cậu lại rất bình tĩnh, nhẹ nhàng nói: "Tôi bị bệnh, đang nằm viện."

Cậu đối mặt với anh, có chút khó nhọc vén tay áo lên, lộ ra cánh tay trái.

Mu bàn tay phải của cậu tím xanh, còn có dấu kim tiêm. Cánh tay trái thon dài, làn da trắng muốt phủ đầy vết ban đỏ, có vài chỗ còn sưng lên, màu rất đậm.

Trang Tự lúc này mới nhận ra đúng là mình đã vì định kiến mà hiểu lầm cậu, tâm trạng dịu lại. Rồi mới để ý bên trong chiếc áo khoác cashmere xám tro của cậu là bộ đồ bệnh nhân bằng vải lanh màu xanh nhạt.

"Anh xem, anh đổ oan cho tôi rồi nhé. Tôi và mẹ anh là tình cờ gặp nhau ở đây thôi." cậu như chẳng hề giận dỗi, trái lại còn mỉm cười dịu dàng: "Đừng nghĩ tôi xấu xa đến thế chứ."

Anh sững người, hiếm khi không biết nên tiếp lời thế nào. May mà mẹ anh đứng bên tò mò chen vào hỏi:

"Trang Tự, hai đứa quen nhau à?"

"Dì ơi, con là con trai luật sư Chu Thư Tuyết, tên là Lý Thiện Tình." cậu lập tức chủ động giới thiệu, cười tươi rói: "Con quen anh Trang là do anh ấy thường đến văn phòng luật của mẹ con. Có thể vì con quá hứng thú với Công nghệ Sinh học Duy Nguyên và SyncPulse, cứ hay gửi tin nhắn cho anh ấy nên anh ấy thấy phiền rồi. Thật ra nãy con nhận ra dì rồi, chỉ là chưa kịp chào thì anh Trang đã vội vàng chạy đến mắng con trước rồi."

Ánh mắt của mẹ Trang Tự liếc sang phía anh, còn chưa kịp lên tiếng thì điện thoại trong túi cậu rung lên. Cậu liếc nhìn, sắc mặt thoáng thay đổi, vội vàng nói:

"Chết rồi, chị giúp việc nhà em tỉnh dậy thấy không có em, chắc đang tìm. Em phải về phòng bệnh đây. Tạm biệt dì nhé!"

Nói xong lập tức nhanh chân bước về phía cổng vườn nhỏ, chui vào hành lang sâu bên trong.

Trong vườn lại trở nên yên tĩnh, mẹ anh dịu giọng hỏi:

"Sao chưa từng nghe con nhắc đến cậu ấy?"

"Không có gì đáng để nhắc cả."

Anh trả lời ngắn gọn, không nhìn bà, chỉ đỡ lấy cánh tay mẹ, cùng bà rời khỏi khu vườn đi về phía cửa kính.

"Chưa bao giờ thấy con tức giận như vậy." mẹ lại nói tiếp: "Mẹ thấy đứa nhỏ ấy rất dễ thương, lại lễ phép. Hơn nữa trông cũng không được khỏe lắm, con đối xử nhẹ nhàng với em ấy một chút đi."

Anh lười giải thích với mẹ về cái kiểu "được voi đòi tiên" của cậu, bèn gật đầu lấy lệ, rồi đưa bà rời khỏi bệnh viện.

Sau khi đưa mẹ về nhà, buổi chiều anh còn có tiết, nên đến trường.

Trên đường từ nhà đến trường, anh hiếm khi do dự trong cách dùng từ như lúc này, cuối cùng cũng gửi cho cậu một tin nhắn:

"Xin lỗi, vừa rồi tôi đã hiểu lầm cậu."

Tin nhắn phía trên cùng trong khung trò chuyện vẫn là kiểu tin nhắn "quấy rối" mà cậu gửi tới hôm qua. Hôm qua anh có thấy, nhưng chẳng buồn mở. Giờ nghĩ lại, có lẽ lúc đó cậu đã nằm viện rồi.

Anh nhìn màn hình điện thoại, phát hiện mình vẫn không thể đoán nổi rốt cuộc cậu đang nghĩ gì. Nếu nói cậu chỉ là một thiếu niên được nuông chiều quá mức, tại sao lại có lúc vì chuyện nhỏ mà làm rùm beng, nhưng lại có lúc như đêm qua, thật sự nhập viện rồi mà vẫn không nhắc gì tới việc mình bị bệnh?

Cậu lần này trả lời chậm hơn mọi khi, lời cũng ngắn hơn: "Tưởng anh sẽ không xin lỗi cơ."

Vì tính cách của người này quá đặc biệt, anh mới quen cậu chưa được mấy hôm, nói với nhau chưa tới vài câu, mà đã có thể tưởng tượng ra cả ngữ điệu của cậu. Giọng hơi khàn, nói năng lề mề, một câu kéo dài lê thê, nghe kiểu gì cũng như đang trêu ngươi.

Có khi còn hình dung được cả dáng vẻ ngồi vẹo người trên ghế, như thể bắt cậu ngồi nghiêm chỉnh nói chuyện nghiêm túc là chuyện khó hơn lên trời.

"Chúc cậu mau khỏe lại." anh không thèm để ý đến cái kiểu bóng gió ấy.

"Bác sĩ nói tôi phải nằm viện quan sát thêm năm ngày nữa." Tin nhắn tiếp theo, cậu lại hoạt bát trở lại, nhắn cho anh: "Tôi nhớ trường học quá trời!"

Cậu lại bắt đầu độc thoại. Anh vốn không định trả lời, nhưng nghĩ đến chuyện hôm nay mình cũng có phần sai trước, nếu giờ bơ cậu luôn thì không phải phép, nên để đó chờ đã. Quả nhiên một lát sau, cậu lại gửi thêm:

"Bây giờ tay phải tôi đang truyền nước, tay trái nhắn tin cho anh, gõ chữ mệt chết đi được."

Anh biết rõ cậu đang định làm gì, chắc là nằm viện buồn quá, muốn gọi điện như hôm qua.

Thế nhưng anh thực sự không hiểu vì sao cậu lại nhiệt tình đeo bám mình như vậy, đương nhiên cũng chẳng muốn dây dưa, bèn trả lời:

"Vậy thì đừng nhắn nữa. Tôi cũng sắp vào phòng thí nghiệm rồi."

Nhắn xong câu đó, anh lập tức thấy cụm từ "phòng thí nghiệm" có vẻ hơi dư thừa.

Quả nhiên, cậu không làm anh thất vọng, lập tức nhắn lại:

"Anh kể kỹ thế, nhưng tôi đang nằm viện, không đến tìm anh được. Hẹn lần sau nhé?"

Anh thầm thề sẽ không bao giờ nói thêm câu nào với cậu nữa, rồi cất điện thoại đi.

Bình Luận (0)
Comment