Anh đã nhận ra từ khi nào rằng mình thật ra không ghét những tin nhắn đến từ cậu?
Anh không nhớ rõ, hoặc có lẽ là không muốn nhớ rõ.
Sau khi ba qua đời, anh và Hàn Mạc giằng co gần ba tháng.
Anh chạy ngược xuôi giữa nhà, trường, công ty, phòng thí nghiệm và văn phòng luật của luật sư Chu, vừa muốn tìm kiếm sự ủng hộ, vừa muốn nhanh chóng tốt nghiệp. Rất nhiều việc muốn làm, nhưng gần như không việc nào có thể lập tức thực hiện được. Bởi vì chiếc ô bảo hộ mang tên "cha" đã biến mất, anh bỗng bị đẩy ra trước mặt công chúng, không hề có khoảng đệm để chuẩn bị, phải trực diện đối mặt với hiện thực xã hội vốn trước giờ không cần chạm tới.
Không còn là một kỳ thi chỉ có một đáp án đúng, cũng không phải là một giải thưởng có thể đạt được chỉ cần đủ thông minh và chăm chỉ, càng không phải là việc chăm chú làm nghiên cứu trong phòng thí nghiệm, hay chỉ cần có thành quả là có thể kết thúc.
Nhiều năm sau khi nhớ lại, cảm xúc chủ yếu mà anh giữ lại là sự tê dại và mệt mỏi, chỉ có những đoạn ký ức liên quan đến cậu mới nhẹ nhõm đôi phần.
Có lẽ cũng chính vì vậy, ngay cả khi quan hệ giữa anh và cậu nguội lạnh đến mức đóng băng, hai người nhiều lần cãi nhau gay gắt, đến mức lời lẽ chẳng còn kiêng dè, anh vẫn không muốn mở miệng phụ họa theo những lời chỉ trích từ người khác dành cho cậu. Kể cả người đó là Chu Khai Tề.
Lý do ban đầu khiến liên lạc giữa hai người ngày một nhiều, là vì cậu tuy nói năng lộn xộn, nhưng lại có thể hoàn thành những việc nghiêm túc một cách chỉn chu.
Đầu tháng Mười một, có một hôm cậu nhắn tin cho anh, nói rằng mình cuối cùng cũng đã khỏi bệnh, có thể đi học lại rồi, đúng là chuyện đáng để toàn dân ăn mừng.
Nhưng lúc ra khỏi cửa, chị Mary bắt cậu mặc ba lớp áo trong bộ đồng phục học sinh, đến mức lớp sơ mi bên trong cũng trở nên phồng căng. Bạn học còn nghi ngờ cậu mập lên.
Hôm nay là ngày thi tuyển vòng trong của giải thưởng lớn, có thể sẽ có kết quả. Cầu trời phù hộ! Mary đã thắp nhang khấn giúp cậu rồi.
Bất kể anh có trả lời hay không, cậu vẫn có thể vui vẻ gửi lập tức một mạch năm, sáu, bảy, tám tin nhắn.
Bình thường anh không phải tin nào cũng mặc kệ, nhưng đúng hôm đó thực sự không có thời gian để nói chuyện. Buổi chiều, trong văn phòng của luật sư Chu, họ nhận được một tin không mấy tốt lành.
Trước đó, luật sư Chu đã mời hai chuyên gia giám định chữ viết tay hàng đầu thế giới đến phân tích Biên bản ghi nhớ do Hàn Mạc cung cấp. Kết quả từ các chuyên gia gửi về xác nhận rằng chữ ký trên Biên bản ghi nhớ đúng là do Trang Trí Thành viết.
Tình thế đến lúc này, cách làm hợp lý là nên cân nhắc đàm phán hòa giải với Hàn Mạc. Nhưng luật sư Chu vốn đã tìm hiểu qua về cuộc đời của ba anh, giống như anh, cô tin rằng người ấy chưa từng ký tên vào tài liệu đó, vì thế trầm ngâm một lát rồi nói mình có một giả thuyết khác, cần tìm người điều tra xác minh, mong mọi người tạm thời kiên nhẫn chờ đợi.
Trở lại xe, chú của anh thở dài nặng nề: "Thế này là xong rồi!"
Trang Trí Trung xưa nay là người bi quan và bảo thủ, chưa ra tòa đã như thể thất bại đến nơi, tựa người vào ghế than thở liên hồi. Một lúc sau, ông đột ngột ngồi thẳng dậy, đổi hướng câu chuyện, bắt đầu bàn tới việc chọn giám đốc điều hành chuyên nghiệp: "Cho dù phải lùi một vạn bước, đã nói là chọn giám đốc chuyên nghiệp thì cũng nên để chị dâu nắm nhiều cổ phần nhất quyết định. Sao lại đến lượt thằng nhóc Hàn Mạc kia?"
Ông nói với vẻ cực kỳ phẫn nộ. Anh không lên tiếng, Chu Khai Tề phụ họa đôi câu, ông lại tiếp: "Dù sao thì chị dâu cũng thừa kế cổ phần của anh hai, cho dù có mời giám đốc chuyên nghiệp đi nữa, Hàn Mạc cũng chẳng kiếm chác được gì."
"Giờ chưa phải lúc bàn chuyện đó." anh nói: "Vụ kiện còn chưa bắt đầu."
Lúc này chú mới chịu im lặng. Một lát sau, ông lại nói: "Hôm nay cháu phải nói chuyện tử tế với Tướng quân Tiền đấy."
Rời khỏi văn phòng luật sư Chu, anh và Chu Khai Tề phải vội đến sân bay, trả lời chuyến bay về một quân khu ở nội địa, đến gặp Tướng quân Tiền người từng rất thân thiết với ba cậu.
Hợp đồng đầu tiên giữa Công nghệ Sinh học Duy Nguyên và quân đội là do Tướng quân Tiền đứng ra ký. Bản hợp đồng ấy đã cung cấp phần lớn kinh phí trong giai đoạn đầu của phòng thí nghiệm. Có thể nói, ông là người đã nhận ra tài năng của ba anh.
Sân bay nơi họ hạ cánh rất nhỏ, chỉ có một đường băng, nhà ga cũng cũ kỹ. Tướng quân Tiền cử người đến đón, đưa họ đi qua thị trấn, chạy dọc con đường núi gập ghềnh hơn hai tiếng đồng hồ mới đến được doanh địa.
Văn phòng nằm ở tầng hai của một tòa nhà nhỏ trong doanh trại, điều kiện khá đơn sơ. Tướng quân Tiền mặc quân phục, tóc đã bạc trắng, cắt ngắn gọn gàng. Ông mời anh và Chu Khai Tề ngồi xuống bộ ghế gỗ trong phòng khách. Lính phục vụ pha cho họ hai ly trà, coi như lễ tiếp đãi.
Anh chỉ gặp Tướng quân Tiền một lần trước đây. Chu Khai Tề thân quen với ông hơn, sau vài câu xã giao, Tướng quân Tiền đi thẳng vào vấn đề: "Trang Tự, chú không muốn phí thời gian của đôi bên. Cháu còn quá trẻ, vẫn đang học đại học, mẹ cháu thì xưa nay chưa từng quản lý việc của tập đoàn. Giao trọng trách cho hai mẹ con lúc này là quá gượng ép. Đứng ở góc độ của cháu mà nói, hiện tại chọn một giám đốc điều hành chuyên nghiệp có thể được xem là lựa chọn sáng suốt."
Những lời thẳng thắn như thế, dạo gần đây anh đã nghe nhiều, nên cũng không còn cảm thấy tổn thương hay phẫn nộ nữa: "Cháu hiểu lo lắng của chú. Nhưng nhìn tình hình hiện tại, không có giám đốc điều hành nào phù hợp với việc quản lý Công nghệ Sinh học Duy Nguyên hơn cháu."
"SyncPulse có quá nhiều công nghệ và dữ liệu liên quan đến quân sự, dù đã phân tách nhưng giao cho người ngoài vẫn không thể đảm bảo an toàn tuyệt đối."
Trước khi đến đây, anh đã chuẩn bị kỹ lưỡng trong đầu, bản thân việc phân tích chẳng phải chuyện gì khó, khó là ở chỗ phải giữ vẻ mặt bình tĩnh trước ánh mắt không tán đồng của Tướng quân Tiền: "Cháu biết Tổng giám đốc Hàn cũng từng tìm đến chú, chắc chắn đã đưa ra nhiều lời cam đoan. Nhưng thực tế, anh ta hoàn toàn không hiểu cách vận hành nội bộ của phòng thí nghiệm và cơ sở dữ liệu."
Lần này đến đây, anh vốn cũng không đặt quá nhiều kỳ vọng sẽ giành được sự ủng hộ, hy vọng lớn nhất chỉ là có thể vạch ra những rủi ro ẩn trong biên bản ghi nhớ mà Hàn Mạc đưa ra, cố gắng thuyết phục tướng quân Tiền giữ thái độ trung lập.
Ba anh là người còn hướng nội và không giỏi ăn nói hơn cả anh. Gặp phải khó khăn, ông luôn nói "cố hết sức mình", chưa từng nhắc đến "phó mặc số trời".
SyncPulse là tâm huyết của ba anh và tất cả các thành viên trong nhóm nghiên cứu. Anh muốn giữ gìn lý tưởng của ba, muốn bảo toàn sự nghiêm túc và thuần khiết của thiết bị y khoa giải phóng chậm ấy, dẫu việc này khó như lên trời, anh cũng không thể không thử.
Cuộc trò chuyện kéo dài mấy tiếng đồng hồ, đến lúc sắc trời đã ngả tối, tướng quân Tiền cũng đã thu lại vẻ bực bội và hoài nghi ban đầu, gần như có chút xiêu lòng trước lời lẽ của anh. Ông trầm ngâm hồi lâu rồi cam kết: "Dù chú chưa từng nghe ba cháu nói về chuyện tìm giám đốc điều hành chuyên nghiệp, nhưng xét theo những bằng chứng hiện có, biên bản ghi nhớ kia dù sao cũng do ba cháu ký. Nếu đúng như cháu nói, cháu chứng minh được nó là giả, hoặc có thể đạt được thỏa thuận với Hàn Mạc, thì đến lúc đó, chú sẽ đứng về phía hai mẹ con cháu."
Tướng quân Tiền còn có cuộc họp trước bữa tối, nên không giữ hai người ở lại dùng bữa.
Xe đưa họ rời khỏi tòa nhà nhỏ, băng qua bức tường thép gai có lính canh vũ trang đứng gác. Trước mặt là đường núi uốn lượn, tài xế đưa họ về khách sạn trong thành phố, hai bên đường rợp kín cây cối, khiến ánh sáng trong xe cũng u ám mờ tối.
Trong lòng nặng nề, không rõ con đường phía trước phải đi về đâu. Chỉ có một điều anh vẫn vững tin: những tâm nguyện mà ba chưa kịp hoàn thành, anh sẽ thực hiện từng điều một.
Đúng lúc đó, anh nhận được tin nhắn của Lý Thiện Tình: "Dự án em đăng ký tham dự Giải thưởng Quốc tế Khoa học và Kỹ thuật đã vượt qua vòng tuyển chọn cấp thành phố Tân Cảng rồi!"
Cậu hỏi: "Anh có muốn xem nội dung dự án của em không?"
Anh muốn chuyển hướng suy nghĩ, bèn nói: "Nếu cậu muốn tôi xem thì cứ gửi đi."
Một lát sau, cậu nhắn lại: "Tôi gửi vào hòm thư của anh rồi. Nhờ người từng đoạt giải nhất như anh tiên đoán giúp tôi xem tôi có cơ hội đạt giải gì không nhé?"
Đường núi gập ghềnh, xe lắc lư không ngừng. Anh chưa mở mail ngay, thu điện thoại lại, mà nhắm mắt nghỉ ngơi.
Sau khi nhận phòng khách sạn, anh và Chu Khai Tề gọi vài món xào ở một quán nhỏ cạnh đó, lặng lẽ ăn tối xong rồi mỗi người về phòng riêng. Quẹt thẻ mở cửa bước vào, trong phòng tối om, anh cắm thẻ phòng vào ổ điện cạnh cửa, đèn mới bật sáng.
Khách sạn ở thị trấn đã có vài năm tuổi, đồ đạc đều cũ kỹ, cột giường bóng dầu, thảm trải sàn thoang thoảng mùi ẩm mốc, xen lẫn mùi thuốc lá và rượu cũ khó tẩy.
Anh không phải kiểu kén chọn hay mắc bệnh sạch sẽ, anh đặt túi hành lý lên giá, kéo khóa ra, rồi vào phòng tắm tắm rửa sơ, thay quần áo xong thì ngồi xuống ghế bành, mở máy tính ra xem tài liệu dự án mà cậu gửi.
Vừa lướt qua vài dòng đầu, anh đã cảm nhận được sự thông minh không hề che giấu, cũng không định che giấu của cậu.
Dựa theo bản sơ yếu lý lịch từng xem trước đó, có thể suy ra rằng năm ngoái, trong lúc ôn tập cho kỳ thi Olympic Sinh học, cậu đã xin được vào phòng thí nghiệm cao cấp của Đại học Tân Cảng để làm nghiên cứu, đồng thời chuẩn bị cho dự án này.
Thiết kế thí nghiệm hoàn chỉnh, hiệu quả rõ ràng. Dù có giáo sư Triệu hướng dẫn, chỉ cần đọc sơ vài dòng mô tả cũng có thể nhận ra tài năng và tư duy vượt trội của người thiết kế.
Anh mất hơn một tiếng đồng hồ để đọc hết toàn bộ nội dung dự án. Trong lúc đọc, anh chợt nhận ra mình không nhớ nổi hồi mười sáu tuổi, liệu bản thân có từng có tài năng như vậy hay không. Sau khi đóng tài liệu lại, cảm giác u ám trong lòng dần tan biến, những cảm xúc tiêu cực cũng phút chốc tiêu tan, đầu óc trở nên tỉnh táo hẳn. Chỉ là anh vẫn không biết nên đánh giá cậu ra sao.
Nếu cậu là người bình thường một chút, anh nhất định sẽ nghiêm túc mời cậu sau khi hoàn tất việc học, xem có hứng thú làm việc tại Công nghệ Sinh học Duy Nguyên không. Nhưng con người cậu...
Suy nghĩ một lúc, anh gửi cho cậu một tin nhắn: "Tôi xem xong rồi."
Tin nhắn mới đến chỉ sau chưa đầy hai giây: "Thế nào rồi?" cậu nói: "Hồi hộp y như đang chờ công bố kết quả ấy."
"Tôi đâu có quyền uy gì." anh nói thật: "Trong mắt tôi, thì rất xuất sắc."
Quả nhiên, cậu làm tới: "Còn từ ngữ nào khác nữa không? tôi thích mấy từ dài dài một chút."
Anh không trả lời, chỉ hỏi: "Tôi có mấy điểm thắc mắc, cậu tiện trả lời không?"
Cậu lập tức gọi điện thoại tới. Anh đành bất đắc dĩ nghe máy.
"Câu hỏi gì vậy?" cậu ở đầu dây kia đắc ý ra mặt, như thể cái đuôi đã dựng thẳng lên trời.
Chất khàn trong giọng cậu khi nói qua điện thoại không rõ như khi trực tiếp nghe, ngữ khí lại có phần trẻ con, khiến khi trò chuyện, cậu hoàn toàn giống một đứa trẻ, làm anh nghi ngờ ánh mắt sắc bén lúc lần đầu gặp mặt, có lẽ là do anh nhìn nhầm.
"Trang Tự, Trang Tự." cậu gọi hai lần, giọng lê thê, rồi hớn hở đề nghị: "Anh đến đón tôi đi, mời tôi ăn cơm, rồi chúng ta trò chuyện, anh muốn hỏi gì cũng được."
"Tôi không ở Tân Cảng." anh nói với cậu.
"Vậy anh ở đâu?" cậu tò mò hỏi.
"Tôi đang đi công tác."
"À..." cậu lầm bầm, qua vài giây lại lí nhí thừa nhận: "Thật ra tôi nói bừa thôi, tôi cũng không ra ngoài được. Ba mẹ tôi không cho tôi ra ngoài ăn."
Theo lý, anh sẽ không hỏi, nhưng hôm nay anh lại buột miệng hỏi một cách tự nhiên: "Tại sao?"
"Tôi dễ bị dị ứng." cậu trả lời, giọng có phần không vui: "Từ nhỏ tới lớn, cũng chẳng ăn ngoài được mấy lần. Ở trường cũng phải mang cơm do chị Mary nấu, không được ăn ở căng tin."
"Đồ ăn bên ngoài cũng chẳng ngon lành gì." anh nói thật lòng. Ví dụ như món xào tối nay chẳng hạn.
Lời vừa dứt, cậu im lặng mất hai giây, trong thoáng chốc, anh còn tưởng cậu sẽ phản bác. Nhưng khi cậu mở miệng, lại chỉ nói: "Đừng nhắc chuyện này nữa. Anh muốn hỏi tôi điều gì?"
Anh bèn không tiếp tục những chủ đề đời sống nhạt nhẽo vô nghĩa nữa, mà hỏi thẳng vấn đề mà trong luận văn của cậu chưa từng đề cập đến, nhưng trong phòng thí nghiệm lại thường gặp phải. Đồng thời, anh cũng nói cho cậu biết: "Phòng thí nghiệm nano hiện đang làm thí nghiệm này. Nếu cậu nộp đơn thành công thì có thể sẽ được tham gia vào phần không quá bảo mật của dự án."
Cậu lập tức tỏ ra hứng thú, bắt đầu trao đổi với anh.
Trò chuyện một lúc, anh lại phát hiện ra rằng, chỉ cần hai người thảo luận vấn đề nghiêm túc, những chiêu trò nói chuyện ba hoa chích chòe của cậu sẽ tự động thu lại. Ít nhất thì lúc suy nghĩ, cậu cũng im lặng.
Tuy vậy cũng chẳng kéo dài được bao lâu. Cậu vừa nói xong chuyện muốn nói, lại bắt đầu dò hỏi lung tung: "Bên anh rốt cuộc bao giờ mới bắt đầu tuyển tình nguyện viên? Dạng thể trạng như tôi ấy, chắc chắn rất phù hợp làm tình nguyện viên. Hay là tôi gửi kết quả kiểm tra sức khỏe năm nay cho anh xem nhé? anh nhìn là biết ngay mà."
"Không cần gửi đâu, tôi sẽ không xem." anh lại một lần nữa bị cậu tranh thủ cơ hội để tự quảng bá bản thân, lập tức từ chối.
Bên kia điện thoại, cậu tỏ vẻ vô cùng không vui, phát ra vài tiếng thở dài trẻ con mà kỳ cục.
"Tôi thật sự muốn khỏe hơn một chút." cậu nói với anh: "Tôi không muốn bố mẹ phải lo lắng cho tôi nữa. Bây giờ cơ thể tôi thế này, cũng không biết họ sẽ phải lo cho tôi đến bao giờ. Nếu có thể xếp hàng, anh thử giúp tôi một chút được không? tôi có thể trả tiền, trong thẻ tôi vẫn còn nhiều tiền lắm."
Cậu nói đáng thương đến thế, anh trầm ngâm một lát, mới lên tiếng: "Đợi sau khi điều kiện tuyển chọn tình nguyện viên được xác định, tôi sẽ giúp cậu để ý. Nhưng nếu cậu muốn cấy ghép, cuối cùng vẫn phải có chữ ký của luật sư Chu."
"Được rồi được rồi." cậu làu bàu: "Tưởng điều kiện tuyển chọn là do anh quyết định chứ."
"Không phải. Giờ tôi cũng không có quyền hạn cao." anh nói với cậu.
"Tại sao vậy?"
Không rõ là vì sao, anh cầm điện thoại trong tay, bỗng nhớ đến ánh mắt của tướng quân Tiền lúc chiều, vừa có chút thương hại, nhưng lại chẳng mấy tin tưởng. Các giám đốc cấp cao khác trong công ty cũng đều như thế cả.
Anh không có ai để trút bầu tâm sự, cũng không thể tỏ ra yếu đuối trước mặt bất kỳ ai, ngay cả mẹ mình cũng không. Người duy nhất anh có thể nói, muốn nói, lại chính là kẻ vô duyên vô cớ đến thân quen với anh kia.
"Trang Tự, mất sóng rồi à?" cậu lên tiếng: "A lô, a lô?"
"Vụ kiện vẫn chưa kết thúc." anh chọn từ cẩn thận, nói với cậu: "Tôi cũng không có chức vụ nào trong tập đoàn, nên chẳng có quyền hạn gì cả."
"Rồi anh sẽ có thôi." cậu lập tức thay anh đưa ra lời đảm bảo: "Đến lúc đó nhớ sắp xếp cho tôi một chỗ nhé."
Anh không muốn tranh luận những chuyện non nớt kiểu đó với cậu, nên chỉ im lặng. Cậu lại nói: "Nếu sức khỏe tôi tốt lên rồi, cũng có thể đóng góp cho Công nghệ Sinh học Duy Nguyên mà! Tuy rằng người thông minh rất nhiều, nhưng thông minh như tôi cũng không phải dễ tìm đâu, đúng không?"
Cậu nói không sai, vì thế anh cũng không lên tiếng phủ định nữa.
Dù rằng cuối cùng sự thật là cậu không hề gia nhập Công nghệ Sinh học Duy Nguyên. Cậu quá thông minh, quá khôn khéo, đến mức chẳng cần bước vào phòng thí nghiệm của người khác, vẫn có thể thu hút được những khoản đầu tư khổng lồ.
Còn điều khiến anh giằng xé nhiều nhất, chính là anh mãi mãi không biết, những lời mà cậu nói khi mười sáu tuổi, khi gọi điện cho anh.có bao nhiêu là thật lòng.
Cũng mãi mãi không biết, liệu cậu khi đó có phải vẫn chưa gian xảo đến thế hay không.
Mỗi lần vô cớ nhớ lại, anh luôn mong rằng, là đến một khoảnh khắc nào đó sau này cậu mới dần trở nên phức tạp, dù trong lòng hiểu rõ, cậu vốn dĩ đã là người như vậy.
Những an ủi và lấy lòng mà cậu dành cho anh, liên tục thể hiện sự thông minh lanh lợi ấy, đều là vì muốn đạt được mục đích của mình.
Còn những lần dây dưa, gây rối vô lý và mạo phạm, cùng lắm cũng chỉ là vì một đứa trẻ được nuông chiều quá mức, muốn chiếm giữ một món đồ chơi vốn không thuộc về mình.