Vào buổi chiều Lý Thiện Tình trở về nhà, Trang Tự đang chăm chú đọc một tờ giấy đã ố vàng, giòn đến mức chỉ cần động vào là sắp gãy vụn.
Anh chưa từng nhận được thứ này, nên đoán rằng đây là thứ mà Lý Thiện Tình đã viết trong thời gian yêu nhau ngắn ngủi vài năm trước, khi còn chưa hiểu gì về tình yêu. Có lẽ do cậu lên mạng quá nhiều, vô thức muốn "hành hạ" Trang Tự, bèn cố gắng liệt kê ra một loạt những việc cần làm.
Rõ ràng là sau khi chia tay, Lý Thiện Tình chưa từng lấy lại tờ danh sách này. Bằng không Trang Tự đã sớm để ý tới tờ giấy được kẹp trong một quyển tạp chí quyển tạp chí này trông mới hơn nhiều so với các quyển sách xung quanh, như thể chưa từng được lật giở mấy lần, trông có phần lạc lõng.
Phần lớn các mục trong danh sách những việc "phải làm khi yêu" đều khá đơn giản. Lý Thiện Tình viết rằng cả hai phải cùng nhau đi xem phim, đi du lịch, nắm tay nhau trong bóng tối... Trang Tự nhìn thấy vài từ ngữ miêu tả không giống phong cách của Lý Thiện Tình, bèn nghi ngờ cậu có lẽ đã xem mấy video dạy yêu đương trên mạng.
Dĩ nhiên cũng có một vài mục khá kỳ quặc hoặc phức tạp, có vẻ là do chính Lý Thiện Tình nghĩ ra.
Ví dụ như: Lý Thiện Tình muốn Trang Tự ăn vài món mà cậu chưa từng ăn, rồi phải mô tả lại mùi vị, thể hiện phản ứng; lại còn muốn Trang Tự thay mình làm những chuyện mà cậu không thể làm được.
Những điều ước này thực ra chẳng giống danh sách việc cần làm khi yêu, mà giống như Lý Thiện Tình đột nhiên không hiểu vì lý do gì lại muốn biến Trang Tự thành thiết bị trải nghiệm cuộc sống cho mình. Trong đó có vài mục, bản thân Trang Tự trước đây cũng chưa từng làm, thậm chí chưa từng nghĩ đến. Anh không khỏi cảm khái: Lý Thiện Tình từ nhỏ thể chất yếu ớt, vậy mà lại tìm hiểu rất nhiều về các loại vận động mạo hiểm.
Đọc xong, Trang Tự vừa thấy buồn cười, vừa thấy hoài niệm. Không hiểu sao anh lại nhớ đến một lần vài năm trước ở Lợi Thành, khi mình uống say, không kiềm chế được cảm xúc, đã hôn Lý Thiện Tình. Khi đó Lý Thiện Tình vẫn còn non nớt, chẳng hiểu gì, mắng anh là đồ ngốc, còn nhấn mạnh rằng mình dị ứng với rượu.
Trang Tự từng tức giận với Lý Thiện Tình của ngày ấy, nhưng giờ nghĩ lại, có lẽ người anh thực sự giận là chính bản thân mình vì không dám bày tỏ bất kỳ tình cảm nào. Anh cho rằng nếu bày tỏ, thứ nhận lại chỉ là ánh mắt xa lạ của Lý Thiện Tình, là thất bại, là thua cuộc.
Lần này đến Phiên Thành, Trang Tự dự định sẽ ở lại khoảng hai mươi ngày, bèn hỏi Lý Thiện Tình có muốn hoàn thành danh sách đó không. Lý Thiện Tình là người cứng mềm đều không ăn, tính tình mạnh mẽ đến mức không muốn cùng Trang Tự bàn luận chút nào về bệnh tình của mình, thà trốn tránh bằng cách vùi đầu vào công việc. Thế nhưng đối với việc có làm theo danh sách hay không, cậu lại đồng ý.
Tối ngày thứ ba kể từ khi Trang Tự đến Phiên Thành, hai người mới hoàn thành được mục đầu tiên trong danh sách. Ba ngày qua, Trang Tự đang điều chỉnh lệch múi giờ, có đi đến chi nhánh Lợi Thành một lần, thời gian còn lại hầu như đều làm việc ở nhà Lý Thiện Tình.
Lý Thiện Tình đi sớm về muộn, né tránh mọi câu hỏi của Trang Tự liên quan đến bệnh tình, cũng không cho anh đến công ty mình. Cậu còn khoa trương nói rằng nếu bị ai phát hiện, không biết sẽ bị viết thành vụ thâu tóm lớn trong giới công nghệ y tế ra sao.
Trang Tự nghi ngờ trong công ty có bí mật gì đó liên quan đến bệnh của cậu. Tuy nhiên nếu anh ép quá sẽ khiến Lý Thiện Tình phản ứng gay gắt, nên không cưỡng ép, mà chọn mục đơn giản nhất trong danh sách để bắt đầu. Dòng chữ đầy đủ là: "Trang Tự và Lý Thiện Tình cùng nhau đi xem một bộ phim tình cảm cảm động."
Kế hoạch này có một điểm bất lợi bẩm sinh, đó là cả Lý Thiện Tình lẫn Trang Tự đều không mấy hứng thú với phim ảnh. Hơn nữa, Trang Tự cho rằng không khí trong rạp chiếu phim không tốt, không thích hợp để Lý Thiện Tình vào trong. Suy đi tính lại, anh tìm được một rạp chiếu xe khá nổi tiếng ở Phiên Thành, mua vé từ trước, định bụng sẽ chở Lý Thiện Tình đi sau bữa tối lúc sáu giờ.
Tối hôm đó, rạp chiếu xe trình chiếu một bộ phim tình cảm hồi hộp mới ra rạp, tạm được xem là đáp ứng yêu cầu trong danh sách của Lý Thiện Tình.
Khi Lý Thiện Tình về nhà, Trang Tự nói cho cậu biết kế hoạch. Ban đầu cậu có chút miễn cưỡng, chần chừ không muốn ra ngoài, nói: "Thật là phí thời gian." Rồi còn trách móc bản thân mấy năm trước: "Không hiểu lúc đó nghĩ gì nữa, cái này phải gạch bỏ đi mới được." cậu còn khẽ chạm vào tay Trang Tự, giọng điệu mờ ám: "Hay là lên lầu mở tivi xem còn hơn."
Đúng lúc đó, Mary từ bếp gọi ra ăn cơm, Lý Thiện Tình lập tức tách khỏi người Trang Tự. Có lẽ là cảm thấy không tiện thân mật khi Mary còn ở nhà, cậu bèn đổi ý, lật xem sơ lược nội dung phim rồi xem luôn trailer, cuối cùng gật đầu đồng ý.
Đi được nửa đường, bầu trời từ hồng nhạt chuyển sang xám hồng. Khi Trang Tự rẽ vào một đoạn cao tốc, chạy ngang mấy biển quảng cáo bất động sản thì Lý Thiện Tình đã ngủ gục, đầu nghiêng sang một bên dựa vào ghế. Khoảng hai mươi phút sau, cậu đột ngột giật mình tỉnh dậy như thể gặp ác mộng, chống tay lên cửa kính xe, thở hổn hển.
Trang Tự giật mình, quay sang nhìn, thấy mắt cậu trợn to, dáng vẻ bị hoảng sợ, bèn hỏi ngay cậu mơ thấy gì. Lý Thiện Tình im lặng một lúc rồi nói: "Không có gì. Mơ thấy bị truy sát. Đều tại cái trailer đó."
Khi tới rạp chiếu xe, còn hơn nửa tiếng nữa phim mới bắt đầu. Trong sân chỉ có ba, bốn chiếc xe. Họ chọn một chỗ có góc nhìn tốt để đậu xe. Trang Tự điều tần số radio xe đến kênh phát sóng của rạp chiếu. Chẳng mấy chốc, màn hình không lớn lắm đã sáng lên. Phía sau màn ảnh là bầu trời đêm trong vắt của Phiên Thành.
Trong xe hơi nóng, Lý Thiện Tình cởi áo khoác ngoài. Lúc đầu, Trang Tự ngửi thấy trên người cậu có mùi gel y tế khó phân biệt. Những năm gần đây anh ở bệnh viện với mẹ khá nhiều, ký ức đầy giày vò, nên cực kỳ nhạy cảm với những mùi này.
Không rõ Lý Thiện Tình có tự phát hiện ra mùi gel hay thật sự cảm thấy nóng bức, chỉ thấy cậu phẩy tay trước mặt cho mát rồi hạ cửa kính xuống một chút.
Buổi trưa trời nắng đẹp, bãi cỏ bị nắng hun đến khô khốc. Đến tối, trong không khí tràn ngập hương thơm ấm áp của cây cỏ, quyện với mùi bắp rang, coca và xúc xích từ khu vực bán đồ ăn quanh rạp chiếu. Lý Thiện Tình vừa xem vừa đổi tư thế, dịch lại gần Trang Tự hơn, cánh tay đặt lên tay Trang Tự, mái tóc mềm mại cọ vào vai anh.
Cánh tay cậu mát lạnh, Trang Tự lại ngửi thấy mùi cao su lẫn với mùi gel y tế, không khỏi cúi mắt nhìn cánh tay Lý Thiện Tình.
Trên màn ảnh, cảnh đánh nhau giữa nam chính và nữ chính chớp sáng liên tục, âm thanh trong xe vang lên tiếng súng đạn gay cấn. Trang Tự nhìn thấy trên cánh tay trắng trẻo của Lý Thiện Tình có vài vết mờ mờ, vừa giống dị ứng, lại như vết sưng tấy do dùng thiết bị y tế.
"Tiểu Trang." Lý Thiện Tình vốn ban đầu không muốn đến, vậy mà giờ lại say mê theo dõi, không hề nhận ra ánh mắt Trang Tự đang nhìn mình, lại còn nghiêng đầu dựa sát hơn, chỉ trỏ màn hình: "Thằng ba này ngu quá." Rồi còn suy đoán đủ điều về những tình tiết chưa xảy ra trong phim.
Một lúc sau, khi nhân vật chính gây ra trò cười, Lý Thiện Tình bật cười khúc khích, dán mặt vào vai Trang Tự, nói: "Thì ra em dễ cười vậy đó, trước giờ em không biết luôn."
Má cậu rất ấm, phần tay chạm vào Trang Tự cũng được làn da anh truyền thêm nhiệt. Mùa xuân ở Phiên Thành và không gian xe lúc này như đang không ngừng nhấn mạnh rằng: Lý Thiện Tình còn sống, còn tồn tại đầy sinh lực, điều đó tràn ngập trong mọi giác quan của Trang Tự.
Không nghe thấy Trang Tự trả lời, Lý Thiện Tình ngẩng đầu nhìn anh, hỏi: "Sao không nói gì, cũng không xem phim à?"
Trang Tự nhìn gương mặt Lý Thiện Tình, vẫn đẹp đến mức không giống người trần, nhưng dưới mắt đã bắt đầu hiện lên quầng xanh nhạt, nhìn kỹ có thể thấy môi cậu khô nẻ, như thể đang có một vị thần hay ác quỷ nào đó rút dần sinh mệnh khỏi cơ thể cậu.
Trang Tự còn phát hiện ra giữa môi dưới của Lý Thiện Tình có một vết thương nhỏ, trông giống như chính cậu đã cắn mình.
"Không có gì." Trang Tự trả lời: "Anh không thích xem cảnh thân mật giữa nam nữ chính, đợi qua đoạn đó rồi em kể lại cho anh."
Ánh mắt của Trang Tự kéo Lý Thiện Tình ra khỏi mạch phim vừa thô vụng vừa lôi cuốn, câu nói của anh lại khiến Lý Thiện Tình bật cười, có lẽ vì sống mũi anh quá cao, dưới ánh sáng mờ lại mang theo vẻ u sầu thâm tình, nên mới khiến Lý Thiện Tình có ảo giác rằng anh đang rất buồn.
Lý Thiện Tình không hiểu nổi làm sao lại có người đến cả cảnh tình cảm trong phim cũng không muốn xem, bèn trêu Trang Tự cổ hủ như người xưa, rồi liếc màn hình, lừa anh: "Hôn xong rồi đó, anh coi đi."
Trang Tự vẫn không ngẩng đầu, trả lời: "Lý Thiện Tình, anh còn nghe thấy tiếng vẫn đang tiếp tục mà."
Buổi chiều hôm đó Lý Thiện Tình mới làm xong liệu pháp kích điện, bác sĩ nói ngưỡng chịu đau của cậu quá thấp, đã điều chỉnh nhiều lần cường độ và độ rộng xung điện, cuối cùng vẫn khuyên nên dùng thuốc giảm đau trong buồng dẫn lưu.
Từ khi bắt đầu điều trị, cơ thể Lý Thiện Tình dễ mệt hơn, hôm nay lại càng không muốn ra ngoài. Nhưng thời gian Trang Tự ở Phiên Thành thực sự quý giá, thời gian hai người có thể bên nhau cũng không chắc còn nhiều, nên cậu vẫn đồng ý đi cùng.
Dù rằng trên đường đi, sau khi ngủ thiếp đi lại gặp ác mộng, nhưng bộ phim lại hay hơn cậu tưởng. Cảnh thân mật giữa nam nữ chính khá dài, Lý Thiện Tình không muốn Trang Tự ngồi không, bèn giao nhiệm vụ: "Tiểu Trang, dù gì anh cũng không coi, đi mua bắp rang đi."
Trang Tự xuống xe, đi về phía quầy bán hàng. Lý Thiện Tình một mình xem phim một lát, vừa cảm thấy có chút cô đơn thì Trang Tự đã ôm một thùng bắp rang nhỏ quay lại.
Bắp rang có mùi bơ mặn rất thơm. Lý Thiện Tình biết Trang Tự không hảo ngọt, nhưng anh vừa lên xe đã bắt đầu ăn lập tức.
Tiếng răng cắn vỡ bắp vang lên giòn rụm, khiến Lý Thiện Tình cũng đói theo, đưa mắt từ màn hình về gương mặt Trang Tự. Phát hiện anh ăn bắp rang mà nghiêm túc như đang làm thí nghiệm hay giải đề thi.
Trang Tự mặc áo màu xám, quần áo chỉnh tề, vai rộng, mặt mũi tuấn tú, ánh mắt cụp xuống nhìn thùng bắp rang, khiến Lý Thiện Tình chợt nhớ đến lần đầu gặp mặt. Khi đó cậu đã biết, người này rất đẹp, rất lạnh nhạt, sống theo khuôn phép, hoàn toàn không giống cậu, là một người tràn đầy sức sống. Cậu thực sự muốn phá hủy anh, khiến anh nổi giận, muốn vì cậu mà dấy lên cảm xúc mãnh liệt.
Lý Thiện Tình nhìn mu bàn tay trắng mịn và những ngón tay thon dài của Trang Tự. Bàn tay anh rất lớn, lòng bàn tay mịn màng và ấm áp. Tay phải đưa vào thùng, lấy một hạt bắp rang cho vào miệng, dáng vẻ y hệt vài năm trước, khi đứng ăn hamburger ngoài phòng bệnh của Lý Thiện Tình trong phòng nghỉ bệnh viện.
Má Trang Tự hơi phồng lên, đường viền hàm sắc nét khẽ chuyển động. Lý Thiện Tình nhìn hàng mi, đôi mắt và đôi môi khép lại khi anh nhai. Âm thanh êm dịu vang lên trong xe, nam chính đang hỏi nữ chính liệu có thật lòng với mình không, Lý Thiện Tình nắm lấy cổ tay Trang Tự, nghiêng người tới gần, quay đầu hôn anh.
Có lẽ vì sợ cậu bị dị ứng, Trang Tự không mở miệng. Lý Thiện Tình li.ếm môi dưới của anh, nếm được vị ngọt của bắp rang, nhẹ giọng nói: "Như vậy chắc không bị dị ứng đâu."
Có lẽ vì hương vị hiếm hoi này thật sự rất ngon, Lý Thiện Tình cẩn thận li.ếm thêm mấy lần rồi mới rời đi, nhìn đôi môi bị mình li.ếm ướt của Trang Tự, nói: "Em cũng rất muốn ăn."
Sau đó Lý Thiện Tình phát hiện sắc mặt Trang Tự thật sự rất buồn. Ban đầu anh không nói lời nào, nuốt miếng bắp rang xong mới uống ngụm nước lọc, rồi lại hôn cậu lần nữa.
Không biết từ khi nào, Trang Tự đã không còn giống bất kỳ lúc nào trước đây nữa, như thể đã cất hết nguyên tắc và sự tự bảo vệ bản thân đi, để trở thành một người sẵn sàng bị Lý Thiện Tình tùy ý tổn thương. Anh dịu dàng hôn Lý Thiện Tình một lúc lâu, rồi khẽ hỏi: "Vậy em muốn xem anh nhảy dù khi nào?"