Cảm giác khi ngồi tàu lượn siêu tốc khiến Trang Tự nhớ đến lần đầu tiên anh đặt chân xuống sân bay ở Phiên Thành lúc hai mươi mốt tuổi, ngồi trên xe của một người nào đó, phóng như điên về phía bãi biển nổi tiếng của thành phố.
Trong xe bật nhạc rock ầm ĩ, áo hoodie in tên trường đại học khoác hờ trên người, Lý Thiện Tình hào hứng giới thiệu với Trang Tự mọi điều về thành phố mới này, thời tiết, độ ẩm, kinh tế, văn hóa. Gương mặt trắng trẻo, sắc mặt rạng rỡ như thể cuộc đời Lý Thiện Tình từ đây mới thật sự bắt đầu.
Còn cảm giác nhảy dù lại giống như mỗi lần Trang Tự cất cánh và rơi xuống sau khi ba mất.
Ngồi trong khoang áp suất, đeo tai nghe chống ồn, có người bên cạnh nắm chặt tay anh trong lo lắng, lại vẫn cố nói qua âm thanh truyền phát: "Tiểu Trang, nếu anh sợ thì đừng nhảy nữa." Hai người rời khỏi mặt đất, tượng trưng cho sự nghiệp rực rỡ và thành công vượt xa độ tuổi mà Trang Tự đáng lẽ nên có. Là mỗi bản hợp đồng quan trọng, sự tôn trọng và tâng bốc lộ liễu từ người khác, là báo cáo tài chính của tập đoàn, tin vui từ phòng thí nghiệm, giấy phép đưa sản phẩm ra thị trường, là những lời cảm ơn từ bệnh nhân và người được anh tài trợ.
Nhảy xuống khỏi máy bay cùng huấn luyện viên, rơi tự do hướng về phía đất lập tức và Thái Bình Dương, tượng trưng cho cú điện thoại Trang Tự nhận được khi mười chín tuổi, đang ở trường học. Chu Khai Tề gọi đến: "Trang Tự, Trang Tự, mau đến bệnh viện đi, ba cháu gặp tai nạn xe."
Là buổi chiều hiếm hoi rảnh rỗi khi hai mươi mốt tuổi, anh đưa mẹ đi tái khám, biết được ung thư gan tái phát. Là ngày hôm sau sinh nhật hai mươi hai tuổi, Lý Thiện Tình gọi điện, nói lời chia tay một cách mơ hồ.
Là từng khoảnh khắc Lý Thiện Tình, người yếu đuối nhưng yêu tự do, người mà anh không thể không yêu đã rời bỏ anh.
Nếu chia đời người thành phần tốt và phần xấu, thì những gì Trang Tự nhận được quá cực đoan, chẳng có điểm cân bằng ở giữa.
Ngày năm tháng ba, Trang Tự xuất phát từ nhà Lý Thiện Tình, đi đến Lợi Thành trước, mang theo Chu Tư Lam và vài cấp dưới khác.
Đêm trước đó, vết kim sau lưng Lý Thiện Tình vốn đã mờ nhạt hoàn toàn biến mất, làn da mỏng gần như trong suốt chẳng còn để lại dấu tích gì, nên Trang Tự để lại một dấu khác.
Để lại dấu hôn trên người Lý Thiện Tình, giống như vẽ tranh trên giấy tuyên rất mỏng, chỉ cần một nét là loang màu. Nếu Lý Thiện Tình không dùng thuốc giảm đau trong khoang điều áp, cậu sẽ kêu đau, tỏ vẻ không vui. Nhưng nếu đã dùng rồi, sẽ đưa tay xoa tóc Trang Tự, hỏi anh có phải tối qua chưa ăn cơm không, bảo anh dùng sức.
Dĩ nhiên, sau khi có bài học đau lòng trước đó, Trang Tự đã không còn thật sự dám dùng sức.
Trên đường đưa Trang Tự ra sân bay, lúc đầu Lý Thiện Tình không nói gì, mặt lạnh tanh. Đến khi xe vào bãi đỗ phi cơ, cậu lại dựa sát vào người Trang Tự, buồn bã hỏi: "Anh sẽ liên lạc với em mỗi ngày chứ? Có nhắn tin cho em liên tục không?"
Cơ thể Lý Thiện Tình đã gầy đến mức gần như gầy trơ xương, khuôn mặt vẫn đẹp đến không tưởng, làm ra vẻ cầu khẩn hiếm thấy khiến người ta không thể nào từ chối. Trang Tự trả lời "Có" xong, cậu lại đột ngột hỏi: "Sau khi về Tân Cảng, anh đừng ngủ nữa được không?"
Nói xong có lẽ cũng tự thấy yêu cầu này quá đáng, nên không nói thêm gì nữa. Vài giây sau, thấy Trang Tự vẫn chưa xuống xe, Lý Thiện Tình mới hỏi tiếp: "Anh định bao giờ mới quay lại với em? Danh sách hẹn hò của tụi mình mới làm được có mấy mục à."
"Rất sớm thôi." Trang Tự trả lời.
Lý Thiện Tình nói lười nhác: "Vậy cũng được." Rồi nằm nhoài lên cửa xe, nhìn Trang Tự bước lên cầu thang máy bay, vẻ mặt vừa mong ngóng vừa quyến luyến, dõi theo đến mức khiến Trang Tự muốn từ bỏ tất cả, quay lại bên cậu.
Nhưng ngay khi Trang Tự thật sự có ý định quay lại, vừa ngoảnh đầu lại thì thấy cửa kính xe đã từ từ kéo lên, Lý Thiện Tình đã cụp mắt xuống, bắt đầu bấm điện thoại gọi cho ai đó.
Trang Tự đến Lợi Thành trước, sau đó về Tân Cảng. Trên chuyến bay trở về, anh phát hiện Lý Thiện Tình cùng nhà đầu tư đầu tiên của họ là "Will" đã thực hiện một cuộc phỏng vấn mới, đề cập đến tiến độ kế hoạch niêm yết công ty và cả tin đồn bên ngoài về bệnh tình của cậu.
Lý Thiện Tình nói: "Hen suyễn hình như đâu có phải bệnh hiếm gặp?" Lảng tránh mà lại hợp lý.
Will thì hết lời khen ngợi rằng Lý Thiện Tình là khoản đầu tư xứng đáng nhất, cuộc mạo hiểm thành công nhất mà ông từng thực hiện.
Ông kể lại lần nghe Lý Thiện Tình thuyết trình tại vườn ươm, chính ông cũng từng hoài nghi cậu, khi đó cả các nhà đầu tư thân thiết và các giáo sư đều không chấp nhận khái niệm NoaLume, đều cho rằng Lý Thiện Tình là một kẻ cơ hội thực sự. Về sau họ đều thay đổi cách nhìn, nhận ra cậu là một đứa trẻ ngoan.
Trong buổi phỏng vấn, Lý Thiện Tình chỉnh trang bản thân hoàn hảo đến mức không chê vào đâu được. Đôi môi khô tái, quầng thâm xanh tím dưới mắt đều được che đậy kỹ lưỡng. Khi nghe Will nói "đứa trẻ ngoan", cậu lộ ra nụ cười mập mờ. Đến cả Trang Tự, dù biết rõ mọi chuyện, cũng không thể nhìn ra bất kỳ dấu hiệu bệnh tật nào từ gương mặt ấy.
Xem xong video, anh lại nhìn tin nhắn Lý Thiện Tình gửi không lâu trước đó: "Em nhớ anh quá."
"Trang Tự, buổi tối không làm thì em không ngủ được."
Vừa đặt chân về nhà, Lý Thiện Tình lập tức gọi điện cho Trang Tự, để anh nghe được tiếng động đầu dây bên kia. Cậu nói mình từng làm vậy rất nhiều lần, giọng khàn khàn mơ hồ: "Thấy biến thái thì cũng cố chịu đi." Đợi đến khi Lý Thiện Tình dập máy rồi, Trang Tự mới đi tắm, thu dọn hành lý.
Về đến Tân Cảng, Trang Tự lại chuyển về sống ở căn nhà cùng mẹ. Đây là mùa ẩm nhất ở Tân Cảng. Hồi mới đến đây năm mười mấy tuổi, lần đầu tiên anh thấy thời tiết ẩm đến mức gương trong phòng có thể đọng hơi nước, mặt gương phủ đầy sương mù và vệt nước.
Cùng với độ ẩm tăng vọt, Trang Tự cũng quay về guồng quay công việc bận rộn thường ngày. Những ngày ở Phiên Thành cùng Lý Thiện Tình, dù đau đớn nhưng cũng hạnh phúc, giờ đây cứ như một giấc mơ, còn hiện thực là bị tầng tầng lớp lớp cấp dưới bao vây, họp hành, ký tên, đến nhà máy và phòng thí nghiệm.
Anh chọn ra vài thiệp mời trong đống thư mà Chu Tư Lam gửi. Lâu ngày mới xuất hiện trong các buổi tiệc xã giao, Trang Tự gần như không được rảnh một giây, người quen lẫn không quen đều kéo đến bắt chuyện, hỏi anh vì sao ở Lợi Thành lâu vậy, có phải sắp làm điều gì lớn hay không.
Buổi tối của Trang Tự và Lý Thiện Tình gần như ngược nhau. Sau khi kết thúc các hoạt động xã giao buổi tối hoặc làm thêm giờ, họ sẽ gọi điện cho nhau. Trang Tự cố gắng nghe lời Lý Thiện Tình, không ngủ, chỉ là cơ thể con người có hạn, không thể tỉnh táo suốt hai mươi bốn tiếng. Nhưng nếu đến hai, ba giờ sáng mà Trang Tự vẫn trả lời tin nhắn, Lý Thiện Tình sẽ nổi giận, gọi điện đến mắng anh ngốc.
"Ngày mai em phải đi điều trị rồi." Lý Thiện Tình thỉnh thoảng sẽ tiết lộ cho anh biết: "Dạo này theo dõi tạm thời không có tin xấu, nhưng mai lại phải chịu khổ rồi."
"Em có cách nhìn mới về chuyện điều trị bệnh." cậu cũng sẽ hàm súc mà đắc ý nói như thế: "Tùy xem rốt cuộc đó là bệnh gì."
Thực ra Trang Tự gần như đã xác nhận được bệnh tình của Lý Thiện Tình, bản thân Lý Thiện Tình chắc cũng biết anh biết, hai người giữ một trạng thái vi diệu nào đó, là bởi vì Trang Tự cảm thấy, nếu không nói ra thì Lý Thiện Tình sẽ thấy an toàn hơn, vậy thì anh sẽ không nói.
Giữa tháng Ba, mấy ngày ba mẹ đến Phiên Thành thăm cậu, tâm trạng Lý Thiện Tình có phần dao động, cậu dời toàn bộ lịch điều trị và truyền tĩnh mạch mới bắt đầu sang buổi sáng, rồi gánh cả ngày trời tác dụng phụ.
Đối diện với sự quan tâm của ba mẹ, và kế hoạch đầy vui vẻ của họ về việc vài năm sau khi nghỉ hưu sẽ chuyển cả nhà tới Phiên Thành ở cùng cậu, Lý Thiện Tình thấy khổ sở. Cậu nhiều lần muốn thẳng thắn, lại không muốn họ biết quá nhiều, cuối cùng chỉ còn cách dùng đủ thứ lý do vô lý để giày vò Trang Tự qua điện thoại.
Sau khi ba mẹ đi du lịch sang phía Đông, Lý Thiện Tình làm lần điều trị tiêm chọc tủy sống thứ hai.
Cậu ôm đầu gối ngồi trên giường bệnh, y tá dùng cồn iod lạnh buốt khử trùng kỹ lưỡng cho cậu. Ngửi thấy mùi cậu không thích, Lý Thiện Tình vùi mặt vào giữa hai đầu gối, mặc cho bác sĩ tiêm thuốc gây tê. Tiêm chích là chuyện Lý Thiện Tình đã quen từ nhỏ đến lớn, thế nhưng sau khi chọc tủy xong, cậu nằm ngửa trên giường, lại vì muốn tiếp tục sống, muốn tiếp tục cuộc đời không mấy chất lượng nhưng vẫn không nỡ kết thúc này, vì sợ chết, sợ mình biến mất khỏi thế giới, nhớ nhà, và nhớ gương mặt Trang Tự dưới ánh nắng cũng như trong bóng tối, mà đau lòng đến mức muốn khóc.
Đầu óc nặng trĩu, Lý Thiện Tình nằm nhìn ánh đèn trắng trên trần nhà, không biết bao lâu sau mới cầm điện thoại gọi cho trợ lý, bảo anh ta đặt vé máy bay về Tân Cảng vào tuần sau.
Lý Thiện Tình không nói trước với Trang Tự, không phải vì muốn tạo bất ngờ, mà sợ Trang Tự không muốn cậu vất vả, sẽ khuyên cậu đừng đến. Để tự tìm lý do cho mình, Lý Thiện Tình cũng thực sự nhờ vài mối quan hệ, hẹn gặp Cục trưởng Triệu để bàn vài việc nghiêm túc liên quan đến công việc.
Trên máy bay của mình, Lý Thiện Tình mới có thể ngủ được. Tỉnh giấc thì bánh đáp đã mở, bên ngoài là Tân Cảng xám xịt, khiến cậu nhớ ra tháng Tư chính là mùa ẩm ướt nhất ở đây.
Trong điện thoại có cuộc gọi nhỡ của Trang Tự, Lý Thiện Tình bắt máy, giả vờ như mình vẫn còn ở Phiên Thành, ngủ quên mất giờ giấc, trêu Trang Tự gọi quá nhiều: "Anh đừng làm quá, em vẫn đang ở cái tuổi thích ngủ mà." Thực ra cậu đã sớm hỏi được lịch tối nay của Trang Tự từ chỗ Chu Tư Lam.
Đang gọi điện, điện thoại trong tay Lý Thiện Tình chợt cầm không vững, thế nhưng những cơn co giật cơ bắp dường như đã trở thành một phần trong cơ thể cậu, chẳng còn khiến cậu hoảng sợ nữa.
Sau khi hạ cánh, Lý Thiện Tình đến văn phòng của Cục trưởng Triệu, đóng cửa bàn bạc công chuyện. Cục trưởng Triệu là người cởi mở, từng làm chung phòng thí nghiệm với nhà đầu tư Will của Lý Thiện Tình, cũng không bài xích NoaLume, nhưng với vai trò là người đứng đầu cơ quan hành chính, không tránh khỏi lo ngại dư luận ở Tân Cảng.
May mà thuyết phục người khác chính là sở trường của Lý Thiện Tình. Chiều hôm đó, rời khỏi văn phòng Cục trưởng Triệu, cậu khá hài lòng với biểu hiện của mình, còn gọi điện cho Will để khen bản thân.
Will biết bệnh tình của cậu, quan tâm cậu hơn trước rất nhiều, liên tục dặn đừng làm việc quá sức, tựa như tập đoàn, báo cáo tài chính hay đạo đức đều không còn quan trọng bằng sự sống của cậu, không còn cái dáng vẻ nghiêm khắc chất vấn Lý Thiện Tình hồi còn đi thuyết trình kêu gọi đầu tư, thậm chí còn đích thân đi cùng Lý Thiện Tình tham gia phỏng vấn, làm hậu thuẫn cho cậu.
Những lúc như thế này, Lý Thiện Tình cảm thấy mình đã nhận được đủ đầy tình yêu ở cõi đời này. Trong di chúc hiện tại, cậu để lại một phần cổ phần cho Will, và tặng con gái Will một chiếc vương miện kim cương.
Chỉ riêng phần để lại cho Trang Tự là cậu vẫn còn đang sửa đi sửa lại, khiến cậu phiền não, chẳng biết nên bắt đầu từ đâu.
Khi xem lịch trình, phát hiện ngày hôm đó trùng vào Cá tháng Tư, Lý Thiện Tình bèn quyết định đột xuất: sẽ đến địa điểm hội nghị ngành mà tối nay Trang Tự phải tham gia, đóng một màn không mời mà đến, hù Trang Tự một trận.
Chu Tư Lam từ tháng Hai đến đầu tháng Ba, đã ở chi nhánh Lợi Thành hơn nửa tháng. Phần lớn thời gian chỉ có cậu và đồng nghiệp, mỗi ngày đều làm việc online với Trang Tự từ sáng đến khuya, đến mức gần như trầm cảm, cuối cùng cũng được chỉ thị về nhà.
Nhưng sau khi về Tân Cảng vào tháng Ba, Chu Tư Lam lại thấy ở Lợi Thành còn dễ chịu hơn, bởi vì chỉ cần xuất hiện ở những dịp xã giao có Trang Tự, thế nào cũng có người tới dò hỏi bóng gió, xem rốt cuộc Trang Tự đến Lợi Thành làm gì, có phải đang chuẩn bị kế hoạch lớn nào không.
Chu Tư Lam thật sự không thể trả lời, bởi vì cậu hoàn toàn không biết, thời gian đó cậu gần như chẳng gặp Trang Tự mấy lần, Trang Tự hầu như đều ở Phiên Thành với Lý Thiện Tình. Theo cậu biết, Trang Tự dạo này đang bận chuyện phát triển thiết bị giải phóng chậm, chứ không có việc gì lớn ở Lợi Thành cả.
Mấy hôm trước, Lý Thiện Tình đến hỏi Chu Tư Lam lịch trình của Trang Tự, khiến Chu Tư Lam bắt đầu có vài suy đoán của riêng mình: có lẽ hai người họ đang trong giai đoạn yêu nồng nhiệt ở Phiên Thành, không biết vì sao đến tháng Ba thì cãi nhau một trận, rồi Trang Tự về lại Tân Cảng. Lần này Lý Thiện Tình đến, chắc là muốn quay lại để được Trang Tự tha thứ.
Có suy đoán như vậy là vì mỗi lần Chu Tư Lam nhìn thấy Trang Tự ở trước mặt Lý Thiện Tình, đều cảm thấy Trang Tự có phần không được tự nhiên. Như là lôi Lý Thiện Tình ra khỏi phòng đọc sách, hoặc không để ý sắc mặt người khác mà bước nhanh trong hội trường để tránh bị Lý Thiện Tình đuổi theo, đều là những việc Trang Tự làm trước mặt Chu Tư Lam.
Nhưng Trang Tự hẳn là rất coi trọng Lý Thiện Tình, điều này Chu Tư Lam cũng rất chắc chắn. Là kiểu coi trọng đến mức có thể gấp rút hoàn tất hết công việc của tháng Hai ngay từ tháng Một, chỉ để đến Phiên Thành, thức đêm trái múi giờ làm việc cùng cậu ấy. Một loại coi trọng khiến Chu Tư Lam chợt nhận ra, hóa ra Trang Tự cũng không lớn hơn mình bao nhiêu tuổi, cho nên cũng sẽ sa vào lưới tình, làm ra những chuyện bất thường.
Một người từ nhỏ cậu luôn kính trọng, lúc nào cũng điềm tĩnh, nay lại vì ai đó mà xao động. Chu Tư Lam chỉ biết lặng lẽ quan sát, không có ai để chia sẻ, đành giữ sự cảm động trong lòng, đồng thời cũng vô cùng khâm phục Lý Thiện Tình. Vậy nên khi Lý Thiện Tình tìm đến hỏi lịch trình của Trang Tự, cậu đã nói cho cậu ấy biết.
Buổi tối tại buổi tọa đàm, Trang Tự nể mặt người tổ chức mà đến tham gia. Dù bề ngoài vẫn lịch sự, nhưng thật ra tâm trí lại lơ đãng, gần như giao hết các nhiệm vụ xã giao cho Chu Tư Lam. Anh chẳng bắt chuyện với ai, còn đeo tai nghe nghe điện thoại họp.
Điều khiến Chu Tư Lam cảm thấy kỳ lạ là, khi có người giới thiệu một vị đại diện đến từ tổ chức phi lợi nhuận về bệnh xơ cứng teo cơ bên châu Âu, Trang Tự bỗng thay đổi hẳn thái độ. Không những đổi danh thiếp với đối phương, trò chuyện rất lâu, còn hẹn gặp lại vào chiều hôm sau.
Khi Chu Tư Lam vẫn chưa hiểu chuyện gì xảy ra, anh nhận được cuộc gọi từ Lý Thiện Tình.
Giọng Lý Thiện Tình trong điện thoại rất khẽ. Giọng cậu ấy khàn nhưng lại cực kỳ êm tai, mỗi lần nghe Chu Tư Lam đều thấy có gì đó cuốn hút khó tả. Cậu ấy nói từ đầu dây bên kia: "Tư Lam, tôi không có thiệp mời, nhưng tôi đã vào khách sạn rồi, đang ở cột thứ hai ngoài sảnh tiệc. Cậu có thể dụ Trang Tự ra đây giúp tôi một chút không? tôi muốn hù anh ấy."
Chu Tư Lam liếc mắt nhìn Trang Tự, anh vẫn đang trò chuyện với vị đại diện kia.
Cậu cảm thấy bản thân giống như đang đóng phim nội gián, khó lòng từ chối yêu cầu của Lý Thiện Tình, lại cũng không biết nên ngắt lời Trang Tự thế nào, bèn viện cớ gì đó, nói với Trang Tự vài câu rồi vội vàng đi ra ngoài sảnh.
Tìm đến cột thứ hai, thấy một người cao gầy mặc đồ đen đang núp phía sau. Người đó đội mũ bucket và đeo khẩu trang, Chu Tư Lam đến gần, nhìn thấy đôi mắt lập tức nhận ra đó là Lý Thiện Tình.
"Tư Lam, là tôi." Lý Thiện Tình kéo khẩu trang xuống một chút, nghiêm túc hỏi: "Sao chỉ có cậu vậy?"
Đôi mắt cậu rất to, ánh nhìn có chút cảnh giác, như thể sợ người khác nhận ra mình, dù xung quanh vốn chẳng có ai. Cậu lại kéo khẩu trang lên, nói với Chu Tư Lam: "Cậu giúp tôi dụ anh ấy ra đi, tôi mời cậu ăn cơm."
"Không phải tôi không muốn giúp." Chu Tư Lam sợ cậu hiểu lầm, bèn giải thích cặn kẽ: "Giám đốc Trang đang nói chuyện rất chăm chú với một người đại diện tổ chức phi lợi nhuận chuyên về bệnh xơ cứng teo cơ. Tôi tạm thời không tiện cắt ngang, nên mới tranh thủ ra tìm cậu trước."
Không hiểu sao, Lý Thiện Tình rõ ràng khựng lại một chút. Vài giây sau mới nói: "Vậy à."
Chu Tư Lam thấy cậu thoáng ngơ ngác, trong lòng hơi hoang mang, không nghĩ ra mình đã nói gì sai. Nhưng cũng chẳng có thời gian để nghĩ thêm, vì ngay sau đó Lý Thiện Tình bỗng ngẩng đầu nhìn về phía sau lưng cậu.
Chu Tư Lam quay đầu lại, thấy Trang Tự đang đứng cách đó không xa.
Anh vẫn mặc bộ vest thường ngày, phía sau là đại sảnh sáng rực ánh đèn. Anh bước về phía hai người, đi đến trước mặt Chu Tư Lam, nói: "Tư Lam, em vào trước đi."
Chu Tư Lam cảm thấy nét mặt của Trang Tự có phần cứng ngắc, giống hệt ánh mắt vừa rồi của Lý Thiện Tình, khiến người ta không thể đọc được cảm xúc. Trang Tự lại nhìn cậu một cái, cậu vội vàng trả lời "vâng" rồi quay người đi. Nhưng mới bước được mấy bước, anh không nhịn được mà ngoái đầu lại, vừa vặn nhìn thấy cảnh Trang Tự kéo khẩu trang của Lý Thiện Tình xuống, sau đó cúi đầu.
Không khí lập tức trở nên quái lạ. Chu Tư Lam bước chân nặng nề, quay lại đại sảnh, trong đầu vẫn hiện lên hình ảnh những đường gân xanh nổi lên trên mu bàn tay Trang Tự vừa rồi. Vừa quấn quýt, lại vừa đau đớn đến lạ thường.