Lái xe vòng quanh đảo Marin một lượt, Trang Tự đưa Lý Thiện Tình đến ở trong khách sạn kiểu lâu đài nổi tiếng nhất tại đây.
Lần đến đảo hồi cấp ba, anh cũng ở đây cùng bố mẹ. Khách sạn được thiết kế bởi một nhà thiết kế nổi tiếng, đối diện bến du thuyền tư nhân lớn nhất trên đảo Marin.
Lúc đó Trang Tự mới chỉ mười sáu tuổi, cuộc sống còn trong trẻo vô cùng. Tuy đã sớm nhận được vô số thư tình và tin nhắn tỏ tình, nhưng anh luôn xử lý gọn ghẽ và dứt khoát, chưa từng gây ra rắc rối, cũng chưa từng có ai khiến anh rung động theo bất kỳ hình thức nào.
"Trước khi gặp Lý Thiện Tình, Trang Tự từng nghĩ mình sẽ không bao giờ vướng vào những mối quan hệ tình cảm rắc rối, từng tin rằng bản thân và nửa kia sẽ giống như bố mẹ mình, gặp nhau trong trường học hay nơi làm việc, dần dần tìm hiểu, rồi sâu sắc gắn bó, thuận theo tự nhiên mà xây dựng gia đình.
Thế nhưng ba năm sau, Trang Tự lại nhanh chóng sa vào lưới tình với ác ma nổi tiếng, người đang ngồi ở ghế phụ cạnh anh.
Lúc không có ai, Lý Thiện Tình đi đâu cũng gần như bám lấy Trang Tự không rời, nhưng một khi có người khác, cậu lại chủ động giữ một khoảng cách thật khéo với anh. Khi làm thủ tục nhận phòng, Lý Thiện Tình đứng sau lưng Trang Tự, anh có thể cảm nhận rõ ánh mắt cậu đang nhìn mình, mùi hương thoang thoảng trên quần áo, cùng với nhiệt độ cơ thể ấm áp.
Trang Tự đã bảo trợ lý liên hệ trước với khách sạn, đặc biệt dặn dò về những thứ Lý Thiện Tình dị ứng. Sau khi nhận phòng, nhà bếp gửi bữa ăn riêng phù hợp cho Lý Thiện Tình đến tận phòng.
Hiện tại cậu phải uống mấy loại thuốc, có cái phải uống trước bữa ăn, có cái thì uống kèm bữa. Ban ngày trông cậu vẫn ổn, nhưng sau khi ăn xong thì vì tác dụng phụ của thuốc, cả người bắt đầu uể oải rã rời.
Chưa tới nửa tiếng sau bữa tối, Lý Thiện Tình đã mở máy tính xử lý công việc, Trang Tự cũng ngồi làm việc bên cạnh. Nhưng chưa được bao lâu, anh đột nhiên nhận ra tiếng gõ bàn phím bên kia dừng lại. Sắc mặt Lý Thiện Tình bắt đầu trở nên rất kém, trắng bệch, hai má phồng lên vì nghiến răng chịu đựng, co rúm lại trong sofa không nói lời nào, như đang cố nén cơn buồn nôn, không để bản thân lao vào nhà vệ sinh nôn thốc nôn tháo. Trên bàn vẫn còn hộp kẹo bạc hà không đường cậu luôn mang theo bên mình ban ngày.
Trang Tự nhớ lần ở cùng nhau tại Phiên Thành, phản ứng sau khi uống thuốc của Lý Thiện Tình còn chưa nghiêm trọng đến mức này. Anh dừng công việc lại, bước tới chỗ cậu. Mới đi được vài bước, Lý Thiện Tình đã ngẩng đầu phát hiện, lập tức lên tiếng: "Tiểu Trang, anh ra ngoài đi dạo chút đi, để em yên tĩnh một mình trong phòng."
Rõ ràng là đang đuổi anh ra ngoài.
Nhưng Trang Tự không làm theo. Anh ngồi xuống bên cạnh, nhìn hàng mi của Lý Thiện Tình cùng đôi môi đang mím chặt, trong dạ dày như xuất hiện một khối lạnh cứng, mất đi nhiệt độ.
Mấy năm trước, lúc mẹ phải hóa trị, cũng thường xuyên xuất hiện tình trạng như thế. Khi ấy Trang Tự đã rất thuần thục trong việc an ủi, thậm chí còn biết giúp y tá lấy túi nôn. Thế nhưng giây phút này, ngồi cạnh Lý Thiện Tình, anh lại cảm thấy một loại hoảng loạn và xa lạ chưa từng có.
Xương sống của Lý Thiện Tình nhô lên, chiếc áo thun mỏng ôm lấy hình dáng khung xương. Trang Tự đặt tay lên lưng cậu, cảm nhận được hơi thở hỗn loạn, và cả sự run rẩy rất nhỏ dưới lòng bàn tay.
Chỉ mới đặt tay lên được hai giây, Lý Thiện Tình đã giơ tay lên chắn anh lại: "Đừng."
Lông mày cậu cau chặt, khẽ nhắm mắt, đẩy Trang Tự ra một chút, lầm bầm: "Đừng sờ em, nóng chết đi được." rồi ôm lấy đầu gối, vùi mặt vào trong.
Trang Tự không để ý đến lời từ chối ấy, vẫn kiên quyết vòng tay ôm lấy vai cậu,. Có lẽ Lý Thiện Tình không còn sức phản kháng nữa, một lúc sau, dường như vì bị Trang Tự ôm mà nổi giận, cậu ngẩng đầu lên khỏi đầu gối, không liếc anh lấy một cái, mà áp thẳng mặt vào ngực Trang Tự.
Cậu vòng tay qua cổ anh, dồn cả sức nặng lên người anh, như cố ý muốn Trang Tự cảm thấy mình rất nặng, muốn anh cảm thấy đây là một gánh nặng. Nhưng Lý Thiện Tình xưa nay vẫn rất nhẹ, chưa bao giờ là gánh nặng với anh cả.
Ở góc độ ôm thế này, Trang Tự không thể thấy được gương mặt cậu, chỉ nhìn thấy đỉnh đầu. Mái tóc của Lý Thiện Tình bẩm sinh đã nhạt màu hơn người khác, kết hợp với làn da trắng đến mức như tuyết, nhìn qua trông cứ như là giả. Thế nhưng cậu lại có hơi thở, có nhiệt độ, thông minh và biết nói chuyện.
Không biết đã ôm nhau bao lâu, Trang Tự nghe thấy tiếng cậu vang lên, áp sát vào lồng ng.ực mình: "Được rồi đừng ôm nữa, em muốn uống nước."
Rồi buông anh ra.
Trang Tự đứng dậy rót nước cho cậu. Lý Thiện Tình định tự cầm ly, nhưng Trang Tự cảm nhận được sự yếu ớt của cậu nên không buông tay.
Sau khi uống được mấy ngụm, Lý Thiện Tình bỗng hỏi: "Anh quen ai bên tổ chức phi lợi nhuận về bệnh xơ cứng teo cơ bên hôm kia vậy?"
Trang Tự sững người một chút, rồi đoán chắc là Châu Tư Lam lỡ miệng nói ra.
Anh nói cho cậu tên tổ chức đó, Lý Thiện Tình lập tức lạnh lùng: "Anh tìm người hỏi mấy chuyện đó làm gì? Em tìm chuyên gia giỏi nhất rồi. Đã biết thì hỏi em luôn đi."
"Em đâu có bạc đãi bản thân, anh nghĩ nhiều rồi."
Khóe môi Lý Thiện Tình hơi cong lên, nhưng chẳng giống như đang cười.
"Với lại em cũng chưa được chẩn đoán xác định." cậu lại nói thêm: "Hiện tại chỉ mới ở giai đoạn có đột biến SOD1, chưa ảnh hưởng tới neuron vận động. Anh như vậy xui xẻo chết đi được, biết không hả."
Gương mặt của cậu trắng đến mức như được sơn phủ lên, đôi môi gần như không còn sắc hồng. Nhưng bởi vì quá đẹp, quá hoàn hảo, nên vẫn mang theo một vẻ đẹp tuyệt đối đến mức phi thực. Đôi mắt trừng nhìn Trang Tự, trông dữ vô cùng, nhưng nói xong lại quên khép môi, để lộ ra sự căng thẳng và rối loạn trong lòng.
Trang Tự nhìn cậu mấy giây, nói: "Anh biết rồi." rồi giải thích: "Tình cờ có người giới thiệu, nên anh chỉ nói chuyện vài câu thôi."
Lý Thiện Tình "ừ" một tiếng, đúng là đã khá hơn, bèn có sức mà hung dữ ra lệnh cho Trang Tự: "Lần sau không được tự ý hành động như thế, làm gì cũng phải được Lý tổng cho phép, hiểu chưa? Làm rõ vào, anh chỉ là một trợ lý của Lý tổng thôi đấy."
"Biết rồi, Lý tổng." Trang Tự nhìn gương mặt cậu, trong lòng rõ ràng cảm giác đau đớn nhiều hơn là nhẹ nhõm vì bị Lý Thiện Tình cố ý trêu chọc, nhưng vẫn không kìm được mà nở nụ cười. Anh nói với cậu: "Anh là của em."
Nói xong, Lý Thiện Tình ngẩn ra, chính Trang Tự cũng hơi lúng túng. Anh vốn không phải kiểu người hay nói mấy lời như vậy, càng không phải người sến súa, thế mà vẫn buột miệng thốt ra câu đó với Lý Thiện Tình.
Nhưng dường như Lý Thiện Tình rất thích anh nói như vậy, nở nụ cười đắc ý, hỏi anh: "Thật không? anh là của em thật sao?"
Không đợi Trang Tự trả lời, cậu đã ghé lại gần, hôn lên má Trang Tự. Môi cậu lạnh, mang theo hương bạc hà mát lạnh: "Anh biết thế là được rồi."
Tối hôm đó, tình trạng của Lý Thiện Tình đã dịu đi nhiều, tay chân bắt đầu nghịch ngợm không yên. Trang Tự sợ cậu mệt, bèn giữ cậu lại, khiến cậu không hài lòng lắm, quay lưng lại ngủ. Nhưng đến khi ngủ rồi, cậu lại vô thức quay người, rúc vào lòng Trang Tự, như một con thú nhỏ chơi mệt rồi trở về tổ.
Hôm sau, họ rời khỏi đảo Marina. Vì công ty có việc gấp, Lý Thiện Tình phải về lại Phiên Thành ngay trong đêm.
Đúng lúc đó, Chu Khai Tề vừa học được món mới, mời Trang Tự đến ăn thử, Trang Tự bèn dẫn mẹ đi cùng.
Trong lúc ăn cơm, không biết sao Chu Khai Tề lại bật tivi trong nhà hàng xem tin tức, đang xem thì lại thấy bản tin về việc công nghệ Norlux sắp lên sàn.
Chu Khai Tề vẫn luôn phản đối NoaLume, buông vài lời chê bai, rồi bất chợt hỏi Trang Tự: "Mấy hôm trước Lý Thiện Tình về, có tìm cháu không? Ta nghe nói cậu ta chặn cháu ngoài sảnh tiệc, nhưng hỏi Tư Lam thì nó lại nói không có."
Trang Tự chú ý thấy đũa gắp thức ăn của Chu Tư Lam rút lại, ánh mắt liên tục liếc về phía mình, bèn trả lời với Chu Khai Tề: "Có tìm cháu."
Anh biết chuyện mình và Lý Thiện Tình yêu nhau, Lý Thiện Tình không muốn nhiều người biết, nhưng trước mặt người thân và trưởng bối thân cận nhất, Trang Tự thấy không cần phải giấu.
"Tìm cháu làm gì?" Chu Khai Tề lập tức nhíu mày: "Không phải lần trước cháu bảo lấy số điện thoại của luật sư chuyên xử lý lệnh cấm tiếp xúc rồi sao? Mau đi xin một cái đi."
Chu Khai Tề phản ứng cực đoan như vậy, Trang Tự cũng không muốn làm ông bị sốc, nhưng sự thật là thế, sớm nói hay muộn nói cũng đều khó tránh được tổn thương, nên anh thẳng thắn: "Cháu và Lý Thiện Tình đang yêu nhau, cậu ấy nhớ cháu nên tới tạo bất ngờ, rất bình thường thôi."
Nói xong, quả nhiên cả bàn cơm đều im lặng.
Vài phút sau mới có người gắp đồ ăn tiếp, Trang Tự chủ động khen món mới, nói hương vị sáng tạo, nhưng Chu Khai Tề vẫn không lên tiếng. Tin tức trên tivi kết thúc, cuối cùng Chu Khai Tề cũng mở miệng: "Trang Tự, cháu ra đây với chú một chút."
Mấy năm nay Chu Khai Tề rất hiếm khi gọi thẳng tên Trang Tự, Trang Tự lập tức "vâng" một tiếng, theo ông ra ban công.
Nhà Chu Khai Tề nằm lưng chừng núi, vốn có thể nhìn thấy cảnh đêm của Tân Cảng, nhưng mấy hôm nay sương mù dày đặc, chỉ thấy được những mảng ánh sáng mờ mịt. Chu Khai Tề châm một điếu thuốc, hút nửa điếu rồi hỏi: "Những cô gái người ta giới thiệu, không ai hợp mắt con sao? Con trai cũng được, sao cứ phải là Lý Thiện Tình?"
Giọng ông nén đầy giận dữ và hoang mang, câu cuối thậm chí còn mất cả logic, đầy tuyệt vọng. Trang Tự cũng thấy rõ những nếp nhăn và sự khó hiểu trên gương mặt ông, ông liên tục hỏi: "Từ bao giờ bắt đầu vậy? Hai đứa thật lòng à? Trang Tự, cháu thực sự không thể đổi một người khác sao?"
Từ sau khi ba mất, Chu Khai Tề luôn ủng hộ mọi quyết định của Trang Tự, ngay cả lúc khó khăn nhất cũng chưa từng dao động, là cộng sự thân thiết nhất trong công việc của anh. Ông còn lo cuộc sống của anh không ổn, nên đã điều Chu Tư Lam từ bộ phận cũ sang làm trợ lý cho anh. Đây đã là lần ông nói nặng lời nhất từ trước đến nay. Nếu có thể, Trang Tự cũng không muốn làm ông thất vọng.
Nhưng chuyện này, anh thật sự không thể. Anh chân thành nói: "Đổi người khác thì không thực tế đâu, vì cháu thích cậu ấy từ năm mười chín tuổi rồi."