Lý Thiện Tình trở về Phiên Thành được một tuần thì có người gửi đến một cây đàn piano tam giác rất đẹp. Lúc đàn được giao tới thì cậu không có nhà, đang cùng nhà đầu tư Will và Phương Thính Hàn đến Lợi Thành.
Công ty dự kiến sẽ niêm yết vào tháng Sáu. Ngoại trừ những buổi sáng điều trị cố định, lúc cơn đau tạm thời dịu đi, còn lại hầu như Lý Thiện Tình đều dựa vào thuốc giảm đau và thuốc tập trung thần kinh để cắn răng làm việc, thời gian riêng tư vô cùng ít ỏi.
Lần này đến Lợi Thành, là vì cậu muốn tìm một người đáng tin cho tập đoàn, làm phương án dự phòng, sau này nếu cậu thật sự phải chữa bệnh thì người đó có thể chia sẻ bớt phần công việc của cậu. Will đã giới thiệu cho cậu một vị giáo sư trẻ. Gần đây Triệu Tự Khê quá bận trong phòng thí nghiệm, không thể đi cùng, nên cậu dẫn Phương Thính Hàn theo, cùng Will đến gặp vị giáo sư ấy ở Lợi Thành.
Mấy người trò chuyện suốt một buổi chiều, ai nấy đều thấy khá hợp ý, Lý Thiện Tình đã gửi đi một lời mời làm việc được xem là khá hào phóng trong mắt phần lớn mọi người.
Giáo sư vẫn còn lưu luyến học trò và giảng dạy, xin một tuần để suy nghĩ, Lý Thiện Tình cũng gật đầu, tỏ ý thông cảm. Ra khỏi văn phòng giáo sư, vừa ngồi vào xe, cậu mở điện thoại ra, thấy Mary gửi tới một đống video và hình ảnh.
Video đầu tiên được gửi đến cách đây một tiếng, địa điểm là trước cửa nhà Lý Thiện Tình. Bên cạnh chiếc xe tải là một cần cẩu mini đang hạ xuống một thùng gỗ lớn màu sáng. Trong video là giọng của Mary: "Thiện Tình, em mua đàn piano khi nào vậy?"
Will ngồi cạnh Lý Thiện Tình, có thể nhìn thấy màn hình điện thoại của cậu, cũng nghe được tiếng công nhân trong video. Anh biết rõ tình hình sức khỏe của cậu nên không khỏi ngạc nhiên: "Noah, em định học piano à?"
"Bạn tặng thôi." Lý Thiện Tình trả lời lảng tránh.
Chuyện giữa cậu và Trang Tự, ngoài Mary, Chu Tư Lam và ba mẹ ra thì không ai biết. Cậu cũng không định nói với Will, một là vì trên đời không có bức tường nào kín gió, hai là nếu nói, Will nhất định sẽ lại bắt đầu lo lắng, có khi còn lý trí khuyên cậu nên suy nghĩ lại.
Nghe vậy, Will lại càng tò mò, ngồi thẳng dậy, nghiêng người về phía cậu: "Là loại bạn thế nào?"
Phương Thính Hàn ban đầu ngồi phía trước cũng quay đầu lại hóng chuyện, tay chống lên lưng ghế.
Thấy hai người đều hóng hớt như vậy, trong lòng Lý Thiện Tình thấy buồn cười, ngoài mặt lại làm ra vẻ ngây thơ: "Là kiểu người thích giúp đỡ, thích nâng cao tố chất âm nhạc cho mấy đứa tone-deaf như em đó."
Will nhướng mày, không hỏi thêm nữa.
Lý Thiện Tình mở video tiếp theo Mary gửi. Will nghiêng người lại gần, cùng cậu xem.
Trong video, thùng gỗ đã được tháo ra. Phòng khách nhà Lý Thiện Tình chất đầy những thanh gỗ nhỏ, trông rất lộn xộn. Một cây đàn piano grand gỗ óc chó khổng lồ được đặt ở khoảng trống bên cạnh cửa sổ sát đất, lớp sơn bóng phản chiếu ánh sáng dịu nhẹ, rất hài hòa với màu xanh ngoài cửa sổ và phong cách trang trí trong phòng khách.
"Bọn họ chọn để ở đây." Mary cầm điện thoại lại gần cây đàn, cảm thán: "Đẹp thật đó." Trong khung hình, một công nhân đeo găng tay đang gỡ lớp màng bảo vệ chống va đập.
Công nhân mở nắp đàn, lộ ra nhãn hiệu in nhũ vàng bên trong. Will bỗng bật cười: "Noah, bạn em hào phóng ghê, là con trai hay con gái vậy?"
Lý Thiện Tình không nói gì, lướt qua xem tấm ảnh Mary gửi kèm phía sau là một tấm thiệp, trên đó là nét chữ của Trang Tự: "Muốn dành cho em bất ngờ nên anh tự ý chọn đàn, hy vọng em sẽ thích."
Chữ ký cũng là tiếng Trung, Will không hiểu, chỉ nhận xét: "Ít ra thì tôi đoán ra được là người nước nào rồi."
Lý Thiện Tình định gửi tin nhắn cho Trang Tự, liếc Will một cái, nửa đùa nửa thật: "Em cũng cần có không gian riêng tư đó." Rồi ôm điện thoại né qua một bên, không cho anh nhìn thấy, gửi cho Trang Tự: "Thầy Trang, em nhận được đàn rồi, tối nay về nhà em định tập 'Twinkle Twinkle Little Star' nửa tiếng."
Lúc này vẫn còn trong giờ ngủ của Trang Tự, Lý Thiện Tình cũng không mong anh trả lời ngay. Cậu cười hí hửng gửi tin nhắn xong, vừa ngẩng đầu đã thấy Will đang nhìn mình.
Biểu cảm trên mặt Will chưa kịp thu lại, vừa có vẻ thương hại lại vừa lo lắng, chắc là đang nghĩ Lý Thiện Tình vốn đã yếu ớt, nay bệnh tình chưa rõ, thế mà còn bắt đầu một mối quan hệ yêu đương không biết sẽ đi về đâu thật khiến người ta tiếc nuối.
Lý Thiện Tình hồi nhỏ rất cứng đầu, mỗi lần gặp ánh mắt như vậy lập tức cố tình pha trò về bệnh tình của mình để mọi người xung quanh thấy nhẹ nhõm hơn. Nhưng giờ cậu đã trưởng thành và thực tế hơn, không còn cố can thiệp vào cảm xúc không thuộc về mình. Cậu chỉ mỉm cười với Will: "Đừng thương hại em, em đang rất hạnh phúc mà. Tuổi trẻ tài cao, công ty sắp lên sàn, lại còn có bạn tặng Steinway."
Nỗi xót xa trong mắt Will như càng sâu thêm, Lý Thiện Tình đành vờ như không thấy. Đúng lúc đó, tin nhắn của Trang Tự tới: "Không cần tập bài 'Twinkle', tập sách anh tặng em trước đã."
Lý Thiện Tình sửng sốt, trong lòng khẽ chấn động, thật sự có sách à? Cứ tưởng cây đàn này chỉ để trưng bày thôi chứ. Không ngờ thầy Trang lại nghiêm túc đến vậy. Cậu lập tức nhắn lại bằng mười phần ngoan ngoãn: "Tuân lệnh."
Sau một giấc ngủ trên máy bay, về đến nhà là sáu giờ tối. Trong phòng khách ngoài cây đàn mới thì được dọn dẹp sạch sẽ, Mary cũng đã nấu xong bữa tối.
Lý Thiện Tình ngắm cây đàn một hồi so với trong video còn lộng lẫy hơn. Dưới ánh đèn chạng vạng, lớp sơn bóng phản chiếu ánh sáng dịu dàng. Cậu dùng ngón trỏ gõ nhẹ vài phím, tưởng tượng cảnh Trang Tự đến nhà mình chơi đàn, thấy rất lãng mạn. Nhưng bản thân cậu thì hoàn toàn không thể tạo ra được âm thanh dễ nghe nào, bèn đóng nắp đàn lại, đi ăn cơm.
Vừa ăn xong, Trang Tự gọi điện tới, hỏi cậu có muốn học đàn không. Lý Thiện Tình vốn hơi mệt, nhưng càng muốn xem thử người này định dạy mình thế nào, nên làm theo chỉ dẫn của anh, đặt điện thoại lên giá cao, mở video call.
Không ngờ Trang Tự cũng đang ngồi bên cây đàn ở nhà. Anh mặc một bộ đồ thể thao đã cũ, Lý Thiện Tình nhìn thấy phong cách trang trí kiểu châu Âu lỗi thời trong nhà anh.
Ở Tân Cảng vẫn là buổi sáng, nhưng trời đang mưa, trong nhà u ám. Trang Tự bật đèn cạnh đàn, khiến khung hình bị chói trắng một chút rồi dần rõ nét lại. Anh cúi đầu đánh vài phím, nghiêm túc hỏi: "Tìm thấy sách chưa? Cuốn đầu tiên của John Thompson."
Lý Thiện Tình lấy ra quyển sách bìa màu mè sặc sỡ, đặt lên giá nhạc, nửa thật nửa đùa than thở: "Giống sách cho trẻ con quá, chỉ thiếu mỗi phiên âm thôi."
Cậu vốn muốn được Trang Tự dỗ dành vài câu rồi mới bắt đầu luyện đàn, nào ngờ lại nghe thấy giọng một người phụ nữ: "Trang Tự hồi nhỏ cũng học từ quyển này đấy."
Lý Thiện Tình sững người, thấy trong khung hình Trang Tự cũng ngẩn ra.
Anh quay đầu lại, chắc là nhìn về phía bà nhỏ giọng gọi: "Mẹ."
Trên gương mặt vốn anh tuấn của anh thoáng hiện nét bối rối thuộc về cảm xúc con người giống hệt lúc anh khẽ nói với Lý Thiện Tình: "Anh là của em."
"Làm phiền mẹ không? Con đeo tai nghe nhé." Trang Tự nói với cô.
Giọng của cô Hứa tràn đầy vui vẻ: "Không cần đâu, mẹ lên lầu đây."
"Thiện Tình, mẹ đi rồi." bà còn bước tới chào Lý Thiện Tình. Cậu nhìn thấy gương mặt bà, quàng khăn choàng, sắc mặt khá hơn nhiều so với lần trước, bất giác cảm thán: "Trang Tự mà yêu đương thì đúng là khác thật đấy, hồi còn đi học, bọn cô bảo nó chơi đàn trong tiệc cuối năm công ty, năn nỉ bao nhiêu cũng không chịu đánh một nốt."
Nói xong bà lập tức rời đi, Lý Thiện Tình hỏi anh: "Dì biết rồi à?"
Trang Tự trả lời: "Anh nói mấy hôm trước rồi." Lý Thiện Tình bèn không nhịn được cười, trêu anh: "Năm nay đến công ty em biểu diễn kết chương trình tất niên đi, dọa bọn họ một trận."
"Không phải là không được." Trang Tự lạnh lùng liếc mắt nhìn camera một cái: "Em mời anh thì anh có thể đến." Cái kiểu như muốn công khai chuyện yêu đương ngay lập tức ấy lại xuất hiện.
Lý Thiện Tình lập tức cầu xin: "Thôi thôi, em không mời nổi anh đâu."
Ban đầu, việc học đàn piano theo sách John Thompson diễn ra rất suôn sẻ, Lý Thiện Tình học đọc bản nhạc cực kỳ dễ dàng, Trang Tự nói cậu có năng khiếu. Lý Thiện Tình lanh lợi hỏi: "Anh từng dạy ai mà không có năng khiếu chưa?" Làm Trang Tự tức đến ngẩng mặt trừng cậu.
Nhưng đến khi chơi được khoảng hai mươi phút thì xảy ra một chuyện không mấy tốt đẹp.
Lý Thiện Tình đang chuẩn bị tập phối hợp hai tay, thì ngón út tay phải bỗng cảm thấy hơi lạ, như thể mất đi lực, không thể ấn xuống phím đàn như những ngón khác.
Cậu nhận ra điều đó, nhưng ngón út theo quán tính vẫn ấn xuống, chỉ phát ra một tiếng rất khẽ, ngay sau đó, ngón út lập tức bắt đầu run rẩy một cách không kiểm soát. Tim cậu cũng giống như nốt nhạc, lơ lửng rồi nhẹ nhàng rơi xuống giữa mặt đất, làm chấn động không khí một chút, rồi tan biến, không còn cảm giác nữa.
Cơ thể Lý Thiện Tình như bị chia làm hai nửa, lý trí vẫn rất tỉnh táo, lập tức rút tay lại, nhìn vào camera, ngừng hai giây rồi mỉm cười, nói với Trang Tự: "Thầy Trang, em hơi mệt rồi."
Trang Tự ngẩng đầu, không nhận ra điều gì, trả lời lại: "Vậy nghỉ một chút đi."
Lý Thiện Tình "ừ" một tiếng, đóng nắp đàn lại, cúi người hôn nhẹ vào camera: "Vài hôm nữa em rảnh lại hẹn anh." Chào tạm biệt xong, cúp cuộc gọi video.
Đóng nắp đàn, cậu quay về phòng mình, không rửa mặt cũng chẳng thay đồ, cứ thế nằm vật xuống giường.
Lý Thiện Tình giơ tay lên chạm vào mặt mình, từ mí mắt sờ xuống sống mũi, đến môi, cảm nhận đầu ngón tay ma sát nhẹ trên da, sờ một lúc, ngón út tay phải lại bắt đầu khẽ run rẩy. Cậu thấy sợ, bèn tắt đèn, nhắm mắt lại, đầu óc không kiểm soát được, như đèn kéo quân lần lượt hiện lên những hình ảnh của cuộc đời hơn hai mươi năm qua.
Cảm giác ở đầu ngón tay, mỗi lần đau đớn về thể xác hay tinh thần, đều là dấu hiệu chứng minh mình còn sống. Phải không?
Vẫn chưa sống đủ. Trái tim yếu ớt của Lý Thiện Tình thầm kêu cứu. Cậu dùng tay trái xoa bóp ngón út tay phải của mình, như vô vọng mong có thể ấn trả lại chút sức lực. Lại nghĩ, cậu vẫn chưa gỡ rối xong những mối tơ trong đời, vẫn chưa hoàn thành sự nghiệp cần làm, vẫn chưa thể khéo léo công khai mối quan hệ với Trang Tự, cùng anh trở thành cặp đôi hoàn hảo mà ai cũng ngưỡng mộ.
Thật sự rất muốn tạo cho mình một bộ xương mới, để chơi đàn, chơi game, sống một cuộc sống khỏe mạnh, chứ không phải chết đi trong tay trắng, để lại cho người yêu một vết thương không thể chữa lành.
Nghĩ đến đây, Lý Thiện Tình lại nhớ khi mới quen Trang Tự, mình không bao giờ nghĩ trước nghĩ sau, cứ thế mà tận hưởng ánh mắt và sự chú ý của anh, như đang uống nước ào ào.
Sao bây giờ lại không thể không nghĩ đến chuyện Trang Tự có muốn hay không, thích hay không, không thể không nói cho anh biết mình bị bệnh, lại còn không dám liên lạc nữa. Trở nên yếu đuối đến mức kéo mọi người đứng trên bờ vực thẳm, cùng nhau lao đao sắp rơi xuống.
Khoảnh khắc cái chết đến sẽ là cảm giác thế nào? Là hoàn toàn trống rỗng sao, là ngã xuống xe lăn trong bộ dạng thảm hại sao?
Lý Thiện Tình không muốn nghĩ đến Trang Tự nữa, cứ thế tưởng tượng ra cảnh thê thảm cuối cùng của bệnh tật, nghĩ mãi đến khi dây thần kinh sợ hãi cũng tê dại, không còn quá sợ nữa, cậu mới ngồi dậy, lập tức hẹn bác sĩ làm kiểm tra.
Sau đó vì lo lắng mà không thể ngủ, cậu mở máy tính, mở lại video nhảy dù của Trang Tự. Lý Thiện Tình đeo tai nghe, xem đi xem lại đoạn Trang Tự nhảy xuống, tiếng gió vù vù như vang lên ngay bên tai cậu. Lại nhớ đến mỗi giây phút bên nhau, cậu luôn có cảm giác chắc chắn rằng mình sẽ không đánh mất thêm điều gì nữa, nên lòng cũng vì thế mà bình yên, mềm mại, tràn đầy hạnh phúc.
Lý Thiện Tình rất muốn gọi cho Trang Tự, bắt đầu tìm kiếm lý do để nhắn tin.
Sau khi dạy Lý Thiện Tình buổi học piano đầu tiên, Trang Tự lập tức đến công ty. Anh có một linh cảm không mấy tốt, là vì vẻ mặt của Lý Thiện Tình lúc cúp máy.
Tất nhiên, cũng có thể là anh nghĩ nhiều. Nốt nhạc cuối cùng Lý Thiện Tình chơi, đúng là nghe hơi nhẹ một cách kỳ lạ. Trang Tự rất muốn hỏi thêm vài câu, nhưng Lý Thiện Tình bảo mệt muốn ngủ, nên anh không làm phiền nữa, đến công ty và bắt đầu lịch trình trong ngày.
Suốt tuần nay, thái độ của Chu Khai Tề với Trang Tự vẫn hơi gượng gạo, có lẽ là vì ông không hài lòng với đối tượng yêu đương của anh. Thỉnh thoảng hai người cùng tham gia tiệc xã giao, Chu Khai Tề lại không nhịn được mà khen mấy chàng trai cô gái cùng tuổi anh: "Chính trực, nhân phẩm tốt, lại còn xinh xắn, ưa nhìn."
Trang Tự hiểu rõ ý của ông, vẫn đang cân nhắc xem phải làm thế nào mới có thể khiến ông hoàn toàn từ bỏ những suy nghĩ viển vông ấy. Có lẽ chỉ còn cách đợi sau khi công ty của Lý Thiện Tình niêm yết, tìm một cơ hội nửa công khai mối quan hệ giữa hai người.
Dẫu sao thì lời đồn về việc Lý Thiện Tình theo đuổi anh cũng chỉ là lời đồn, điều Trang Tự lo lắng nhất vẫn là việc cả hai ở xa nhau. Nếu có ai đó cho rằng Lý Thiện Tình còn độc thân, rồi theo đuổi dây dưa, dù Lý Thiện Tình chưa từng nhắc đến, nhưng mấy năm gần đây, Trang Tự không phải chưa từng nghe người ta nói có người thầm mến cậu, thì thứ cảm giác chiếm hữu trong anh dành cho cậu, cùng nỗi ghen tuông khó thốt thành lời cứ thỉnh thoảng xuất hiện ấy, vốn đã rất khó để đè nén xuống, càng không thể chấp nhận viễn cảnh đó xảy ra.
Trang Tự hiểu rõ những cảm xúc ấy là không đúng, chỉ là mỗi lần có chuyện gì liên quan đến Lý Thiện Tình, anh vẫn luôn khó lòng kiểm soát được bản thân.
Buổi chiều, Trang Tự lại đến chi nhánh ở nội địa. Vừa xuống máy bay lên xe, anh nhận được một tin nhắn từ Lý Thiện Tình, người lẽ ra giờ này đang ngủ. Tin nhắn viết: "Tiểu Trang, cái danh sách yêu đương của tụi mình ấy, cái mục ghi ưu khuyết điểm của đối phương, anh viết xong chưa?"
Trang Tự ngẩn người, trả lời: "Chưa."
Trong danh sách các việc nhất định phải làm khi yêu quả thực có một mục là viết ưu khuyết điểm của đối phương rồi trao đổi với nhau. Trang Tự vốn không định làm theo, anh cảm thấy mấy chuyện này rất dễ dẫn đến cãi vã. Vì thật ra mà nói, anh thấy Lý Thiện Tình chẳng có khuyết điểm nào đáng kể. Nhưng nếu cậu viết về anh, nhất định có thể viết ra mấy trang giấy.
"Vậy anh viết đi." Lý Thiện Tình nhắn lại: "Em viết phần của anh xong rồi. Viết xong mình đổi nha."
Trang Tự hơi bất đắc dĩ, hỏi em: "Cái mục này mình đổi thành cái khác được không?"
Lý Thiện Tình lập tức trả lời "Không được", rồi gọi điện tới. Giọng nói có phần khàn khàn, rõ ràng nói là đi ngủ sớm, nhưng nghe như nửa đêm còn chưa ngủ, hỏi anh: "Tại sao lại muốn đổi?"
"Lý Thiện Tình." Trang Tự hỏi: "Nửa đêm không ngủ, em thức để viết khuyết điểm của anh đấy à?"
"Là ưu khuyết điểm." Lý Thiện Tình giở giọng làm nũng: "Anh viết đi mà, có thành thật thì mới tiến bộ được chứ."
Xe sắp tới nơi, Trang Tự có phần bất lực: "Anh viết không ra."
"Vậy thì tham khảo bản của em đi." Lý Thiện Tình nói: "Em phân tích rất kỹ đó."
Trang Tự thật sự khó mà trái lời cậu, đành lùi bước: "Vậy em gửi trước cho anh xem."
"Được, anh xem xong rồi, tối nay nhớ viết xong nộp lại cho em nha." Lý Thiện Tình ngang ngược ấn định hạn chót nộp bài.
Cúp máy xong, tập tin lập tức được gửi tới. Kỳ lạ là, Lý Thiện Tình gửi tới tận hai bản. Trang Tự chuẩn bị xuống xe nên chưa kịp xem, chỉ lưu tạm vào thư mục, đi được mấy bước mới nhìn lại điện thoại thì phát hiện cậu đã rút lại một bản, nhưng không nói gì cả.
Bản còn lại có tiêu đề "Ưu khuyết điểm của Trang Tự".
Trang Tự thấy lạ, vô thức mở thư mục lên xem, phát hiện bản mà Lý Thiện Tình lỡ gửi rồi rút lại, là di chúc của cậu.