Danh Sách Di Nguyện Thật Sự - Tạp Bỉ Khâu

Chương 52

Điều đầu tiên là không nên thức khuya, khiến đầu óc mơ hồ; điều thứ hai là trách ngón tay không có lực, còn hơi run, lại dùng bàn rê chuột của laptop. Lý Thiện Tình vốn định gửi cho Trang Tự bản thảo liệt kê ưu khuyết điểm của anh mà cậu đã cẩn thận viết ra, không hiểu sao thao tác thế nào lại gửi nhầm cả bản di chúc mới sửa xong cùng lúc.

Vừa gửi xong đã phát hiện ra, cậu hoảng hồn, vội vàng thu hồi trong vài giây, không dám nói gì cả, chỉ đành ôm hy vọng may mắn rằng Trang Tự chưa kịp xem.

May là lúc ấy Trang Tự chắc đang bận, một lúc sau mới trả lời lại: "Được, tối rảnh anh sẽ viết một bản gửi cho em."

Ban ngày Lý Thiện Tình tiếp tục gặp mặt các nhà đầu tư tổ chức, đến chiều mới có thời gian đi kiểm tra. Cũng may bác sĩ không nói gì khiến cậu như rơi vào hầm băng, chỉ bảo kết quả lần này gần như không khác gì so với lần trước, chỉ là có chút trách cứ vì cường độ làm việc của cậu quá cao. Ông nói thể chất của cậu vốn đã yếu hơn người bình thường rất nhiều, cứ kéo dài mãi như vậy thì cơ thể khó mà chịu nổi.

"Nhưng biết sao được." Lý Thiện Tình không nhận được tin xấu mà mình sợ nhất, tâm trạng lập tức khá lên, lại bắt đầu cợt nhả: "trên Trái Đất có bao nhiêu khách hàng và nhà đầu tư đang chờ tôi đến cứu rỗi cơ mà."

Bác sĩ chỉ biết lắc đầu, bất lực nói: "Sau khi niêm yết xong, cậu nhất định phải nghỉ ngơi thật tốt."

Lý Thiện Tình miệng thì trả lời vâng, nhưng vừa ra khỏi văn phòng bác sĩ là đã ném hai chữ "nghỉ ngơi" ra sau đầu.

Tối đó kiểm tra email, mới phát hiện Trang Tự đã gửi cho cậu một tài liệu đến hòm thư cá nhân từ mấy tiếng trước. Mở ra thì thấy chỉ có vài dòng, Trang Tự viết: Ưu điểm của Lý Thiện Tình là thông minh. Khuyết điểm: tạm thời chưa có.

Lý Thiện Tình xem xong không phải là không bật cười, nhưng đúng là quá qua loa. Cậu nhìn đồng hồ, Trang Tự đang ngủ, nên không gọi điện mà chỉ nhắn lại: "Không đạt, viết lại."

Cậu đã viết hẳn hai trang A4 đầy đủ, khen Trang Tự lên tận mây xanh, dù thế nào cũng nên khen thêm ngoại hình của Lý Thiện Tình vài câu chứ. Sao mà ưu điểm lại chỉ có "thông minh"?

Hôm sau, Trang Tự gửi lại một bản mới, nhưng không nhắc đến trong điện thoại. Lý Thiện Tình lại bận tối mắt, mấy ngày sau mới xem được, phát hiện Trang Tự chỉ thêm vài chữ, biến ưu điểm thành: thông minh, cẩn thận, đẹp trai.

Lý Thiện Tình lười bắt bẻ, trực tiếp chấm điểm: B-.

Trang Tự lập tức gọi điện đến hỏi: "Sửa lại được không? anh chưa từng bị điểm B- bao giờ."

"Yêu cầu lắm chuyện." Lý Thiện Tình thử đứng ở góc độ của anh mà nghĩ, lòng tốt trỗi dậy bèn sửa thành: A+.

Từ tháng Tư đến đầu tháng Sáu, công ty thuận lợi niêm yết, sáu mươi, bảy mươi ngày đêm, Lý Thiện Tình sống trong thân phận Noah Lee, dốc toàn lực cho sự nghiệp.

Vị giáo sư từng gặp ở Lợi Thành đã chấp nhận lời mời làm việc của Lý Thiện Tình, chính thức gia nhập đội ngũ vào tháng Năm, gây ra một làn sóng nhỏ. Lại có người đào bới tin đồn về tình trạng sức khỏe của Lý Thiện Tình trước kia, tung lên mạng khắp nơi, nhưng đều bị công ty truyền thông xử lý sạch sẽ, không ảnh hưởng gì đến tiến trình niêm yết.

Chỉ là Lý Thiện Tình không còn thời gian gặp Trang Tự, cũng không còn thời gian học piano, mặc dù cậu cũng chẳng dám học nữa.

Có lúc bận cả ngày, cậu chỉ có thể gọi một cuộc video ngắn cho Trang Tự, rồi nằm trên giường thao thức vì nhớ anh, cảm giác như cuộc sống lại quay về thời điểm trước đây khi sức khỏe cậu còn yếu. Cậu bắt đầu nghi ngờ mình đã quen với những lần điều trị bằng điện kích cách ngày, cũng quen với đủ loại tác dụng phụ của thuốc. Chẳng qua là đau đớn và khoảng nửa tiếng khó chịu sau thuốc mà thôi. Chỉ cần không phải kết cục tệ nhất, cậu hoàn toàn có thể bình tĩnh mà sống chung với bệnh teo cơ tiến triển, giống như đã sống chung với hen suyễn và các bệnh nền khác.

Lý Thiện Tình luôn là người có tâm thái tốt, lại tích cực trở lại.

Cuối cùng cũng đến đêm trước ngày niêm yết, Lý Thiện Tình cùng những người đồng sáng lập và các nhà đầu tư bay đến thành phố có sàn giao dịch chứng khoán. Ba mẹ và người thân của cậu cũng đến, cả đoàn ở tại tầng cao nhất của một khách sạn ở trung tâm thành phố. Dù không tiện mời Trang Tự, nhưng Lý Thiện Tình vẫn dành thời gian gọi điện cho anh lâu hơn thường lệ sau khi về phòng.

Trang Tự dường như vừa mới thức dậy không lâu, giọng khàn khàn, nghe cũng có phần mệt mỏi.

Lý Thiện Tình kể lể với Trang Tự những vất vả trong mấy tháng qua, than thở bản thân đã cực nhọc ra sao. Nói mãi rồi, vì quá mệt mà ngủ thiếp đi, bị tiếng báo tai nghe hết pin đánh thức, chẳng ngờ lúc ấy đã là ba giờ sáng. Lý Thiện Tình liếc nhìn điện thoại, thấy cuộc gọi với Trang Tự vẫn chưa tắt, nhưng đầu dây bên kia không hề có tiếng động, có lẽ là sợ ảnh hưởng đến giấc ngủ của Lý Thiện Tình nên anh đã bật chế độ im lặng.

Lý Thiện Tình khẽ khàng lên tiếng một câu, đầu bên kia lập tức có âm thanh vọng lại, có chút ồn ào, như đang ở ngoài trời, nghe cả tiếng gió thổi vù vù. Trang Tự hỏi: "Em sao lại thức dậy rồi?"

"Tai nghe hết pin rồi." Lý Thiện Tình trả lời, rồi lại hỏi: "Anh cứ để cuộc gọi suốt như vậy à? Tiểu Trang, không phải anh còn phải đi làm sao?"

Trang Tự nói: "Không sao đâu", bảo cậu nghỉ ngơi cho tốt, sau đó mới dứt cuộc gọi.

Thời gian đối với Lý Thiện Tình mà nói thật sự quý giá, dù gì cậu cũng có thể đang mắc phải một căn bệnh cần phải chạy đua với thời gian. Thế nhưng, đến lúc thực sự cần làm việc, vẫn phải từng bước từng bước một, lo lắng hay vội vã cũng chẳng ích gì. Vậy là Lý Thiện Tình cứ thế mà buông thả thời gian, ngủ thẳng đến sáng sớm ngày công ty lên sàn. Khi tỉnh dậy, chuyên viên tạo mẫu đã đợi sẵn ngoài cửa.

Cầm điện thoại lên, lại thấy Phương Thính Hàn nhắn tin cho mình, nói là mất ngủ, sáng sớm đã bắt xe ra ngoài đi dạo, chụp lại một tấm hình bảng quảng cáo ở một quảng trường nổi tiếng logo và quảng cáo của NorLux Biotech hiện rõ trên đó. Trong bức hình còn có cậu trong buổi họp báo đầu tiên của NoaLume, mặc một bộ đồ màu nhạt, gương mặt không biểu cảm. Phương Thính Hàn hiếm khi tỏ ra hào sảng, gửi lời: "Thiện Tình, hôm nay là ngày của chúng ta!"

Bảy rưỡi, trời vừa sáng, Lý Thiện Tình cùng các đồng sáng lập có mặt tại sảnh lễ tân, bắt đầu buổi diễn tập. Cậu muốn Phương Thính Hàn và Triệu Tự Khê cùng mình gõ chuông. Triệu Tự Khê trang điểm nhẹ, trông rất căng thẳng, bàn tay đặt trên mu bàn tay Lý Thiện Tình còn run hơn cả cậu.

Diễn tập xong, Lý Thiện Tình nhận một vài cuộc phỏng vấn ngắn từ báo giới, rồi cũng đến khoảnh khắc cuối cùng đứng trên bục chuông.

Tay cầm búa chuông, trước mặt là hàng loạt máy quay truyền hình trực tiếp khoảnh khắc thành công của cậu, Lý Thiện Tình bỗng nhớ lại khi mười mấy tuổi, vụng về ép Trang Tự đưa mình vào danh sách cấy ghép, rồi lại không chút do dự rời khỏi Tân Cảng, đến Phiên Thành nơi phù hợp với cuộc sống của mình. Nhớ đến lần đầu tiên tham gia thuyết trình tại vườn ươm, bị chất vấn liên tiếp đến mức nổi mề đay, phải nhập viện truyền dịch, nhìn thấy Trang Tự vội vã đến bên mình. Cũng nhớ tới lần trong một câu lạc bộ nọ, ngửi thấy mùi thuốc lá từ nhà đầu tư đầu tiên và bạn của anh ta, chạy vào nhà vệ sinh hít thuốc hen, quyết tâm chia tay với Trang Tự.

Bàn tay Lý Thiện Tình khẽ run, mắt bị ánh đèn flash làm chói đến mức đau rát. Cậu đã uống thuốc giảm đau, nhưng dạ dày vẫn co thắt từng cơn. Những chứng bệnh lặt vặt đã theo cậu suốt nửa đời người, như vai phụ cố định trong sitcom, chưa từng vắng mặt. Mà tất cả những gì cậu giành được hôm nay, dù không nằm trong danh sách những điều cần làm khi yêu, nhưng lại từng được khắc sâu trong giấc mơ tuổi mười mấy non dại của cậu.

Lý Thiện Tình muốn được tất cả mọi người nhìn thấy, được nhớ đến. Cậu hy vọng cái tên của mình sẽ được nhắc mãi, không bao giờ bị quên lãng, dù là bị ghét hay được yêu, đều có thể trở thành truyền kỳ của một thế hệ. Dù thế nào đi nữa, hôm nay cậu đã không thất bại.

Chỉ vài giây gõ chuông, mã giao dịch cổ phiếu của công ty hiện lên trên tất cả màn hình phát sóng trực tiếp. Lý Thiện Tình đóng băng lại chuỗi thất bại và thành công suốt mấy năm qua cùng các đồng sáng lập trong khoảnh khắc ấy, cũng hoàn thành một việc mà cậu chưa bao giờ đoán trước được quá trình, nhưng luôn tin rằng mình sẽ làm được.

Lý Thiện Tình thở phào một hơi, nhưng lại nhớ Trang Tự hơn bao giờ hết. Cậu có được đã đủ nhiều. Những tổn thương mang đến cho Lý Thiện Tình một phần trưởng thành, là việc cậu cuối cùng cũng chấp nhận dù bản thân xuất sắc đến vô song, thì cũng không thể có được tất cả. Nhưng nếu Trang Tự có mặt ở đó, chúc mừng cho thành tựu của cậu, thì hạnh phúc cậu cảm nhận được chắc chắn sẽ lớn hơn, cảm giác an toàn và mãn nguyện cũng sẽ thực tế hơn nhiều.

Cậu nghĩ mình đã hoàn thành chuyện quan trọng nhất trong năm nay, sau này nhất định phải ở bên Trang Tự nhiều hơn, bất kể sức khỏe ra sao.

Sau khi thị trường mở cửa, cổ phiếu tăng trưởng thuận lợi, ai nấy đều yên tâm. Họ tổ chức một bữa tiệc trưa cảm ơn, dưới sự cổ vũ của mọi người, Lý Thiện Tình lên phát biểu ngắn, gửi lời cảm ơn đến tất cả những ai từng giúp đỡ mình.

Báo chí truyền thông tụ họp đông đủ tại hiện trường, Lý Thiện Tình chỉ dám tùy tiện nói chuyện về bản thân, tuyệt nhiên không nhắc đến tên Trang Tự. Cậu do dự mãi, nghĩ ra vài câu hài hước khác nhau, cuối cùng lại không nói câu nào.

Bữa tiệc tối riêng tư do Will sắp xếp, tổ chức ở một câu lạc bộ tư nhân trong trung tâm thành phố. Ba mẹ Lý Thiện Tình cũng có mặt. Hơn ba mươi người tham dự, đều là người quen của cậu, từ nhà đầu tư, giáo sư đến các nhà báo có quan hệ tốt. Ai nấy đều chúc mừng Lý Thiện Tình. Đại sảnh đèn đuốc sáng rực, váy áo lộng lẫy.

Căn bệnh nhớ thương Trang Tự có thể phát tác bất kỳ lúc nào của Lý Thiện Tình lại tái phát dữ dội. Cậu đi tới bên cửa sổ sân thượng, bên ngoài trời đang mưa, ánh đèn đỏ xanh đổ bóng loang loáng trên mặt đường ướt. Cậu nhắn tin cho Trang Tự: "Chào buổi sáng, anh dậy chưa? Hôm nay anh đi đâu vậy?"

Không biết vì sao, đầu bên kia Trang Tự đang gõ chữ một lúc, rồi nhắn lại: "Em đoán xem?"

Lý Thiện Tình bỗng giật mình, không biết nên trả lời thế nào, Trang Tự lập tức gọi điện đến. Anh hỏi: "Không phải bận lắm sao? Sao còn có thời gian nhắn cho anh?"

Giọng anh trầm thấp, như thể bên kia cũng đang có mưa. Lý Thiện Tình bất giác căng thẳng, ánh mắt quét dọc theo con phố ngoài sân thượng, bỗng chú ý đến phía bên kia con đường vắng, gần góc phải đoạn giao nhau, có một người đang che ô trong suốt đứng bên cạnh đèn giao thông.

Ánh sáng thật sự quá mờ, Lý Thiện Tình nhìn mấy giây vẫn không thể xác định được, bèn nói với Trang Tự: "Không bận lắm, đang đợi Trang Tổng đến chúc mừng em nè, chờ mãi không thấy, đành phải tự đi tìm anh thôi."

"Chúc mừng, Noah." Trang Tự nói với Lý Thiện Tình: "Em đã thành công rồi."

Lý Thiện Tình chưa từng nghe Trang Tự gọi mình bằng tên tiếng anh, tim cậu như lỡ một nhịp, nói: "Đừng gọi linh tinh." rồi hỏi anh: "Em đoán không ra. Anh rốt cuộc đang ở đâu vậy?"

Từ một Tân Cảng mưa rơi đến bên ngoài sàn giao dịch chứng khoán cũng đang mưa, từ ban ngày mưa đến đêm tối mưa. Trang Tự đã xem ảnh Lý Thiện Tình xuất hiện trên màn hình quảng cáo khổng lồ ngoài phố cùng mã cổ phiếu niêm yết. Thế giới từng thuộc về SyncPulse, giờ cũng đã thuộc về NoaLume. Lý Thiện Tình đã thực hiện được ước mơ của mình, ở độ tuổi trẻ đến mức khó tin.

Đứng che ô bên ngoài tòa nhà tổ chức tiệc cảm ơn của Lý Thiện Tình, Trang Tự chợt nhận ra, vì những lời dối lòng trong quá khứ của mình, anh vậy mà chưa từng bỏ lỡ bất kỳ thời khắc quan trọng nào trong cuộc đời Lý Thiện Tình, tuy không phải đều trực tiếp có mặt.

Mưa tháng Sáu rất ẩm nhưng không lạnh, Lý Thiện Tình nhắn hỏi: "Anh rốt cuộc đang ở đâu vậy?", Trang Tự dù biết cậu có lẽ đã đoán ra, lại không muốn nói thẳng ra. Vì dẫu có nói, Lý Thiện Tình cũng không tiện ra ngoài, Trang Tự vốn chỉ định nhìn cậu vài phút rồi về khách sạn, không ngờ Lý Thiện Tình lại là người chủ động nhắn trước.

Hai người đã hai tháng không gặp, trên thực tế, Trang Tự từng đến tìm Lý Thiện Tình hai lần, một lần là ở một buổi tiệc, một lần khác là trong một hội nghị. Nhưng anh không xuất hiện, không muốn chiếm thêm thời gian vốn đã căng thẳng của Lý Thiện Tình. Âm thầm quan sát từ xa, Trang Tự cảm thấy hành động của mình có phần b.ệnh ho.ạn. Sau khi đọc di chúc của Lý Thiện Tình, vì cậu quá thẳng thắn, hành vi lén lút của anh dường như càng trở nên bất ổn.

"Anh đang trên đường tới tìm em à?" Lý Thiện Tình không nghe anh trả lời, tự mình đoán.

Trang Tự không biết cậu thật đoán hay giả vờ đoán, chỉ khẽ "ừ" một tiếng. Lý Thiện Tình lại nói: "Bao giờ đến? Em ra đón anh."

"Không cần đâu." Trang Tự thuận theo lời cậu: "Sân bay đang kẹt, anh sẽ tới tìm em. Em ở đâu?"

Lý Thiện Tình khó xử khẽ "à" một tiếng, nói: "Em đang ở chung một phòng với ba mẹ... phải làm sao đây?" Giọng điệu mang theo một kiểu ngây thơ mập mờ, khiến người nghe khó lòng coi đó là quấy rầy hay làm phiền.

Vậy mà Trang Tự lại trả lời thật: "Em có thể đến phòng anh." Lý Thiện Tình lại im lặng.

Cả hai lặng thinh một lát, Trang Tự chợt phát hiện trong tai nghe vang lên tiếng mưa giống hệt âm thanh bên tai mình. Tiếng mưa trở nên rõ ràng, như vọng từ không trung xuống. Đối diện con phố đen ngòm, xuất hiện một người đang che ô, mặc toàn đồ trắng, ống quần đã lấm bẩn vài chỗ, đi đến trước đèn giao thông. Một lát sau, đèn xanh bật lên, người kia loạng choạng bước về phía anh.

Người ấy đến trước mặt anh, nâng ô lên một chút, gương mặt Lý Thiện Tình dưới bóng tối trắng đến rõ ràng. Hiển nhiên là cậu có trang điểm nhẹ, môi đỏ hồng rực.

"Được lắm, Trang Tự, bị em bắt gặp rồi nhé." Lý Thiện Tình đắc ý nói, thu ô lại, chui vào dưới ô của Trang Tự.

Trên tóc cậu có mùi gel vuốt tóc thơm ngát, khiến Trang Tự nhớ đến một mục trong bản di chúc cậu viết: để lại một khoản tiền cho tạo mẫu tóc Allen, để anh ta có thể rời khỏi đối tác hiện tại, mở một tiệm riêng mà anh ta vẫn hằng ao ước.

Cánh tay Lý Thiện Tình ban đầu chạm vào tay Trang Tự, rồi khẽ đặt lên khuỷu tay anh, tuy hiện tại cậu không còn do dự nữa, nhưng sức lực vẫn giống như lần đầu gặp lại sau khi hai người chia tay.

Hôm ấy, Trang Tự khó chịu với cậu, thế nên trong thang máy, Lý Thiện Tình đã do dự mà chạm vào anh, thăm dò. Thấy Trang Tự không hất ra, cậu mới nhẹ nhàng dán tay vào người anh, như một viên nam châm yếu ớt hút chặt lấy.

Trang Tự nhìn tay cậu, Lý Thiện Tình hỏi: "Tiểu Trang, anh đến từ bao giờ thế?"

"Sáng nay." Trang Tự trả lời.

"Em không dám mời anh đâu." Lý Thiện Tình liếc mắt: "Nếu bị người khác phát hiện chúng ta quen nhau, lại có quan hệ không tệ, có vẻ sẽ ảnh hưởng không tốt đến danh tiếng công ty anh. Mấy lời đồn đại bây giờ đã quá đủ rồi."

Trang Tự nghe cậu giải thích, chỉ quan tâm đến một điểm: "Chỉ là quan hệ không tệ thôi sao?"

"Trời ơi, anh biết rõ mà." Lý Thiện Tình cau mày với anh, qua loa lấp li.ếm, đảo mắt nhìn quanh rồi hỏi: "Xe anh đâu?"

Dường như cậu muốn rời khỏi nơi này với Trang Tự, khiến anh hơi bất ngờ, hỏi lại: "Em không về à?"

Lý Thiện Tình lắc đầu: "Ra ngoài rồi, về làm gì." Rồi như sực nhớ điều gì đó, cậu bật cười nói: "Không phải anh bảo em tới phòng anh sao? Sao, chỉ nói miệng thôi à?"

Trang Tự dắt cậu đi về phía xe. Vừa đi được vài bước, tay Lý Thiện Tình khẽ trượt đến ống tay áo anh, có lẽ sợ gần đó có truyền thông, hơi do dự đặt tay lên cổ tay anh, định rút về. Trang Tự nhìn cậu một cái, bèn nắm lấy tay cậu.

Bàn tay Lý Thiện Tình thon dài, thường bị chụp cận cảnh, nhìn thì gầy guộc, nhưng khi nắm lại lại mềm mại mịn màng, mang theo hơi ấm nhẹ, là một loại xúc cảm khiến Trang Tự mãi mãi không thể buông tay. Anh lại đan mười ngón tay vào tay cậu.

"Nếu bị chụp thì sao?" Lý Thiện Tình đùa giỡn: "Ngày mai cổ phiếu hai bên cùng lao dốc."

"Còn cơ hội tăng lại mà." Trang Tự trấn an cậu, nhưng Lý Thiện Tình lại chẳng được an ủi, cằn nhằn: "Em rớt thì rớt, anh đừng rớt theo."

Trang Tự "ừ" một tiếng, mở cửa xe cho cậu, rồi nhớ tới chuyện đã quyết định, nói trước với Lý Thiện Tình: "Lần này anh đến sẽ ở lại lâu. Anh tính chuyển đến đây luôn."

Bình Luận (0)
Comment