Danh Sách Di Nguyện Thật Sự - Tạp Bỉ Khâu

Chương 53

Thành phố này khác hẳn hai nơi mà bọn họ từng sống lâu dài trước đó, nhịp sống nhanh hơn, người mới cũng nhiều hơn.

Trang Tự lái xe đưa Lý Thiện Tình đến khách sạn, chạy được một đoạn thì lại bắt đầu tắc đường.

Ban đầu, Lý Thiện Tình không bày tỏ gì trước tuyên bố muốn chuyển nhà của Trang Tự. Trang Tự lái xe, còn cậu thì lặng lẽ đưa tay chạm vào khuỷu tay anh, như thể muốn xác nhận xem Trang Tự có thật sự đang ngồi ở đây hay chỉ là ảo giác của cậu.

Chạy được một quãng, Lý Thiện Tình mới lên tiếng: "Sao anh lại nghĩ tới chuyện chuyển đến đây? Còn công ty thì sao?"

"Muốn chuyển thì luôn có cách."

Trang Tự không định nói nhiều. Hai tháng Lý Thiện Tình bận rộn chuẩn bị cho việc niêm yết, thật ra anh cũng không quá rảnh rỗi. Anh đã cùng Chu Khai Tề và các lãnh đạo khác trong công ty phân lại rõ ràng chức trách của từng người, cũng đã có thời gian làm quen lại với bộ máy vận hành. Sau này, Trang Tự sẽ phụ trách nhiều hơn mảng thị trường nước ngoài.

Mẹ anh cũng định sang Phiên Thành ở tạm một thời gian, dù sao thì Phiên Thành đúng là dễ sống hơn so với Tân Cảng. Chỉ là hiện tại anh vẫn chưa quyết định nơi ở cho mẹ, nên cũng chưa có ý định nói với Lý Thiện Tình.

Phản ứng của Lý Thiện Tình trước việc anh quyết định chuyển đến đây hình như còn mạnh hơn Trang Tự tưởng. Nếu chỉ là cảm động bình thường, Lý Thiện Tình lúc nào cũng sẽ nhanh chóng tuôn ra một tràng lời ngọt ngào, thể hiện sự vui mừng, khen ngợi những gì anh đã làm. Nhưng một khi gặp phải chuyện mà cậu thật sự để tâm, cậu lại biến thành một dáng vẻ khác, có phần kỳ lạ.

Trang Tự vừa dứt lời, Lý Thiện Tình lập tức im lặng một lúc lâu. Gần tới khách sạn, cậu mới mở miệng nói: "Nhưng em sẽ không vì anh mà chuyển về Tân Cảng đâu. Nếu anh hối hận thì em cũng sẽ không chịu trách nhiệm đâu đó."

"Anh biết em không chuyển mà."

Trang Tự nhìn cậu cứng miệng, thấy quen thuộc lắm, mỉm cười: "Anh sẽ không hối hận đâu."

Lý Thiện Tình lại không nói gì nữa. Trang Tự lái xe vào bãi đỗ dưới tầng hầm khách sạn, vừa dừng xe, Lý Thiện Tình đã dùng đôi tay lạnh buốt của mình nắm lấy tay anh, hôn lên mu bàn tay anh một cái, rồi đổi lời: "Thôi được rồi, em sẽ chịu trách nhiệm."

Ánh mắt cậu sáng ngời, ươn ướt. Trang Tự nghiêng người hôn lên môi cậu, khiến đôi môi khô khốc của cậu trở nên ẩm ướt. Anh nếm được mùi sáp lanolin, màu son bị anh hôn mất, vậy mà lại khiến môi Lý Thiện Tình càng thêm đỏ mọng.

Về đến phòng của Trang Tự, Lý Thiện Tình nhận được cuộc gọi từ mẹ. Cậu không né tránh anh, bật loa ngoài để nghe. Trang Tự lập tức nhận ra giọng luật sư Chu: "Bé cưng à, con thật sự không quay về nữa sao?"

Nghe có vẻ bà đã uống chút rượu, tâm trạng rất tốt. Trang Tự lập tức nghĩ, chắc bà vẫn chưa biết chuyện bệnh tình của Lý Thiện Tình. Anh còn nghe bà nói "cảm ơn" với ai đó, rồi lại hỏi: "Đây là bữa tiệc chúc mừng con, sao về sớm vậy? Con đi đâu rồi, có an toàn không?"

"Mẹ, con về khách sạn rồi." Giọng nói của Lý Thiện Tình khi nói chuyện với luật sư Chu ngoan ngoãn hơn hẳn so với khi nói chuyện với Trang Tự, như thể cậu vẫn là một đứa trẻ. Cậu bất chợt liếc nhìn Trang Tự một cái, rồi nói với mẹ: "Có người tới tìm con đó, mẹ đoán xem là ai?"

Luật sư Chu ở đầu dây bên kia hình như sững lại, hỏi: "Ai thế?"

Lý Thiện Tình dùng khuỷu tay thúc Trang Tự, hạ lệnh: "Tiểu Trang, mau nói gì đi."

Trang Tự lập tức mở miệng chào: "Luật sư Chu, cháu là Trang Tự. Cháu đến chúc mừng công ty em ấy niêm yết thành công."

Phản ứng của luật sư Chu không nhanh lắm, ngừng một lát mới hỏi: "...Là cố ý đến sao?"

Trang Tự trả lời: "Vâng, là cố ý đến."

Lý Thiện Tình nghe thế thì mặt đầy đắc ý. Luật sư Chu rõ ràng có chút lơ đễnh, như thể không biết nên trả lời thế nào, chỉ nói vài câu "được", rồi có người gọi bà, thế là bà cúp máy.

Trang Tự không ngờ Lý Thiện Tình ở chốn công cộng thì giữ kín như bưng, nhưng khi đối diện với người nhà lại chẳng hề che giấu. Trong lòng anh không tránh được cảm thấy vui mừng, bèn hỏi tiếp: "Em nói với luật sư Chu chuyện của tụi mình rồi à?"

"Dĩ nhiên rồi." Lý Thiện Tình gật đầu, dừng một chút rồi bổ sung: "Nhưng em không nói rõ ràng lắm, vì lúc đó anh vẫn chưa đồng ý quay lại với em. Có lẽ mẹ nghĩ em theo đuổi anh chắc chắn sẽ thất bại nên sau đó cũng không hỏi thêm gì."

Lý Thiện Tình không nhắc đến chuyện hai tháng qua, thỉnh thoảng bố mẹ đến thăm cậu, có lúc trong bữa ăn nhắc đến Trang Tự, họ lại lập tức chuyển chủ đề.

Hiển nhiên là bên ngoài đã nghe được gì đó, nghĩ rằng Lý Thiện Tình theo đuổi thất bại hoàn toàn, không muốn chạm đến nỗi đau của cậu.

Vốn dĩ cậu và Trang Tự sống khác thành phố, cộng thêm bệnh tình chưa rõ ràng, không tiện giải thích nhiều, sợ mẹ cho rằng công việc áp lực quá lớn, theo đuổi Trang Tự lại chẳng thành, dẫn đến rối loạn tinh thần. Hôm nay Trang Tự ở bên, rốt cuộc cậu mới có cơ hội đính chính mọi chuyện trước mặt ba mẹ.

Trang Tự nghe cậu nói vậy, lập tức lộ ra dáng vẻ luôn để tâm đến hình tượng bản thân, nghiêm túc chất vấn Lý Thiện Tình: "Luật sư Chu đâu có hiểu rõ tình huống của bọn mình, sao lại cho rằng anh chắc chắn thất bại?" Như thể là do Lý Thiện Tình đã nói xấu anh là lạnh lùng vô tình trước mặt ba mẹ nên họ mới nghĩ hai người không thể thành đôi.

Lý Thiện Tình không buồn tranh luận: "Tại vì hình tượng cuồng công việc của anh đã ăn sâu vào lòng người rồi, được chưa? Em còn nghe nói mấy năm nay có rất nhiều người giới thiệu bạn gái cho anh, anh đều viện cớ bận việc, chẳng chịu đi lần nào."

Trang Tự cụp mắt nhìn cậu, ánh mắt rất điềm tĩnh, như đang suy nghĩ vài giây rồi mấp máy môi, nói: "Anh có người mình thích, sao phải đi?"

Lý Thiện Tình ngẩn người, nhất thời không biết trả lời sao, chỉ "ừ" một tiếng, hiếm khi cứng họng. Một lát sau, cậu khẽ khàng, lúng túng nói: "Em cứ tưởng... anh không thích em đến mức ấy."

"Hồi đó bọn mình cũng chưa yêu được bao lâu mà." Lý Thiện Tình biện hộ: "Hơn nữa cảm giác như trẻ con chơi trò gia đình ấy. Chia tay rồi em mới bắt đầu thấy buồn."

Trang Tự nói: "Đó là em." Lý Thiện Tình không trả lời được gì nữa. Một lát sau anh muốn xin lỗi, gọi tên Trang Tự, vừa nói được chữ "Xin, ", Trang Tự đã hôn cậu.

Nụ hôn của Trang Tự có khi rất thuần khiết, dán vào Lý Thiện Tình. Ban đầu Lý Thiện Tình nhắm mắt, sau đó mở ra, thấy lông mi Trang Tự rũ xuống đè lên mí mắt.

Cậu hơi lùi ra một chút, Trang Tự cũng mở mắt.

Trang Tự lớn hơn Lý Thiện Tình ba tuổi, vậy mà vẫn trẻ đến mức khiến người ta không nói nên lời. Một người khỏe mạnh, thuần khiết, có phần cổ hủ, truyền thống, thông minh, lại cực kỳ nghiêm túc với mọi chuyện, ấy thế mà suốt bao năm qua, lại khiến một người hoàn toàn trái ngược như Lý Thiện Tình đắm chìm mê muội.

Khiến Lý Thiện Tình không thể như với người khác, dễ dàng đối mặt với anh. Đến nỗi bây giờ, chỉ vì ở quá gần Trang Tự, dù biết trong lòng anh cũng chỉ có mình, vẫn cảm thấy bản thân đã yêu đến mức căng thẳng.

Sáng hôm sau, Lý Thiện Tình dẫn Trang Tự đến phòng ba mẹ ăn sáng.

Trang Tự rất khéo léo trong cách ứng xử, vài câu đã khiến ba mẹ Lý Thiện Tình cười không khép miệng. Vì ba mẹ cậu vẫn luôn xem cậu như một đứa trẻ, nên khi Trang Tự nói mình sẽ chuyển đến sống ở Phiên Thành, họ lập tức xem anh như người có thể giúp Lý Thiện Tình điều chỉnh giờ giấc sinh hoạt, cân bằng công việc với cuộc sống, còn dặn dò đi dặn dò lại rằng phải giám sát cậu ngủ sớm đúng giờ, đừng để làm việc quá sức nữa.

Lý Thiện Tình hoàn toàn không cho rằng việc Trang Tự đến Phiên Thành sẽ khiến giờ giấc sinh hoạt của cậu ổn định hơn bao nhiêu, nhìn Trang Tự điềm đạm trả lời, chỉ thấy buồn cười.

Cậu vốn tưởng hành lý của Trang Tự chỉ có mỗi chiếc vali mang theo bên người, ai ngờ khi về đến nhà, mới phát hiện anh thật sự chuyển hẳn đến.

Một chiếc xe tải đậu trước cửa nhà cậu, chở đến ít nhất một nửa cuộc sống ở Tân Cảng của Trang Tự, trọn vẹn dọn vào căn phòng trống trong nhà cậu.

Mary tuy bất ngờ nhưng rất hoan nghênh. Chị gái nhạy cảm này thường nói: mỗi lần Lý Thiện Tình và Trang Tự ở bên nhau, nhìn còn vui vẻ hơn cả lúc được cậu đưa đi xem chiếc máy bay riêng đầu tiên của đời mình.

Trang Tự rất thân thiện với Mary, từ hành lý trên xe tải lấy ra một chiếc hộp tặng cô, là một chiếc ghim cài hình chú chó rất xinh. Mary vui đến lịm người, hết đeo rồi lại sờ, vui đến mức khiến Lý Thiện Tình nổi ghen: "Sao trước đây em tặng chị quà, chị đâu có vui như vậy?"

Ngẩng đầu bắt gặp ánh mắt Trang Tự đang cười mình, Lý Thiện Tình lập tức nín luôn. Trong lòng rốt cuộc cũng nhận ra, từ hôm nay, cuộc sống chung của cậu và Trang Tự đã bắt đầu một cách chẳng hề báo trước, lại thuận lợi đến thế.

Hai người bất ngờ sống gần gũi, không tránh khỏi sẽ có mâu thuẫn. Nếu có mâu thuẫn với Trang Tự, Lý Thiện Tình cảm thấy vấn đề chắc chắn nằm ở bản thân cậu. Cậu rất khó hoàn toàn thành thật với Trang Tự về tình trạng của mình.

Di chứng kéo dài vài ngày sau mỗi đợt điều trị, các cuộc kiểm tra hàng tuần, hàng tháng, tác dụng phụ của thuốc... Nếu Trang Tự sống cùng cậu mỗi ngày, chắc chắn sẽ chứng kiến hết.

Mấy tháng gần đây, Lý Thiện Tình cùng các chuyên gia cốt cán trong phòng thí nghiệm và một số giáo sư hợp tác bên ngoài, đã bắt tay thiết kế một hệ thống khoang thuốc cấy ghép đa ngăn, nhằm điều trị bệnh xơ cứng teo cơ vận động mà cậu đang mắc phải. Có thể nó sẽ có hiệu quả, cũng có thể không, mọi thứ vẫn đang trong giai đoạn thử nghiệm, vì thế những liệu pháp mà Lý Thiện Tình đang thực hiện vẫn là những biện pháp cũ. Đôi lúc sẽ có những phản ứng dữ dội mà cậu không thể kiểm soát.

Lý Thiện Tình biết trốn tránh là không đúng, cũng thật sự không muốn để Trang Tự nhìn thấy dáng vẻ yếu ớt và bất lực của mình. Cậu âm thầm giằng xé trong lòng rất lâu, cuối cùng mới dũng cảm đưa ra quyết định: phải thử thay đổi.

Sống cùng nhau được hai tuần, Lý Thiện Tình cực kỳ hài lòng. Cậu cảm thấy giữa họ dường như không có thời kỳ hòa hợp, mà vốn dĩ đã sinh ra là để sống cùng nhau rồi.

Trang Tự mỗi tuần đều không cố định ngày đến Lợi Thành vài hôm, nhưng đều là đi về trong ngày. Thi thoảng có chuyến công tác, cũng sẽ về ngay ngày hôm sau. Sáng tối đều xuất hiện trong nhà Lý Thiện Tình, lên lầu xuống lầu, gọi điện, đọc sách, sau bữa tối bị Lý Thiện Tình sai đi đánh đàn piano, hai người nói chuyện đôi chút về công việc, khiến Lý Thiện Tình cảm thấy hạnh phúc đến mức cuộc sống này như mơ, như hư ảo.

Đối với việc để Trang Tự nhìn thấy mặt yếu đuối nhất của mình, Lý Thiện Tình không phải không có kháng cự trong lòng. Nhưng Trang Tự chưa từng ép cậu phải lập tức nói ra mọi chuyện, ngược lại còn khiến sự phòng bị của cậu dần dần hạ xuống.

Dẫu vậy, vẫn có vài lúc, Lý Thiện Tình bỗng cảm thấy dường như Trang Tự cũng đang che giấu điều gì đó với mình, cũng có những bí mật chưa nói ra.

Đầu tháng Bảy, lại đến ngày Lý Thiện Tình phải vào bệnh viện để chọc tủy định kỳ hàng tháng. Cơn đau khi chọc tủy không cần nhắc đến, sau khi tiêm xong, cậu bị sốt cao.

Hôm đó, vừa hay Trang Tự đang ở Lợi Thành. Lý Thiện Tình nửa mê nửa tỉnh nằm trên giường, đến chiều tối mới lấy hết dũng khí gọi điện cho Trang Tự, nhưng người bắt máy là Chu Tư Lam.

Bên cạnh Chu Tư Lam có tiếng người khác, cậu ta nói Trang Tự đang họp, rồi hỏi: "Thiện Tình, có chuyện gì sao?"

"Cuộc họp khi nào kết thúc?" Lý Thiện Tình không trả lời ngay.

Chu Tư Lam có hơi do dự, nói không chắc, Lý Thiện Tình vốn định bảo Trang Tự họp xong gọi lại cho mình, nhưng sợ ngủ mất rồi không nhận được, bèn nói với Chu Tư Lam: "Hôm nay tôi không về nhà, cậu bảo anh ấy sau khi về Phiên Thành thì đến thẳng chỗ này tìm tôi."

Em báo địa chỉ bệnh viện, Chu Tư Lam nhắc lại, xác nhận lại một lần nữa với cậu.

Chỉ vài câu thôi mà Lý Thiện Tình đã choáng váng đầu óc, nghe giọng Chu Tư Lam cứ như vọng từ bên ngoài cánh cửa đóng kín. Một lúc sau mới nghe cậu ta gọi tên cậu, mới nhận ra nãy giờ cậu ta đang nói: "Tối nay hình như định ngủ lại ở Lợi Thành mà."

Lý Thiện Tình mới chợt nhớ ra, buổi sáng lúc ăn dường như Trang Tự có nhắc đến khả năng sẽ ở lại qua đêm, chắc bị cơn sốt làm quên mất. Cậu "ừ" một tiếng, cảm thấy hôm nay không phải lúc thích hợp để để Trang Tự thấy bệnh tình của mình, bèn nói: "Vậy cậu đừng nói với anh ấy, cứ bảo tôi cũng tạm thời đi công tác, không về nhà."

Rồi cúp máy.

Phòng bệnh của Lý Thiện Tình rất lớn. Will tình cờ có chuyện cần tìm cậu nên ghé qua thăm lúc hơn tám giờ, thấy cậu thực sự không khỏe nên không nói chuyện chính, chỉ ở lại với cậu một lúc rồi rời đi.

Sau khi truyền dịch xong, cơn sốt của Lý Thiện Tình hạ xuống phần nào. Rạng sáng một giờ, cậu tỉnh lại, muốn đi vệ sinh nhưng lại không muốn làm phiền hộ lý, nên chậm rãi xuống giường tự đi.

Cơ thể vốn đã rã rời, lúc rửa tay, thấy khuôn mặt trắng bệch như ma cà rồng của mình trong gương, cậu bị dọa cho giật mình, rồi lại cười khẽ.

Đầu óc tỉnh táo hơn nhiều, nhớ lại cuộc gọi với Chu Tư Lam, cậu cảm thấy hơi phức tạp. May mà lúc ấy không nói là mình đang ở bệnh viện, chỉ báo địa chỉ.

Giờ thấy rõ bộ dạng mình sau cơn bệnh, thật sự không muốn để Trang Tự nhìn thấy. Chỉ mong Trang Tự sau khi họp xong sẽ không về nhà, và sáng mai khi cậu ngủ dậy, gương mặt có thể có thêm chút sắc hồng.

Nhưng vừa mở cửa phòng vệ sinh, bước ra phòng tiếp khách trong phòng bệnh, hy vọng ấy lập tức tan vỡ, vì Trang Tự đang đứng bên cạnh ghế sofa.

Phiên Thành vừa có mưa đêm, có lẽ Trang Tự chỉ biết địa chỉ là bệnh viện này, không rõ thông tin cụ thể khác, nên không che ô mà đứng tìm một hồi ngoài trời, tìm được đến khu nội trú mới đến được phòng bệnh của Lý Thiện Tình. Tóc và quần áo anh đều ướt sũng, nước nhỏ tí tách, không nói một lời, khiến Lý Thiện Tình lập tức nhớ đến danh sách "việc phải làm khi yêu" của mình.

Lúc viết, cậu đã xem một bộ phim tình cảm, hy vọng Trang Tự có thể dầm một trận mưa thật to giùm mình, vì sức khỏe của Lý Thiện Tình quý giá, không thể giống như trong phim đi thả mình dầm mưa ướt sũng. Khi ấy cậu nghĩ, Trang Tự khỏe mạnh như vậy, có thể dầm tùy thích.

Họ chưa bao giờ gặp được một ngày mưa to nào phù hợp để thực hiện điều đó. Nhưng vào một ngày tệ thế này, Trang Tự lại vô cớ dầm mưa. Lý Thiện Tình chẳng có lấy một chút niềm vui, chỉ lặng lẽ nhìn đôi môi mím chặt của Trang Tự trong căn phòng lờ mờ ánh sáng, và đôi mắt sâu thẳm kia.

Một lúc sau, Lý Thiện Tình quay vào phòng tắm, lấy một chiếc khăn tắm, đưa cho Trang Tự.

Trang Tự nhận lấy, mở khăn ra nhưng không lau người mình, mà đắp lên vai Lý Thiện Tình, sau đó cúi đầu, ôm cậu thật chặt qua lớp khăn tắm ấy.

Nước từ tóc anh chạm vào má Lý Thiện Tình, lướt xuống, được khăn tắm thấm đi. Nhưng rõ ràng người Lý Thiện Tình khô ráo, không hề dính nước, vậy mà vai cậu và cả thế giới lại trở nên ướt át.

Bình Luận (0)
Comment