Danh Sách Di Nguyện Thật Sự - Tạp Bỉ Khâu

Chương 7

Ba ngày sau khi đưa áo khoác cho Lý Thiện Tình, vào sáng thứ Ba, anh nhận được cuộc gọi từ luật sư Chu.

Giọng luật sư Chu hiếm khi phấn khởi đến thế, cô mang đến tin tốt: đã thành công điều tra và thu thập được toàn bộ đoạn ghi hình giám sát cần thiết, đồng thời dựng lại được dòng thời gian xác thực, chứng minh rằng vào thời điểm biên bản ghi nhớ được ký tên, ba anh đang ở phòng thí nghiệm phía Bắc, còn vị luật sư làm chứng tuy cũng ở cùng thành phố nhưng lại ở một địa điểm hoàn toàn khác.

Tuy nếu đưa ra tòa, bằng chứng chỉ dựa vào camera chưa chắc đã được thẩm phán hoàn toàn chấp nhận để khẳng định giấy tờ bị làm giả, nhưng tính hợp pháp chắc chắn sẽ bị nghi ngờ, hoàn toàn có thể dùng làm con bài lớn để đàm phán với Hàn Mạc.

Sau khi dập máy, anh lập tức báo cho mẹ, Chu Khai Tề và chú, bốn người cùng đến văn phòng luật để bàn bạc bước tiếp theo.

Khi đó trời vẫn mưa lất phất, anh nhớ rất rõ.

Văn phòng luật sư Trần Chu Lương nằm ở tầng 37 tòa nhà cao nhất Tân Cảng, mây xám nặng trĩu đè sát ô cửa sổ, phủ xuống cảnh vật bên ngoài một lớp sương khói mờ mịt, nhìn xuống không thấy đường. Nhưng ánh đèn trong phòng họp lại sáng chói đến lóa mắt, tinh thần của mọi người như được tiêm chất k.ích thí.ch. Giọng của chú anh trở nên hăng hái, Chu Khai Tề cũng lộ rõ vẻ vui mừng, không còn nét mơ hồ và hoang mang như mấy tháng trước.

Luật sư Chu mặc bộ vest trắng, sau khi sắp xếp xong mọi tài liệu thì gửi thư cho phía luật sư của Hàn Mạc. Hai mươi phút sau, luật sư bên kia gọi lại, nói muốn gặp để thảo luận sơ bộ.

Khoảng thời gian khá suôn sẻ và sáng sủa trong cuộc đời anh có thể tính từ ngày mưa hôm đó bắt đầu.

Hôm ấy rời khỏi văn phòng luật, ngay cả khóe miệng mẹ anh cũng hé ra một nụ cười. Trong thang máy có gắn mấy tấm gương nhỏ hình thoi bằng lòng bàn tay, anh nhìn thấy vẻ mặt của người thân phản chiếu trong đó, bất chợt cảm thấy mùa đông dài đằng đẵng và ảm đạm này dường như đã le lói thêm một chút màu sắc và hy vọng.

Chu Khai Tề nằng nặc đòi tối nay phải ăn mừng.

Anh đón vợ con, chị dâu và Chu Tư Lam, chú cũng đưa thím và em họ cùng tới nhà hàng mà họ thường lui tới trước đây, ngồi đúng căn phòng quen thuộc, chỉ khác là vì thiếu một người nên bớt đi một chỗ ngồi.

Trong bữa ăn, cả Chu Khai Tề và chú đều uống không ít rượu, hai người uống đến chếnh choáng. Chú cứ nhắc đi nhắc lại là linh hồn người anh quá cố đang phù hộ cho họ.

Chu Tư Lam ngồi cạnh anh, ăn được hơn nửa bữa thì nâng ly rượu, khẽ khàng nói: "Anh ơi, chúc mừng anh."

Nếu nói là vui mừng hoàn toàn thì cũng không hẳn, nhưng anh không nỡ làm lạnh lòng đứa em mà mình nhìn lớn lên từ nhỏ, bèn cụng ly với cậu, mỉm cười, chân thành trả lời lại: "Cảm ơn em."

Cúi đầu nhìn thấy huy hiệu trên đồng phục của Chu Tư Lam, trong đầu anh chợt vụt qua lời cá cược của một người: "Cược với em rất may mắn đó, anh sẽ gặp vận tốt, kiện tụng cũng không thua."

Tưởng chừng sẽ là một cuộc chiến kéo dài không hồi kết, vậy mà ngay sau khi Lý Thiện Tình nói lời may mắn ấy thì mọi chuyện bỗng rẽ sang hướng tích cực. Bây giờ vụ kiện gần như đã có thể dàn xếp ổn thỏa, theo như lời cậu ta nói, thì anh phải đưa cậu đi chơi.

Anh và cậu giờ đây không thể nói là chán ghét nhau, nên với chuyện đưa cậu đi chơi, tuy cảm thấy phiền phức, nhưng cũng không có ý kiến gì lớn. Anh không chủ động nhắn tin báo cho cậu biết, vì hiểu rõ cậu nhất định sẽ tự tìm đến.

Quả nhiên, bữa tối còn chưa kết thúc, tin nhắn của cậu đã đến. Màn hình điện thoại sáng lên, anh chưa vội mở ra xem, tiếp tục trò chuyện với người lớn thêm một lúc mới cầm điện thoại lên.

Lý Thiện Tình nhắn: "Anh định đưa tôi đi đâu chơi? anh nghĩ ra chưa? Mau nói tôi biết đi!"

Giọng điệu cậu rất tự nhiên, như thể anh đương nhiên phải đưa cậu đi chơi, khiến nếu anh buộc phải trả lời thì chỉ có thể vỏn vẹn: "Tôi chưa từng hứa với cậu. Nếu cậu còn bắt tôi phải lên kế hoạch, thì thôi khỏi đi."

Cậu tỏ vẻ ngoan ngoãn, lập tức đổi giọng: "Nhưng mà tôi cũng chưa từng đến chỗ nào vui vẻ, có khi chọn sai, sợ anh sẽ không thích."

Anh tất nhiên không định thảo luận gì thêm, không trả lời nữa.

Hai tuần tiếp theo, luật sư Chu nhanh chóng và dứt khoát hoàn tất đàm phán điều kiện với Hàn Mạc. Hàn Mạc từ bỏ quyền điều hành công ty, mẹ con anh mua lại cổ phần của gã với mức giá cao hơn thị trường.

Ba mẹ anh vốn hay làm từ thiện, nên trong tài khoản không có nhiều tiền mặt. Hai mẹ con phải gấp rút bán hai bất động sản để gom đủ vốn.

Trong khoảng thời gian này, anh gần như không có thời gian để trả lời tin nhắn của cậu, càng không nói đến việc bàn bạc gì về kế hoạch đi chơi. Điều kỳ lạ là cậu cũng không đeo bám như trước, dường như đã có việc mới bận rộn, nên tạm thời để anh sang một bên.

Anh tất nhiên không chủ động liên lạc với cậu, thỉnh thoảng nhớ đến thì chỉ xem như hứng thú nhất thời của một thiếu niên tuổi dậy thì, tự nhiên nhạt dần.

Thời gian cứ thế vội vã trôi qua.

Cuối cùng, thỏa thuận thu mua đã được ký kết, mẹ anh chuẩn bị tổ chức cuộc họp, tuyên bố bổ nhiệm anh và Chu Khai Tề làm CEO luân phiên. Anh gọi điện báo trước cho tướng quân Tiền.

Tướng quân Tiền tỏ ra công nhận anh hơn anh tưởng, chủ động nói: "Sau này nếu cần giúp gì, cứ nói với chú."

Trong buổi họp, sắc mặt của các lãnh đạo cấp cao bỗng trở nên nhiệt tình lạ thường, như thể những xung đột vài tháng trước chưa từng xảy ra. Anh ngồi vào vị trí trước đây của ba, tiếp nối một cuộc đời mới của gia đình và sự nghiệp, cả tập đoàn từ đây lại rộng mở với anh.

Khi mọi chuyện lắng xuống, cả tháng Mười Hai đã âm thầm trôi qua, thời gian sắp bước sang năm mới. Cả thành phố, đám thanh niên tụ tập dưới quảng trường và tháp chuông đồng thanh đếm ngược mười giây thật to.

Anh đang ở trong văn phòng của cha, sắp xếp lại tài liệu cũ của công ty, bỗng nhiên điện thoại reo nhiều lần, nhận được không ít tin nhắn chúc mừng, lúc ấy mới nhận ra mình đã bước sang năm mới, cũng sang tuổi mới.

Anh chỉ trả lời vài tin quan trọng, rồi thấy tên Lý Thiện Tình hiện lên trên thanh thông báo phía trên.

Cậu nhắn: "Chúc mừng năm mới!

Anh cũng nhắn lại: "Chúc mừng năm mới.

Cậu hỏi: "Bây giờ anh hết bận chưa, có thời gian dẫn tôi đi chơi rồi không? tôi thấy mẹ tôi cũng thảnh thơi rồi, bà với ba tôi quyết định đi nghỉ dưỡng đó, ghen tị ghê."

Anh hỏi: "Cậu không đi à?"

Cậu trả lời: "Tôi không đi được. Tôi không thể phơi nắng, không được chạy nhảy, đi máy bay cũng khá nguy hiểm với tôi.

Anh quay sang trả lời một tin nhắn chúc mừng của tướng quân Tiền, thì thấy cậu lại gửi tiếp: "Dạo gần đây anh có thấy tôi ít tìm anh hơn không? Thật ra hai tuần trước tôi lại nhập viện, hôm qua mới xuất viện."

Không rõ vì sao, khi đọc đến câu này, trong lòng anh bỗng dấy lên một cảm giác khó chịu mơ hồ, lần này anh không để mặc cậu mà nhanh chóng hỏi: "Cậu bị sao vậy?

Cậu nói: "Không có gì đâu. Chắc tại thấy anh đột nhiên quan tâm tôi, tôi không quen, bị hù cho dị ứng mất rồi."

Anh không nói gì, lại nhận được một tin nữa từ cậu: "Nhân lúc ba mẹ tôi đi nghỉ, anh dẫn tôi đi chơi đi mà. Với lại chủ nhật này Mary được nghỉ. Lúc nằm viện tôi đã lên kế hoạch hết rồi!"

Cậu gửi một bản kế hoạch, bắt đầu từ một giờ chiều đến sáu giờ tối, chỉ chơi chứ không ăn uống gì, xem xong hoàng hôn là kết thúc, vì gần đây Mary được nghỉ nhưng buổi tối đều về nhà rất sớm.

"Được không được không được không? Lịch trình này nhẹ nhàng lắm mà, đúng không?" cậu hỏi như thế.

Trang Tự nhìn ngày tháng, bỗng thấy quen mắt, nghĩ một lúc thì nhận ra đó là ngày sinh nhật của anh. Trước giờ anh vốn không mấy hứng thú với chuyện sinh nhật, thấy nhàm chán, năm nay càng thế. Cậu chọn trúng ngày này chắc là vô tình. Trang Tự không phải người kiểu cách, cũng lười kêu đổi ngày, bèn đồng ý: "Tới lúc đó tôi qua đón cậu."

Đến ngày trước sinh nhật, Trang Tự đang ở công ty, sau khi họp xong với trưởng phòng thí nghiệm thì Chu Khai Tề gõ cửa bước vào: "Trang Tự, tối mai đến nhà chú ăn cơm."

"Chú đặt bánh kem cho cháu rồi." Ông cười tít mắt nói: "Năm nay đặt cái to luôn."

Từ chối thì quá phũ, dù chẳng muốn tổ chức sinh nhật, Trang Tự vẫn đồng ý: "Chiều mai cháu có chút việc, chắc sẽ tới trễ một chút." Hẹn bảy giờ, tổ chức sinh nhật tại nhà Chu Khai Tề.

Khi đi đón cậu, Trang Tự đến không sớm cũng không muộn.

Vì đây là việc cá nhân, lại là đi chơi với cậu nên Trang Tự không gọi tài xế, tự lái chiếc xe điện ngày xưa ba anh vẫn dùng, đỗ đối diện khu chung cư. Vừa gọi điện cho cậu thì cậu đã từ trong bước ra.

Cậu mặc chiếc áo của Trang Tự, so với lần trước gặp thì gầy đi nhiều, vừa loạng choạng đi tới lề đường vừa nghe điện thoại.

Trang Tự nhìn thấy cậu mở miệng, bên tai lập tức nghe giọng cậu vang lên: "Hi."

"Tôi ở đối diện." Trang Tự nói: "Chiếc xe màu trắng."

Ánh mắt cậu lia sang bên này, đèn đỏ đúng lúc chuyển xanh, cậu trả lời: "Okie~" rồi cúp máy, giống như một chú ốc sên, chậm rãi băng qua đường, đi đến bên xe, mở cửa bước vào.

"Oa, hôm nay là muốn dành thời gian riêng cho tôi sao?" cậu vừa đóng cửa lại đã nói mấy câu không đầu không đuôi.

Nhưng khi quay mặt lại, Trang Tự nhận ra cậu thật sự gầy đi rất nhiều. Gương mặt vốn còn chút thịt nay đã hóp lại, không còn sót lại chút gì. Quầng thâm dưới mắt rõ ràng, đôi môi trắng bệch đáng thương, bệnh đến mức ngay cả biểu cảm cũng nhuốm chút lạnh lùng.

Trang Tự vốn định nói rõ là không phải muốn ở riêng cùng nhau, chỉ là không muốn phiền đến tài xế. Nhưng khi nhìn rõ gương mặt của cậu, anh lại không thốt nên lời, bất giác hỏi: "Cậu nhập viện vì sao?"

"Chắc là bị ốm nhẹ thôi." cậu nhún vai, kéo dây an toàn cài vào. Mu bàn tay lộ ra khỏi tay áo rộng thùng thình của Trang Tự, vết bầm do truyền nước vẫn chưa tan.

Cậu đã không muốn nói, Trang Tự cũng không hỏi thêm nữa, lái xe đến địa điểm đầu tiên cậu đã chọn.

Bọn họ đến một vườn thú nhỏ ở ngoại ô có thể lái xe tham quan. Cậu đã mua vé trước, Trang Tự chỉ cần hạ cửa kính xe xuống, đưa điện thoại của cậu cho nhân viên quét mã.

Trời âm u, dù không mưa nhưng trong vườn thú cũng không có nhiều xe, đám thú cũng lười biếng chẳng buồn nhúc nhích.

Trang Tự cũng chưa từng tới đây, cứ thế chầm chậm lái theo xe phía trước. Cậu nằm dài bên cửa sổ nhìn ra ngoài, trông có vẻ rất mệt mỏi.

Lúc đầu hai người không nói chuyện. Đến khu vực hươu nai, cậu quay đầu lại hỏi: "Trang Tự, chuyện amh hứa với tôi lần trước về vụ tuyển tình nguyện viên sao rồi?"

"Vẫn chưa quyết định." Trang Tự trả lời.

"Vậy à... Tôi hơi sợ là thể trạng tôi không chịu được phẫu thuật cấy ghép." cậu lại ngồi thẳng dậy, không nhìn thú nữa: "Gần đây tôi đọc thêm mấy bài luận văn của Tiến sĩ Trang, tôi nghĩ có lẽ mình không đạt tiêu chuẩn tối thiểu để cấy ghép."

Cậu nói những lời này khi không xa ngoài xe có hai con nai cái đang đi dạo. Ánh mắt cậu thoáng buồn. Lẽ ra Trang Tự nên nhìn đường vì đang lái xe, nhưng sự thật là, mỗi khi nhớ lại, anh luôn cảm thấy gương mặt của cậu còn rõ ràng hơn cả con đường trước mắt.

"Công nghệ sẽ còn phát triển." Trang Tự trả lời.

"Thật không?" cậu nghiêng đầu, nhíu mày: "Anh đang an ủi tôi, gạt tôi phải không?"

Có lẽ là vì từ nhỏ đã được yêu chiều nên cậu làm nũng một cách rất tự nhiên. Khi nói "gạt tôi", giọng có chút dỗi hờn. Nhưng nói xong lại quay sang nhìn Trang Tự, ánh mắt lại giống như đang cần anh trấn an.

Trang Tự dường như cũng bị kéo theo cảm xúc của cậu, không hiểu sao lại dỗ dành: "Cậu mới mười sáu tuổi, chưa cần vội."

"Mười bảy rồi." cậu lập tức sửa: "Tuần trước mới sinh nhật đó. Anh còn chẳng chúc mừng tôi, giờ thì chúc bù đi."

"...Chúc mừng sinh nhật." Không hiểu sao, Trang Tự ngừng một chút, rồi nói: "Hôm nay cũng là sinh nhật tôi."

Lý Thiện Tình hơi ngạc nhiên: "Thật á?"

"Vậy mà anh còn dẫn tôi đi chơi sao?" cậu hỏi Trang Tự.

"Tôi không tổ chức sinh nhật." Trang Tự trả lời đơn giản.

Lý Thiện Tình tròn mắt: "Làm gì có ai không mừng sinh nhật chứ."

Vườn thú này không lớn, vừa nói tới đó thì khu vực lái xe tham quan cũng vừa kết thúc. Trang Tự lái xe ra khỏi cổng chính, tấp vào lề rồi cắt ngang câu chuyện về sinh nhật: "Muốn xuống xe xem mấy khu chuồng trại không?"

Lý Thiện Tình hiếm khi do dự: "Hơi sợ dị ứng."

Trang Tự tưởng cậu sẽ không xuống xe nữa. Không ngờ ngay sau đó, Lý Thiện Tình lại móc từ túi áo ra kính bảo hộ, khẩu trang, đeo xong còn thêm cả găng tay nhựa. Trông giống gì chuẩn bị đi gây án hơn là tham quan vườn thú. Trang Tự còn không biết túi áo khoác anh lại chứa được nhiều đồ đến thế.

"Đi thôi." Lý Thiện Tình nói với vẻ đắc ý.

Xuống xe, hai người đầu tiên vào một túp lều rơm nhỏ để xem thỏ. Có vẻ Lý Thiện Tình thật sự sợ dị ứng, cứ đi sát vào người Trang Tự, như thể hễ đụng phải chất gây dị ứng là có thể dùng ang làm bia chắn bụi chắn lông.

Trang Tự cảm thấy cuộc sống của Lý Thiện Tình quả thực không dễ dàng gì, nên cũng để mặc cậu tựa vào.

Trong lều, mỗi con thỏ đều có lai lịch, tên và ảnh chụp riêng. Toàn là trẻ con đến xem, hai người lớn chen giữa đám nhỏ trông hơi lạc quẻ.

Lý Thiện Tình đối chiếu ảnh và thỏ thật trong bụi cỏ một lúc, rồi kéo Trang Tự đi tiếp. Cậu lại đổi kiểu dựa dẫm, ôm chặt lấy tay Trang Tự như thể không tự đi được, biến anh thành cái móc treo người di động.

Trang Tự định rút tay ra, nhưng vừa cúi đầu nhìn thấy gương mặt trắng bệch của Lý Thiện Tình, đành thôi.

Xem thêm khu lều nuôi công và cừu xong, Lý Thiện Tình tỏ ra hài lòng, nói có thể quay lại xe rồi. Trước khi tháo đống đồ bảo hộ trên mặt và tay, cậu còn lấy chai xịt khử trùng ra, bảo Trang Tự xịt cho mình một lượt.

Trang Tự đành chiều theo, không ngờ vừa lên xe thì Lý Thiện Tình lên cơn hen. Hít thuốc xong mới đỡ.

Trang Tự nhìn Lý Thiện Tình ngả người tựa vào ghế, dáng vẻ như chẳng còn lưu luyến gì cuộc sống này nữa, không nhịn được nói: "Bị hen thì lần sau đừng tới gần động vật nữa."

"Anh đừng nói nữa." Lý Thiện Tình nhăn mũi, liên tục xua tay: "Tôi không muốn nghe đâu."

Trang Tự vốn cũng chẳng có hứng nói gì, bèn lái xe đến địa điểm tiếp theo.

Chưa đi được bao xa, Lý Thiện Tình lại mở miệng: "Trang Tự, thật ra tôi không dám để người khác đưa tôi ra ngoài chơi. Lỡ như tôi phát bệnh, tôi sợ người ta sẽ áy náy. Nhưng anh không giống kiểu người sẽ thấy áy náy. Hơn nữa, ở cạnh anh tôi mới thấy an toàn hơn một chút."

"An toàn chỗ nào?"

Lý Thiện Tình ngồi thẳng dậy, giọng bỗng trở nên sinh động, biểu cảm sinh động như đang thuyết trình: "Với quan hệ của chúng ta bây giờ, nếu tôi đột nhiên phát bệnh, anh có chịu phá bỏ nguyên tắc, ra lệnh cho phòng thí nghiệm cấy SyncPulse cho tôi không?"

"Đừng bịa chuyện nữa." Trang Tự không muốn để ý anh.

"Anh có không? anh sẽ cứu tôi chứ? Có không?" Lý Thiện Tình truy hỏi không ngừng, còn vươn tay định túm lấy cánh tay Trang Tự, nhưng Trang Tự lập tức né tránh, không để cậu chạm vào.

Trang Tự lái xe đến một bãi đá ven biển hẻo lánh như trong kế hoạch. Nhưng dự báo thời tiết lại không chính xác, mây mù lúc hoàng hôn chẳng những không tan đi, mà trời còn u ám đến mức không thể ngắm hoàng hôn.

Dù Lý Thiện Tình thông minh đến đâu, kế hoạch cũng không thể hoàn hảo tuyệt đối.

Hai người ngồi lặng im một lúc, Lý Thiện Tình bất chợt nói: "Anh đợi tôi trong xe một lát." rồi xuống xe.

Lúc Trang Tự đợi, trong lòng thoáng hiện một chút nghi ngờ: Lý Thiện Tình chẳng lẽ bỏ trốn thật à? lợi dụng mình đưa cậu ra ngoài, rồi trốn đến chỗ không ai quản lý được?

Nhưng mười phút sau, Lý Thiện Tình quay lại, tay xách một túi nhỏ màu trắng.

Cậu ngồi vào xe, hơi thở có phần dồn dập, đi bộ mà nóng đến nỗi phải kéo khóa áo khoác ra, để lộ chiếc áo hoodie trắng bên trong, cùng làn da ở cổ gần như cùng màu với áo.

Lý Thiện Tình lấy từ trong túi ra một chiếc hộp giấy nhỏ, mở ra thì thấy bên trong là một cái bánh Donuts bé tí, vị nguyên bản, đến kem cũng không có.

"Tiệm bánh đó chỉ còn mỗi cái này. Anh không thích sinh nhật thì sinh nhật tôi anh ăn giùm đi." anh nói với Trang Tự: "Hát cho tôi một bài chúc mừng sinh nhật đi."

Nói xong, Lý Thiện Tình tự hát luôn, hát câu "Chúc tôi sinh nhật vui vẻ", dù Trang Tự chẳng hát theo nhưng cậu vẫn hát rất thoải mái. Trang Tự nhìn cũng phải bật cười, lúc đó Lý Thiện Tình mới dừng lại, làm bộ làm tịch ước một điều ước, rồi nói với Trang Tự: "Nhưng tôi không thể ăn, anh ăn giúp tôi được không?"

Trang Tự bèn ăn giùm cậu. Ngoài vị ngọt đến mức ngấy, thì chẳng còn hương vị gì khác.

Ăn xong, Lý Thiện Tình chủ động nói với Trang Tự: "Có thể đưa tôi về được rồi, tôi cứ cảm thấy chị Mary đang trên đường về nhà. Tôi đã hết tín nhiệm trong mắt chị ấy rồi."

Trang Tự đưa Lý Thiện Tình về nhà, sau đó quay lại đón mẹ cùng đi đến nhà Chu Khai Tề.

Chu Khai Tề thậm chí còn trang trí một ít bóng bay đủ màu cho sinh nhật của Trang Tự, còn bày cả hoa tươi. Lần này ông không tự nấu mà mời hẳn đầu bếp đến.

Mọi người đều chuẩn bị quà cho Trang Tự, trong đó Chu Tư Lam là người chu đáo nhất, cậu mang ra trọn bộ tạp chí chuyên ngành mà ba của Trang Tự từng đăng bài.

"Trang Tự, em biết nhà anh chắc có rồi, bộ này anh có thể để ở văn phòng."

Trang Tự cũng đã chuẩn bị một món quà cho mẹ, đã tặng lúc ở trong xe. Họ cùng nhau cắt chiếc bánh kem to và đẹp, ai nấy đều coi trọng ngày sinh nhật này, như muốn dùng dịp này bù đắp phần nào sự thiếu vắng người cha, người chồng trong cuộc đời hai mẹ con Trang Tự.

Vì vậy, mỗi khi Trang Tự nhớ lại sinh nhật tuổi hai mươi của mình, trong miệng chỉ tràn ngập vị ngọt đến phát ngán. Mùi vị đó thuộc về buổi chiều âm u ở bờ biển, chứ không phải buổi tiệc sinh nhật rộn ràng ấy.

Cuối cùng đành phải đổ lỗi cho vị bánh Donuts ai đó đã mua quá nồng, nên Trang Tự mới ăn những món ngon khác để quên mất hương vị ấy.

Bình Luận (0)
Comment