Từ nhỏ, cậu đã có một sở thích kỳ lạ: sưu tầm sự quan tâm của người khác dành cho mình.
Nguyên nhân bắt nguồn từ lần cậu xem bộ phim Coco - Cuộc hội ngộ diệu kỳ hồi bé. Trong phim có một phân đoạn kể rằng sau khi một người chết đi, nếu bị thế gian lãng quên, linh hồn họ sẽ hoàn toàn biến mất.
Lúc đó, cậu vẫn còn là một đứa trẻ con chính hiệu, lo sợ có một ngày mình bất chợt qua đời, ngoài ba mẹ ra sẽ chẳng còn ai nhớ đến hay tưởng niệm cậu. Thế là cậu tìm đủ mọi cách khiến các bác sĩ, y tá và những đứa trẻ khác xung quanh cam đoan rằng nếu cậu chết đi, họ sẽ nhớ thắp nến cầu nguyện cho cậu vào lễ Vong Linh.
Về sau, khi lớn lên đến tuổi mười mấy, tư duy cũng chín chắn hơn nhiều, cậu trở thành người theo chủ nghĩa vô thần. Cậu hiểu ra tất cả chỉ là giả dối, con người khi chết rồi thì chẳng còn gì cả. Nhưng thói quen đã hình thành, mà cuộc đời của một người thường xuyên bệnh tật lại quá thiếu niềm vui, nên chỉ cần có được chút thú vui nào, cậu đều vui vẻ đón nhận, còn tự khích lệ bản thân tiếp tục như vậy.
Dù linh hồn có thể chỉ là ảo tưởng, nhưng khiến thêm nhiều người trên đời nhớ đến mình, dường như cũng không phải điều xấu.
Có lẽ, việc cậu cứ mãi dây dưa với Trang Tự cũng bắt nguồn từ đó. Dù rằng về sau, cậu cũng chẳng phân rõ được trong đó còn pha lẫn bao nhiêu cảm xúc khác.
Trước thềm năm mới, cậu đón sinh nhật tuổi mười bảy trong phòng bệnh.
Lần phát bệnh này là do viêm phổi tái phát, thể trạng lại tụt thêm một bậc. Theo lời bác sĩ, cộng với hiểu biết của bản thân, cậu biết rằng hàng rào miễn dịch vốn đã mong manh trong cơ thể mình giờ đã hoàn toàn sụp đổ, tạo thành một "quốc gia" không có chủ quyền, nơi vi khuẩn có thể tung hoành vô hạn.
Hai tuần qua, tối nào cậu cũng xem đi xem lại những bài nghiên cứu cũ về việc cấy ghép bộ điều tiết SyncPulse mà anh từng đăng trên các tạp chí, âm thầm lo lắng liệu cơ thể mình còn đủ sức chịu đựng phẫu thuật cấy ghép không. Dù chưa từng bật khóc, nhưng trong lòng luôn thấp thỏm bất an.
May mà bệnh đến sau khi kết thúc kỳ thi, nếu không lại dây dưa chẳng thể đi thi, biết đâu còn phải hoãn tốt nghiệp.
Suốt nửa tháng nằm viện, anh không chủ động tìm cậu, cậu cũng chẳng liên lạc với anh. Bởi tuy bình thường cậu thích làm bộ đáng thương, nhưng nếu bản thân thật sự trở thành một đứa trẻ yếu ớt, ủy mị, luôn khóc lóc vì bệnh tật, thì chắc chắn chẳng ai thích nổi cậu.
Sinh nhật hôm ấy, ba mẹ và bác sĩ đều hết sức dỗ dành, cậu cũng tỏ ra rất vui vẻ, tích cực nhận lấy tất cả quà tặng.
Không thể thắp nến, cũng chẳng ăn được bánh, nên món quà chị Mary tặng là một cây nến đèn nhựa không cháy và một chiếc bánh kem đồ chơi màu hồng có thể bóp để xả stress.
Sau khi tiệc sinh nhật nhỏ trong phòng bệnh kết thúc, đến giờ đi ngủ. Cậu nằm trên giường, buồn chán mở tắt cây nến nhựa mãi đến khi hết pin, còn chiếc bánh thì bóp đến mức biến dạng, chẳng còn hình thù như ban đầu.
Cuộc hẹn đi chơi với anh sau đó cũng suýt không thành.
Ba mẹ không muốn đi nghỉ, chị Mary thì chẳng muốn xin nghỉ phép, nhưng cậu không muốn vì mình mà ảnh hưởng đến chất lượng cuộc sống của họ, nên đã kiên quyết đẩy họ đi hết.
Anh đến đón cậu đúng hẹn, trò chuyện đôi chút về chuyện sinh nhật.
Lúc nghe anh nói mình không tổ chức sinh nhật, trong lòng cậu hiểu rất rõ: chắc chắn anh sẽ mừng sinh nhật cùng gia đình, nói không tổ chức chẳng qua là sợ cậu đòi tham dự tiệc sinh nhật của anh thôi.
May mà bản tính cậu vốn phản nghịch, cũng chẳng dễ sinh lòng áy náy, nên vẫn cố kéo anh ở cạnh mình cả buổi chiều.
Cậu mua cho anh một chiếc bánh Donuts nhỏ, khi hát bài chúc mừng sinh nhật, cuối cùng anh cũng nở một nụ cười, lúc đó cậu mới cảm thấy nỗ lực lôi kéo của mình đã có chút thành công.
Về nhà rồi, cậu lại bất ngờ hạ quyết tâm lớn hơn: phải nghĩ cách thân thiết hơn với anh, để sau này nếu thật sự cấy ghép bộ điều tiết, thì có thể dùng được loại buồng thuốc thế hệ mới nhất.
Có thể nói là càng bị từ chối càng hăng hái, cậu lại tiếp tục nghĩ ra một loạt chủ đề mới để trò chuyện cùng anh.
*
Đầu năm nay, tháng Một và Hai ở Tân Cảng hiếm khi có thời tiết đẹp đến thế. Trời nhiều nắng, nhiệt độ cũng dễ chịu vô cùng.
Anh ở Tân Cảng quá lâu rồi, mùa đông hằng năm gần như chỉ toàn là mây mù u ám, vì thế mới có ấn tượng sâu sắc về tháng Giêng năm ấy, còn ký ức liên quan đến cậu, có lẽ chỉ là thứ đi kèm thêm vào.
Sau khi trở lại trường đi học, cậu càng siêng gửi tin nhắn cho anh hơn.
Không rõ vì sao, có thể là bị chiếc bánh Donuts và bài hát mừng sinh nhật làm mờ mắt, cũng có thể là vì lòng trắc ẩn thôi thúc. Dù bận tối mắt tối mũi, anh vẫn trả lời cậu rất nhiều lần.
Dù cậu quả thực rất bám người, anh cũng chẳng thể khách sáo như với người khác.
Khi đó, vì một văn bản phê chuẩn duy nhất cho phép SyncPulse thực hiện thử nghiệm lâm sàng và xét duyệt đạo đức, vì cuộc sống của hàng nghìn nhân viên trong tập đoàn, mỗi khi mở mắt ra, lịch trình của anh đã dày đặc tới mức như thể anh có đến bốn mươi tám tiếng một ngày.
Từ sáng sớm đến khuya muộn, từ phòng thí nghiệm ở trường tới phòng thí nghiệm của công ty, rồi đến phòng họp trong tòa nhà tập đoàn, cuối cùng là phòng chờ ngoài văn phòng người phụ trách cơ quan quản lý. Buổi sáng còn ở Tân Cảng, chiều đã đặt chân đến tuyến sản xuất dược phẩm mới ở nội địa.
Có kết quả tốt đáng khích lệ, cũng có việc chưa đạt kỳ vọng, còn nhiều điểm chưa ổn. Giá như anh có thể lớn nhanh thêm vài tuổi, vẻ ngoài trông chín chắn thêm chút thì tốt biết mấy, anh thường nghĩ vậy.
Lịch trình dày đặc khiến con người đánh mất khái niệm thời gian lẫn cảm xúc bình thường, anh chính là như vậy. Có lúc giữa hành trình, anh bỗng như bừng tỉnh khỏi một giấc mơ, ngơ ngác nhìn phong cảnh lạ lẫm ngoài cửa sổ xe, cảm thấy bản thân đang mô phỏng và tiếp diễn lịch trình của ba mình, chỉ để giữ cho thế giới chênh vênh của anh tiếp tục vận hành.
Trong những ngày như thế, luôn là vào buổi chiều, anh sẽ nhận được tin nhắn từ cậu.
Ngày mười tháng một, một ngày đáng nhớ, vì cậu đã trở lại trường học, chính thức đặt tên cho ngày ấy là "Ngày đi học quốc tế mười bảy phẩy một tuổi của Lý Thiện Tình".
Đi khám sức khỏe, được kê một loại thuốc mới, dự án mà khu vực Tân Cảng đề cử tham gia Giải thưởng Kỹ thuật và Khoa học khu vực châu Á đã giành giải.
Ngày hai tháng Hai, Lý Thiện Tình bình luận quan trọng về dự án mới được công bố trên website chính thức của phòng thí nghiệm Công nghệ Sinh học Duy Nguyên, đính kèm một trang ý kiến phản hồi.
Ngày mười lăm tháng Hai, bốn giờ chiều, cậu chỉ trích hiện trạng, phê bình quy trình đưa một loại thuốc ra thị trường quá chậm.
Tối hai mươi bốn tháng Hai, cậu than phiền vì giải thưởng khu vực phải ra nước ngoài nhận, nhưng không thể đi máy bay, nên đành bỏ lỡ cơ hội được xuất hiện tại một cuộc thi quốc tế, quả thực rất tiếc.
Nhưng cậu đã gửi đoạn video cảm ơn do chính mình ghi hình đến ban tổ chức lễ trao giải, còn nói vài câu triển vọng về tương lai, hy vọng sẽ được phát tại lễ trao giải, để mọi người có thể nhớ được tên và khuôn mặt của mình.
Tất nhiên là cậu cũng gửi cho Trang Tự một bản. Ban đầu anh không định xem, nhưng Lý Thiện Tình hối thúc mấy lần, hôm nọ khó ngủ, anh mới mở ra xem.
Video được quay trong phòng làm việc ở nhà cậu. Cậu ngồi trên chiếc ghế da rộng lớn, nói năng rất nghiêm túc. Phát âm còn hơi mơ hồ, lời lẽ chưa thật sự trưởng thành, nhưng lại có nội dung rõ ràng, khiến một người xem trong đêm khuya phải nảy sinh cảm xúc phức tạp.
Xét trên lý trí, anh chưa từng xem nhẹ tính cách của cậu.
Sau mấy tháng quen biết, anh đã hoàn toàn hiểu rõ: Lý Thiện Tình là một thiếu niên tâm lý không ổn định, tính cách phù phiếm, hiếu thắng và tuỳ hứng. Cậu có nhu cầu được quan tâm cao đến mức như trong lòng tồn tại một hố đen không thể lấp đầy.
Nhưng cậu rất biết cách làm người khác thích mình, điều này Trang Tự không thể phủ nhận.
Rất khó để anh cúp máy mỗi lần cậu gọi đến, lại càng dễ bị ảnh hưởng cảm xúc bởi những hành vi bất chợt và bướng bỉnh của cậu.
Nhưng cũng vì thế mà ngày càng thân thiết, thân đến mức vượt qua cả ranh giới lẽ ra anh nên giữ vững. Tất cả đều là điềm báo sai lầm, dẫn đến một con đường không đúng đắn chỉ vì anh thiếu kinh nghiệm nên không để tâm đến.
Tháng Ba, hoa tươi trên phố Tân Cảng nở rộ rực rỡ. Đầu tháng, vào một buổi trưa nọ, sau khi kết thúc cuộc họp ở công ty, anh tranh thủ hoàn thành phân tích dữ liệu cho phần cuối cùng trong luận văn tốt nghiệp thì nhận được cuộc gọi từ mẹ.
Giọng bà hiếm khi rạng rỡ như vậy, như thể vừa được ai đó dỗ ngọt: "Trang Tự, đoán xem mẹ gặp ai ở bệnh viện nào?"
Gặp ở bệnh viện, còn có thể là ai chứ? anh lập tức thấy đau đầu, thuận miệng hỏi: "Ai vậy ạ?"
"Thiện Tình!"
Mẹ anh kể rằng, hai người đều đến tái khám, gặp nhau ngoài hành lang, nói chuyện một lúc. Nghe cậu nói người giúp việc hôm nay nghỉ, chỉ có thể ăn cơm nguội ở nhà, thế là bà mời cậu về nhà ăn tối: "Tối nay nhà bên kia cũng qua ăn cơm mà, chỉ là thêm một đôi đũa thôi."
"Trang Tự, tôi nói là ăn uống của tôi hơi phiền, vì tôi bị dị ứng với nhiều thứ." giọng quen thuộc hằng đêm đột nhiên vang lên: "Cô cũng nói không sao, còn giúp tôi gọi điện cho mẹ tôi nữa. Cô thật tốt với tôi!"
Vừa nghe giọng điệu điệu đà ấy, anh lập tức biết cậu ta lại ra sức đóng vai đáng thương trước mặt mẹ mình rồi.
Tối qua, anh vì bị gián đoạn công việc nên không bắt máy khi cậu gọi, bèn bị cậu nhắn tin trách móc. Hôm nay cậu lại đến bệnh viện, gặp đúng mẹ anh, cho dù từng có tiền lệ hiểu lầm, cũng khó nói đây là tình cờ hay cố ý sắp đặt.
Nể mặt đôi bên, anh không tiện vạch trần, nhưng anh biết chỉ cần cậu bước chân vào nhà mình, nhất định sẽ tùy tiện lục lọi cả phòng làm việc lẫn phòng ngủ, trong lòng lập tức cảm thấy bất an. Anh nhanh chóng hoàn tất công việc đang dang dở, không chờ Chu Khai Tề đang đi thị sát ở khu nghiên cứu trở về, lập tức trở về nhà.
Ba giờ chiều, anh bước vào nhà, phòng khách không có ai.
"Họ ở trong bếp." người giúp việc mở cửa nói với anh.
Mẹ anh vốn chẳng biết nấu nướng, anh chau mày, bước vào bếp thì chỉ thấy đầu bếp đang đứng bên bàn sơ chế nguyên liệu, tay cầm một tờ giấy, trông có vẻ bất lực.
"Đây là gì?" anh tiến lại hỏi.
Trong tay đầu bếp là một danh sách in trên giấy, tiêu đề là "Danh sách thực phẩm Lý Thiện Tình dị ứng", chữ in dày đặc, anh liếc mắt một cái đã thấy gần như ngoài nước ra, chẳng có gì cậu có thể ăn được.
"Cậu ấy nói nấu một món mà cậu ấy ăn được là được rồi, nhưng phu nhân bảo ít nhất phải có ba món." Đầu bếp giải thích: "Nên tôi vẫn đang suy nghĩ."
"Cậu ta muốn một món thì làm một món." anh bực bội vì cậu quá rắc rối, lạnh nhạt bảo đầu bếp: "Không ăn được đồ ăn thì ăn cơm."
Rời khỏi bếp, anh đi thẳng lên lầu. Vừa bước vào hành lang, quả nhiên nghe thấy tiếng trò chuyện từ phòng làm việc vọng ra, dường như rất náo nhiệt. Đến trước cửa, anh thấy Chu Tư Lam, bà Chu, mẹ anh và Lý Thiện Tình đang tụ tập nói chuyện trong đó.
Cậu đứng gần cửa nhất, tay trái ôm một cuốn sách vốn được anh đặt trên bàn, lật mở ở giữa. Cậu đứng không nghiêm chỉnh, dựa vào giá sách, nửa cười nửa không hỏi Chu Tư Lam: "Thật sao, cậu không nghĩ đến mấy trường khác sao?"
Chu Tư Lam nghiêng người, giọng trong trẻo: "Ừm, tôi không muốn rời Tân Cảng."
"Tư Lam rất hay nhớ nhà." bà Chu nói: "Với lại vẫn luôn muốn làm đàn em của Trang Tự."
Như thể bỗng cảm nhận được ánh mắt của anh, cậu ngẩng đầu lên: "Oa, Trang Tự về rồi."
"Trùng hợp ghê, phát hiện anh cũng mua quyển sách mới này." cậu giơ cuốn sách trong tay với anh, làm lộn cả trang sách, phát ra tiếng loạt soạt, ra vẻ hỏi: "Có điều em đọc xong rồi, anh mới đọc đến giữa thôi à? Gần đây bận lắm hả, hay là quý quá không nỡ đọc?"
Cậu đúng là có một khuôn mặt thiên thần không thể tranh cãi, nhưng lại khéo dùng những hành vi mang tính khiêu khích để xóa sạch sự kiên nhẫn của anh, cậu rõ ràng biết gần đây anh bận rộn thế nào, sách này cũng là cậu tặng anh, giờ lại còn bày đặt diễn trò, nói mấy lời vớ vẩn.
"Đi theo tôi." anh lập tức nổi giận, túm lấy cổ tay cậu, kéo cậu ra khỏi phòng làm việc, đi về phía cầu thang.
Cậu bị kéo loạng choạng một cái, không nói gì, bị anh dắt đi mấy bước thật nhanh.
Cậu mặc một chiếc áo len mỏng mềm mại, mỏng đến mức Trang Tự có thể cảm nhận được nhiệt độ cơ thể qua tay áo, cổ tay cũng gầy đến mức như có thể gãy bất cứ lúc nào. Trang Tự chợt thấy lòng bàn tay không thoải mái, kéo cậu đi xa khỏi phòng làm việc rồi bèn buông tay.
Lý Thiện Tình lúc đầu không nói một lời, đi theo Trang Tự đến trước cửa phòng mới mở miệng: "Anh đi nhanh quá."
Giọng cậu có chút gấp gáp, trông không được khỏe lắm. Trang Tự quay đầu nhìn, không rõ là cậu đang diễn hay thực sự khó chịu, nhưng Lý Thiện Tình không nhìn anh, chỉ nhìn chằm chằm bức tranh treo tường, nghỉ một lát rồi mới nói: "Tôi nói mấy lần rồi là gần đây không đi nhanh được, anh chẳng nhớ gì cả."
Nhưng khi ngẩng đầu nhìn Trang Tự, ánh mắt Lý Thiện Tình lại trở về vẻ thờ ơ như trước, hỏi: "Tìm tôi có việc à? Dẫn tôi đi tham quan phòng anh à? Vậy để tôi xem thử."
Nói rồi còn liếc mắt nhìn xung quanh, đưa tay đặt lên tay nắm cửa phòng Trang Tự: "Chỗ này hả?"
"Không phải. Đừng có động linh tinh." Trang Tự vốn chỉ định nhắc nhở cậu đừng làm trò trước mặt mẹ, giờ bị Lý Thiện Tình cố ý hiểu sai, mới nhận ra việc kéo cậu ra riêng thế này thật sự không giống phong cách của mình. Không hiểu bản thân bị gì nữa.
"...Hôm nay cậu thật sự đi tái khám à? Hôm qua không nghe cậu nói." Cuối cùng Trang Tự hỏi.
Lý Thiện Tình đảo mắt, cười vô tội với anh: "Anh thấy sao?"
Thấy bộ dạng đó của cậu, khiến Trang Tự lập tức biết có điều mờ ám. Lý Thiện Tình lại thản nhiên nói: "Ai bảo anh không nghe điện thoại của tôi, cũng không đưa tôi ra ngoài chơi. Vốn dĩ tôi hẹn khám vào cuối tuần, chỉ đổi từ thứ Bảy sang Chủ nhật thôi."
"Cậu không bắt máy trước hay cậu đổi lịch trước?" Trang Tự không bị vẻ ngoài đánh lừa, lập tức chỉ ra điểm sơ hở.
Lý Thiện Tình lập tức dời mắt, thản nhiên trả lời: "Quên rồi, hôm qua bị anh cúp máy làm tôi buồn quá, mất trí nhớ luôn."
Trang Tự tức đến mức muốn mời cậu ra khỏi nhà, nhưng điện thoại lại rung không đúng lúc. Anh lấy ra xem, là Tiến sĩ Thiệu, người phụ trách đào tạo ở phòng thí nghiệm nano.
Anh cảnh cáo Lý Thiện Tình đừng có nghịch ngợm rồi đi qua một bên nhận điện thoại, mắt vẫn không rời khỏi cậu.
Lý Thiện Tình dựa vào khung cửa, lấy điện thoại ra, không rõ đang xem gì.
"Trong danh sách những vấn đề gửi lên tổng bộ trước đó, có một mục chưa được phản hồi. Thời gian cũng khá gấp, nên tôi gọi trực tiếp để hỏi ý kiến anh." Tiến sĩ Thiệu nói với Trang Tự. Do mấy tháng trước tình hình tương đối hỗn loạn, tiến độ của nhiều dự án trong phòng thí nghiệm đã bị chậm trễ hơn dự kiến, khiến nội bộ ban quản lý xảy ra tranh cãi. Có người cho rằng nên hủy kế hoạch thực tập hè dành cho học sinh trung học năm nay, có người lại cho rằng vẫn nên tiếp tục.
"Cá nhân tôi thấy nếu tiếp tục thì cũng chẳng ảnh hưởng gì, dù sao bọn tôi cũng đã nhận được rất nhiều hồ sơ xin thực tập." cô nói tiếp: "Hơn nữa trong số đó có một học sinh thực sự rất xuất sắc. Nếu cậu ấy có thể đến thực tập ở phòng thí nghiệm, tôi sẽ đề xuất mạnh mẽ cho cậu ta nộp đơn xin học bổng đại học của tập đoàn mình, ký một bản thỏa thuận học bổng có điều kiện, sau khi tốt nghiệp là có thể trực tiếp vào làm cho chúng ta..."
Tiến sĩ Thiệu bỗng bắt đầu vẽ ra viễn cảnh tương lai. Trang Tự không biết nên ngắt lời từ đâu, chỉ đứng nghe một lúc. Đúng lúc đó, Lý Thiện Tình bật một video nào đó lên, tiếng nhai phát ra từ điện thoại nghe vô cùng kỳ quặc. Mãi đến khi Tiến sĩ Thiệu nói xong, cô mới hỏi: "Tôi gửi sơ yếu lý lịch của cậu ấy cho anh xem nhé?"
"Không cần đâu." Trang Tự từ chối rồi nói: "Nếu chị đã muốn nhận cậu học sinh đó thì cứ tiếp tục chương trình thực tập."
Cúp máy xong, Trang Tự quay lại thì thấy Lý Thiện Tình đang xem một video mukbang. Cô streamer trong video đang ăn mì, còn Lý Thiện Tình xem rất chăm chú. Trang Tự lạnh giọng dội gáo nước lạnh lên đầu cậu: "Không phải cậu không ăn được mấy thứ này sao?"
"Thì nhìn thôi mà." Lý Thiện Tình hơi nghiêng người về phía Trang Tự, còn cố ý đưa màn hình lại gần: "Thế anh từng ăn thử món mì này chưa?"
"Chưa." Trang Tự chẳng buồn nhìn đã trả lời.
"Vậy à, vậy lần sau tôi dẫn anh đi ăn thử, rồi anh nói cho tôi biết vị nó thế nào." Nói rồi lại cúi đầu tiếp tục xem.
Màu tóc của Lý Thiện Tình nhạt hơn người bình thường, cả lông mày và lông mi cũng thế, như thể một bản vẽ kỹ thuật số bị giảm độ trong suốt. Nếu giảm thêm chút nữa, cậu ấy sẽ hoàn toàn biến mất khỏi lớp hình ảnh này. Trang Tự nhìn cậu vài giây, đến khi xác nhận độ trong suốt không tiếp tục thay đổi nữa mới rời mắt.
Sau này, Trang Tự không bao giờ nhớ lại những chi tiết khi ở bên Lý Thiện Tình nữa bởi vì khi đó anh đã không nói thẳng với cậu rằng: "Tôi sẽ không đi ăn cùng cậu." Và anh hy vọng bản thân mình lúc ấy đã nói ra điều đó.
Xem xong video, đột nhiên có một thông báo bật lên. Lý Thiện Tình mở ra xem, khẽ "a" lên một tiếng rồi gọi: "Trang Tự! Phòng thí nghiệm của anh đã duyệt đơn xin thực tập của tôi rồi! Tiến sĩ Thiệu còn nói rất mong chờ tôi gia nhập nữa cơ!"
cậu giơ điện thoại, vung vẩy trước mặt Trang Tự, còn chìa ra cho anh xem email: "Vậy bọn mình có thể thường xuyên gặp nhau rồi phải không? Trang Tự, anh có phải kiểu CEO thường xuyên đi sâu vào phòng thí nghiệm, hay trao đổi với nhân viên nghiên cứu rất có trách nhiệm không?"
Và cũng như trước, sau này Trang Tự hy vọng bản thân đã từ chối cậu, nói với cậu rằng: "Tôi có đến phòng thí nghiệm cậu cũng không gặp được tôi đâu."
Thế nhưng điều anh thực sự làm chỉ là kéo tay cậu, cái tay cứ vung vẩy trước mặt anh mãi ra xa, rồi nói: "Thực tập được đã rồi tính sau."