Đảo Hoa Nhài - Lục Bồ Đào Gia

Chương 10

Chương 10: Bờ biển đêm

Quầy đồ ăn sáng trước cổng trường đông nghịt người, Đàm Du mua hai xiên cua chiên rồi mới vào cổng.

“Lão Đàm, hôm nay đến sớm thế?” Đoạn Giai Thành vừa nhai mực khô vừa hỏi, miệng lèm bèm không rõ tiếng.

Có vẻ tâm trạng Đàm Du rất tốt, trên đường cứ ngân nga suốt: “Sớm à? Tao thấy cũng bình thường mà.”

“Mày trúng tà à?” Nhìn bộ dạng Đàm Du, Đoạn Giai Thành rùng mình nổi da gà, “Nhìn cái kiểu mày cười… nhặt được tiền hả?”

“Biến.”

Hai người nói chuyện linh tinh đến cửa lớp, Đàm Du bỗng dừng lại, quay sang ra hiệu cho Giai Thành im lặng. Giai Thành thấy vậy thì ngơ ngác hỏi nhỏ: “Gì vậy?”

Đàm Du nhếch môi cười, mắt đào hoa híp lại, biểu cảm ranh mãnh. Cậu nhẹ nhàng bước vào lớp, để lại Giai Thành vẫn ngơ ngác đứng ngoài, đến khi Đàm Du lén đi đến sau lưng Giang Hoài Thư thì Đoạn Giai Thành mới kịp phản ứng, thầm nhủ trong lòng: Đúng là đồ trẻ con!

Lúc này Giang Hoài Thư đang chăm chú làm đề, hoàn toàn không hay biết có người đang ở phía sau. Thấy thời cơ đã chín muồi, Đàm Du bất ngờ trùm áo đồng phục lên đầu Giang Hoài Thư, giả giọng nũng nịu: “Anh ơi~ đoán xem em là ai nào?”

Vì bị ôm quá chặt, nét bút của Giang Hoài Thư trượt khỏi phần trả lời, để lại một đường dài màu đen trên hàng chữ vốn ngay ngắn sạch sẽ. Nhưng anh không hề tỏ ra tức giận, chỉ khẽ nhếch môi cười, nơi khóe môi còn có một nốt ruồi nhỏ cũng như đang mỉm cười theo.

“Để anh đoán thử.”

“Là Tiểu Đàm?”

“Hay là Tiểu Du?”

“Hay là…” Anh dừng lại, nghiêng đầu ghé sát tai Đàm Du, giọng trầm xuống, “Đàm Du.”

Vừa dứt lời, Đàm Du bỗng thấy như có dòng điện chạy dọc sống lưng, tê dại lan từ tai tới tim. Cậu buông tay, áo đồng phục rơi xuống, để lộ đôi mắt phượng dài hẹp. Ánh mắt hai người chạm nhau.

“Khụ.” Đàm Du giả vờ ho khan, nhặt áo đồng phục nhét lại vào tay Giang Hoài Thư, “Trả lại áo cho cậu nè, cảm ơn.”

Nói xong, cậu quay người ngồi vào chỗ: “Sợi dây bình an này là cậu buộc cho tôi à?”

Giang Hoài Thư nhét áo vào ngăn bàn, nghe vậy khẽ nói: “Ừ.”

Da Đàm Du không trắng nhưng cũng không đen, làn da lúa mạch khỏe mạnh nổi bật với sợi dây bình an màu đỏ trên cổ tay, trông rất đặc biệt. Cậu đặt xiên cua chiên lên bàn, chống cằm nhìn Giang Hoài Thư, mắt khẽ cong: “Sao lại tặng tôi cái này?”

“Cậu thấy sao?” Giang Hoài Thư không trả lời mà hỏi lại, “Thích không?”

Đàm Du giơ cổ tay có buộc dây lên nhìn một lát rồi bật cười: “Thích chứ.”

Lúc này trong lớp đã có khá đông học sinh, người thì làm bài tập, người thì trò chuyện, người thì ăn sáng. Không ai để ý đến hai người ngồi góc cuối lớp. Giang Hoài Thư nghiêng đầu nhìn Đàm Du, nhẹ giọng nói:

“Vì cậu thích, nên tôi tặng.”

Đàm Du nghe vậy ngẩn ra, rồi cười phá lên, cười đến rung cả yết hầu: “Cậu đang chơi chiêu với tôi đấy à, bạn cùng bàn?”

“Ừ.”

Đàm Du có thói quen viết nhật ký. Bài tập thì lười làm, nhưng nhật ký thì không bao giờ quên. Cậu vẽ một con chuột xấu tệ trong sổ, vẽ mũi tên chỉ sang phải rồi viết:

14/5 – Trời nắng

Chuột hư cùng bàn tặng tôi một sợi dây bình an. Tôi rất thích. Nhất định sau này sẽ đặt nó lên bàn thờ, mỗi ngày thành tâm vái ba vái.

Cậu vừa viết vừa đọc to như sợ Giang Hoài Thư không nghe thấy. Ngòi bút của Giang Hoài Thư hơi khựng lại, khóe miệng khẽ cong.

Hôm nay hiếm khi Đàm Du không ngủ gật, nhưng cậu cũng chẳng học hành gì, cả ngày chỉ chăm chú chơi điện thoại. Mấy giáo viên khác cũng quen rồi, mắt nhắm mắt mở cho qua, có thấy cũng mặc kệ. Nhưng luôn có ngoại lệ, và ngoại lệ đó chính là thầy DDVP

“Nào, Đàm Du, thấy em chơi game sung sức thế, chắc trình độ cũng cao lắm rồi, đến đây nói cho tôi biết có những loại phản ứng hữu cơ nào?”

Bị gọi bất ngờ, Đàm Du đứng bật dậy mà đầu óc trống rỗng: “Hả?”

Anh em gặp nạn, tôi thêm dầu vào lửa. Đoạn Giai Thành nén cười, cố nhịn nhưng vẫn không giấu được vẻ hả hê: “Thầy bảo mày trình cao, rủ mày chơi game chung đó!”

Lời vừa dứt, cả lớp phá lên cười. Đàm Du liếc Đoạn Giai Thành một cái, rồi tỏ vẻ áy náy nhìn thầy: “Thầy, thầy hỏi lại được không ạ, nãy em chưa nghe rõ.”

“Được,” thầy DDVP gật đầu, “Tôi hỏi: Các loại phản ứng hữu cơ gồm những gì?”

Câu hỏi này khiến Đàm Du cứng họng. Cậu còn chả phân biệt được hữu cơ vô cơ là gì, nói chi đến việc liệt kê các phản ứng. Cậu khẽ l**m môi, ánh mắt bắt đầu dao động, len lén kéo cổ áo Giang Hoài Thư ra hiệu cầu cứu.

Giang Hoài Thư bắt tín hiệu rất nhanh, nghiêng đầu khẽ nói: “Phản ứng trùng hợp.”

“Hả?” Đàm Du nghe không rõ, cúi xuống hỏi nhỏ: “Cái gì cơ?”

“Phản ứng trùng hợp.”

Lần này cậu nghe rõ hơn chút, nhưng chưa kịp nhớ kỹ thì thầy đã lên tiếng, nặng nề ho một tiếng: “Nhớ ra chưa, Đàm Du?”

“Gia… ờ…” Đàm Du ấp úng, quan sát sắc mặt thầy, “Phản ứng… gia cư?”

Câu này vừa nói ra, Giang Hoài Thư lập tức nhắm mắt.

Đoạn Giai Thành là người cười to nhất, hoàn toàn không cho hắn chút mặt mũi nào: “Gia cư?! Hahahahaha, phản ứng gia cư kìa!”

Thầy DDVP cũng bật cười tức giận: “Gia cư hả? Tôi còn độc thân đây này! Là phản ứng trùng hợp! Bạn cùng bàn nhắc rồi còn nói sai?”

“Ngồi xuống! Tối nay chép lại toàn bộ phương trình phản ứng hữu cơ năm mươi lần, mai nộp cho tôi!”

Khóe miệng Đàm Du giật giật, mặt không còn chút luyến tiếc nào. Cậu liếc sang Giang Hoài Thư, thấy anh đang nhịn cười đến run cả vai, cậu nghiến răng, kéo áo anh: “Cười cái gì mà cười, không được cười!”

“Ừ,” Giang Hoài Thư cụp mắt, “Không cười nữa.”

Gần đây tan học Đoạn Giai Thành hay ra sân bóng rổ, Đàm Du lười đợi nên đi về cùng Giang Hoài Thư. Buổi chiều ở Mai Thàanh không lạnh cũng chẳng nóng, rất dễ chịu. Đường tắt về hẻm Hoa Nhài đi ngang qua cánh đồng oải hương, có một cây cầu rất dài. Giang Hoài Thư đi trước, Đàm Du nắm gấu áo anh theo sau.

“Bạn cùng bàn, tôi muốn qua nhà cậu làm bài.”

“Ừ.”

“Tôi muốn uống cà phê cậu pha.”

“Ừ.”

“Vòng tay tôi tặng cậu đẹp không?”

“Đẹp.”

“Bạn cùng bàn, bạn cùng bàn, bạn cùng bàn——”

“Hửm?”

Suốt đường đi Đàm Du cứ líu lo nói linh tinh, Giang Hoài Thư không chê cậu phiền mà kiên nhẫn đáp từng câu một. Thật kỳ lạ, hai người dường như chưa từng có khoảng cách nào. Từ lúc gặp nhau đến giờ, họ luôn hòa hợp đến lạ, như thể duyên phận từ kiếp trước, sinh ra đã hợp nhau.

Chim nhạn bay về phương Nam, bóng hai người hòa vào nhau trên nền hoàng hôn. Đột nhiên Đàm Du dừng bước, bởi vì còn nắm góc áo nên Giang Hoài Thư cũng phải dừng lại.

“Sao thế?”

“Giang Hoài Thư,” Ánh mắt Đàm Du lấp lánh, cậu cười, “Mình đừng về nhà nữa, đi biển đi.”

Nói xong chẳng đợi Giang Hoài Thư phản ứng, Đàm Du đã kéo tay anh chạy.

Hơi ấm truyền qua từng đầu ngón tay, hai bóng người chạy trong cánh đồng oải hương. Mặt trời dần khuất núi làm mờ đi bóng họ, tóc bị gió thổi tung, để lộ ánh mắt tràn đầy ý cười. Nếu thời gian ngừng trôi, khoảnh khắc ấy sẽ là một bức tranh sơn dầu đẹp hoàn mỹ.

Khi họ băng qua Vịnh Trăng Khuyết đến bãi biển thì trời đã tối hẳn. Đàm Du nhóm lửa trại, lấy điện thoại trong ba lô mở nhạc.

“Tôi thích nghe nhạc ở biển lắm,” Cậu đưa cho Giang Hoài Thư một lon cocktail, “Vừa nghe nhạc vừa ngắm trăng, gió biển mát lắm.”

Giang Hoài Thư hơi nhướng mày: “Cậu cũng biết hưởng thụ ghê.”

Lon nước bật nắp, Đàm Du đưa tay cụng ly rồi uống mấy ngụm: “À mà, tôi tò mò, nơi cậu từng sống trông thế nào?”

“Nơi đó rất hiện đại,” Giang Hoài Thư ngừng một lúc, “Toàn nhà cao tầng, hầu như không có cây cối. Đêm xuống thì đèn sáng trưng, cũng đẹp.”

“Nói như vậy,” Đàm Du nghiêng đầu, chớp mắt, “Chắc hẳn cậu giàu lắm, tôi nghe nói mấy công tử tiểu thư nhà giàu biết khiêu vũ, cậu biết không?”

Mặt Đàm Du bắt đầu ửng đỏ, không biết có phải hơi say hay không. Giang Hoài Thư khẽ cười: “Loại đó chỉ nhảy trong tiệc trang trọng thôi, gọi là khiêu vũ giao tế. Tôi biết, cậu muốn thử không?”

Lửa cháy bập bùng, thi thoảng bắn lên những tia lửa nhỏ. Đàm Du uống cạn lon rượu, đứng dậy dang tay: “Muốn! Đến đây nào!”

Giang Hoài Thư phì cười, cũng đứng lên. Anh vòng tay qua eo Đàm Du, tay phải nắm tay trái cậu, bắt đầu di chuyển từng bước.

“Há há há nhột quá!” Đàm Du cười nắc nẻ, “Cậu sờ eo tôi làm gì?”

“Khiêu vũ,” giọng Giang Hoài Thư rất bình tĩnh, mặt nghiêm túc, “Bây giờ cậu là bạn nhảy của tôi.”

Khiêu vũ kiểu này khá đơn giản, nhưng Đàm Du chưa từng học nên liên tục giẫm trúng chân Giang Hoài Thư. Thế mà cậu không thấy áy náy gì, còn đổ ngược: “Cậu giẫm chân tôi đấy.”

Giọng cậu đã có phần ngà ngà say. Giang Hoài Thư hơi bất ngờ: “Cậu say rồi à?”

“Không có.”

Ừ, thế là chắc chắn say thật rồi.

Trăng treo cao, sóng biển vỗ bờ tung bọt trắng xóa. Nhạc vẫn vang lên từ điện thoại. Giang Hoài Thư ôm lấy Đàm Du xoay một vòng rồi hạ xuống, mặt Đàm Du đỏ bừng, miệng vẫn cười toe.

“Bạn cùng bàn, người cậu thơm mùi cam quá, hôm nay cậu giấu tôi ăn cam phải không?”

“Không,” Giang Hoài Thư thấp giọng, “Tôi không thích ăn cam lắm.”

“Vậy sao người cậu lúc nào cũng thơm mùi cam?”

“Chắc là mùi nước giặt.”

“À,” Đàm Du cười ngây ngô, “Vậy cậu giặt đồ giúp tôi đi, tôi cũng muốn có mùi này.”

Người cậu nóng bừng, đuôi mắt ửng đỏ, ánh mắt long lanh tràn đầy ranh mãnh. Giang Hoài Thư cảm thấy bản thân như sắp tan chảy. Có thể là vì giọng cậu nhẹ nhàng, có thể vì đôi mắt lơ mơ kia, hoặc do cơ thể cậu đang nóng bừng. Giang Hoài Thư khẽ nói, giọng càng lúc càng dịu: “Được.”

Hai người đứng rất gần, gần đến mức hơi thở hòa quyện. Đàm Du khẽ nhướng mày: “Bạn cùng bàn, cậu tốt thật đấy.”

“Đàm Du—”

Giang Hoài Thư cúi đầu, môi gần như đã chạm vào nhau thì dừng lại trong khoảng cách vừa đủ, chỉ cười.

“Không biết đã có ai từng nói với cậu chưa.”

“Cậu đáng yêu lắm.”

Đàm Du không hề nhận ra khoảng cách giữa họ đã vượt quá giới hạn thông thường của bạn bè. Cậu chớp mắt, lười biếng nói: “Giang Hoài Thư, tôi ảo thuật cho cậu xem.”

Nói rồi, cậu đặt tay lên vai Giang Hoài Thư, vài giây sau giơ tay phải lên, kẹp giữa ngón tay là một bông hoa nhài trắng muốt. Cậu cười, lấy cánh hoa chạm vào nốt ruồi trên môi Giang Hoài Thư. Vì khoảng cách quá gần, cành hoa cũng chạm vào môi mình, cậu thấy ngứa, liền bật cười.

“Đẹp không?”

Không biết âm nhạc đã ngừng lúc nào, Giang Hoài Thư nhìn chăm chú khuôn mặt cậu, môi khẽ động:

“Đẹp.”

“Tôi cũng thấy vậy.”

Nói xong, Đàm Du buông tay, hoa nhài rơi xuống cát. Cậu ngước mắt nhìn thẳng vào mắt Giang Hoài Thư.

“Bạn cùng bàn”

“Tôi nghĩ chắc đã có người từng nói với cậu.”

“Cậu rất đẹp.”

Bình Luận (0)
Comment