Đảo Hoa Nhài - Lục Bồ Đào Gia

Chương 9

Chương 9: Quá khứ

Lúc đó, Đàm Du còn nhỏ, chỉ mới mười một tuổi. Ba mẹ cậu thường xuyên công tác xa nhà, rất hiếm khi trở về, thậm chí có năm đến Tết cũng không về được.

Ở nhà, Đàm Du rất ngoan ngoãn, nhưng ra ngoài thì lại nghịch ngợm như bao đứa trẻ cùng độ tuổi. Cậu thích nhặt đồ ở bãi biển, thích chui vào ruộng hoa oải hương, thỉnh thoảng còn lén hái trộm khế của nhà người khác.

Trong ấn tượng của Diêu Thục Phân, cậu là một đứa trẻ rất đáng yêu. Ở nhà chưa bao giờ khóc lóc, có lẽ vì biết mình là anh trai nên phải chăm sóc em gái. Trong khi những đứa trẻ khác nhõng nhẽo đòi ăn vặt, Đàm Du đã học cách tự làm đồ chơi để chọc cho Đàm Diệp vui.

Ba mẹ Đàm Du vì không có thời gian ở bên hai Đàm Du và Đàm Diệp nên luôn cảm thấy có lỗi. Nhưng họ chẳng còn cách nào khác ngoài việc thường xuyên gửi tiền về, dường như họ nghĩ rằng chỉ cần có tiền là có thể bù đắp cho tuổi thơ thiếu vắng của Đàm Du.

Bà Diêu bị bệnh khớp nên không thể đi lại nhiều, chỉ có thể dựa vào thuốc cầm cự. Vì vậy sau giờ tan học Đàm Du chưa bao giờ la cà chơi bời. Cậu không thể, hơn nữa cũng không có thời gian. Cậu phải chăm sóc em gái, còn phải chăm bà nội. Ở cái tuổi đáng lẽ được rong chơi, cậu đã học cách gánh vác trách nhiệm và lên kế hoạch cho thời gian của mình.

Suốt bao nhiêu năm đi học tiểu học, Đàm Du chưa từng nhắc tới việc tổ chức họp phụ huynh. Mỗi khi bà Diêu hỏi, cậu chỉ cười bảo trường không tổ chức, dặn bà đừng lo lắng, dưỡng chân cho khỏe. Nhưng bà Diêu không phải kẻ ngốc, trong lòng hiểu rõ trường học sao có thể không bao giờ họp phụ huynh. Chỉ là Đàm Du không muốn bà lo lắng mà giấu đi mà thôi. Nhiều lúc bà thấy day dứt, trách bản thân. Giá mà chân bà không có vấn đề thì đã có thể đi họp phụ huynh cho Đàm Du, để cậu không cần phải lặng lẽ nhìn các bạn học khác tham gia những hoạt động cùng ba mẹ.

Có lần vào buổi trưa kỳ nghỉ hè, Đàm Du không muốn ngủ trưa, chạy xuống nhà nói với bà nội rằng cậu đi chơi với bạn, lát nữa sẽ về. Bà Diêu nghe vậy thì mừng lắm, trẻ con ở tuổi này nên ra ngoài vận động, không thể cứ bó buộc mãi trong nhà, nên là bà đồng ý.

Không biết có phải vì Đàm Du mải chơi mà quên về hay không, mãi đến gần tối vẫn chưa thấy bóng dáng cậu. Diêu Thục Phân lo lắng, chống gậy ra ngoài tìm.

Không nằm ngoài dự đoán, Đàm Du quả nhiên ở bãi biển. Nhưng lần này không giống mọi khi. Cậu không hớn hở chơi cùng với mấy đứa trẻ khác mà bị chúng vây quanh ở giữa.

“Ha ha ha ha ha, mày không có ba mẹ, mày là đồ mồ côi!” Một thằng bé chỉ tay vào Đàm Du, cười ngặt nghẽo.

Đàm Du run rẩy hàng mi, đối diện với vòng vây ác ý của đám bạn, bối rối không biết phải làm sao. Cậu nắm chặt tay, hé miệng định hết sức phản bác, nhưng lời nói ra lại yếu ớt đến tội nghiệp: “Tôi có, tôi có ba mẹ, họ chỉ đang đi công tác thôi, họ sẽ về mà!”

Lũ trẻ nghe vậy cứ như nghe được chuyện cười, phá lên cười lớn: “Lần nào mày cũng nói vậy, nhưng mỗi lần trường tổ chức mấy hoạt động ba mẹ lại chỉ có ba mẹ mày không đến. Đàm Du, mày có biết xấu hổ không? Đồ nói dối!”

Câu nói đó như có ma lực, lập tức châm ngòi cho đám trẻ hét lên ầm ĩ.

“Đồ nói dối! Đồ nói dối! Đồ nói dối!”

“Đàm Du là đồ nói dối!”

“Đàm Du là đồ nói dối!”

“Đàm Du là đồ nói dối!”

Từng tiếng chửi rủa như sấm sét dội xuống người Đàm Du. Cậu cắn răng chịu đựng, cuối cùng vẫn không thể nhịn nổi, nước mắt trào ra: “Tôi không phải! Tôi không phải đồ nói dối! Không được nói tôi như thế!” Cậu hét lên, giọng lạc hẳn đi, chói tai và tuyệt vọng như con thú non vùng vẫy.

Cậu gào lên, giơ nắm đấm lao về phía thằng bé cầm đầu. Nhưng một mình Đàm Du sao đánh lại hơn chục đứa? Cậu bị đè xuống đất, bị chúng đấm đá túi bụi, miệng vẫn không ngừng hô: “Đồ nói dối! Không có ba mẹ!”

Diêu Thục Phân cuối cùng không nhịn được nữa, xách gậy lao đến, dồn hết sức mà quật tôii. Bà xưa nay luôn điềm đạm, nhưng lần đầu tiên bà buông lời cay độc với lũ trẻ: “Lũ khốn con! Ai cho tụi bây bắt nạt cháu tao?! Biến hết đi cho tao!”

Bà múa gậy loạn xạ, che chắn cho Đàm Du, như con sư tử cái nổi điên: “Biến! Tao mà còn thấy tụi bây động đến thằng nhỏ, tao đánh cho què!”

Chân đau đến mức như bị xé toạc, nhưng bà không nhúc nhích, ôm lấy Đàm Du thật chặt: “Ngoan, Tiểu Du ngoan, về nhà thôi.”

Lũ trẻ bị gậy đánh đến mức la hét om sòm, nói sẽ về mách ba mẹ, rồi hốt hoảng bỏ chạy.

Đàm Du run lẩy bẩy, lấy tay áo chùi mặt thật mạnh rồi ngẩng đầu lên. Đôi mắt cậu sưng húp như quả hạch, nhưng không còn rơi nước mắt nữa. Má phải bầm tím, nhưng dường như cậu không cảm nhận được cơn đau, lại cười lên, mang nét trẻ con bất cần: “Bà ơi, con đói rồi, mình về nhà ăn cơm nha.”

Khoảnh khắc ấy, nước mắt bà Diêu lăn dài. Bà ôm chầm lấy Đàm Du, òa khóc nức nở.

Gió biển thổi mạnh, tóc tai và áo quần hai bà cháu bị thổi bay tơi tả. Mặt trăng đã treo cao, ánh trăng lạnh lẽo rọi lên người họ, vừa thê lương vừa tàn nhẫn.

Mỗi lần gần Tết, Đàm Du đều rất háo hức, chạy tới chạy lui trong nhà, dọn dẹp xong lại ngồi dưới nhà chờ điện thoại của ba mẹ. Dù trong lòng biết cơ hội ba mẹ trở về rất mong manh, nhưng cậu vẫn kiên nhẫn chờ đợi, lần này qua lần khác.

Đến một lần, vào đúng ngày trước sinh nhật cậu, ba mẹ Đàm Du trở về. Cậu mừng đến mức cả đêm không ngủ nổi. Ba mẹ cứ tưởng vì mai là sinh nhật nên con vui quá, ai ngờ khi hỏi mới nghe được câu trả lời khiến ai nấy đều im bặt.

“Con sợ đây là mơ thôi. Ba mẹ ơi, con sợ sáng mai thức dậy hai người sẽ không còn ở đây nữa.”

Sinh nhật năm ấy, lần đầu tiên Đàm Du thể hiện đúng bản chất của một đứa trẻ. Cậu nhõng nhẽo đòi ba mẹ mua bánh sinh nhật. Họ đồng ý ngay, còn cho cậu theo đi chọn bánh.

Cậu nhảy cẫng lên vì sung sướng: “Con muốn cái bánh to nhất và ngọt nhất!”

Mẹ cậu khẽ búng mũi cậu, cười dịu dàng: “Được, mẹ chiều con hết.”

Hôm đó thời tiết không tốt lắm, do trời đang mưa nên đường hơi trơn. Ba Đàm Du lái xe rất chậm trên đường về sau khi mua bánh, nhưng lúc đi qua ngã rẽ, một chiếc xe khác không kịp phanh đã lao tới.

Chiếc xe bị đâm lật ngửa, bánh văng xuống đất vỡ nát. Mẹ Đàm Du phản ứng nhanh, ôm chặt lấy con, cơ thể che chắn toàn bộ cho cậu. Mảnh kính vỡ đâm thẳng vào phổi bà, máu phun ra bắn lên mặt Đàm Du.

Cậu chết lặng, không thở nổi.

Ba cậu gắng sức bò qua, lưng bị kính cứa rách một đường dài. Ông cắn răng chịu đựng, đẩy Đàm Du ra khỏi xe qua cửa sổ, để lại lời trăn trối cuối cùng:

“Chạy đi, Tiểu Du. Đừng bị thương. Phải sống!”

Cơ thể như nhận được mệnh lệnh, đôi chân Đàm Du máy móc chạy về phía xa, chẳng mấy chốc hai chiếc xe phát nổ, vang lên tiếng “BÙM” chấn động.

Cậu chạy mãi, trong đầu chỉ còn vang vọng:

Đừng bị thương. Phải sống.

Đừng bị thương. Phải sống.

Đừng bị thương. Phải sống.

Máu nhuộm khắp người nhưng cậu không hề bị thương. Khi chạy về đến nhà, chân đã mềm nhũn, quỳ sụp xuống. Cậu níu lấy ống quần bà nội, mắt đờ đẫn, giọng khàn khàn:

“Bà ơi… là con đòi ba mẹ đi mua bánh… con đã hại chết họ rồi.”

“Tiểu Du luôn tự trách bản thân vì cái chết của ba mẹ. Nó thường hỏi bà, nếu hôm đó không nằng nặc đòi đi mua bánh, liệu kết cục có khác không.”

Tay bà Diêu run rẩy, ánh mắt đẫm lệ: “Bà nên trả lời sao đây? Bà chỉ có thể nói đi nói lại… đó không phải lỗi của con.”

“Sau khi ba mẹ mất, nó càng trở nên hiểu chuyện, chưa từng khóc một lần nào. Nó cười nhiều hơn, hòa đồng hơn, có thêm bạn bè.”

“Bà cứ tưởng như vậy là tốt, ít ra nó không sống mãi trong bóng tối. Nhưng sau này bà mới nhận ra mình đã sai. Nó chưa từng vượt qua nỗi đau đó, ngược lại còn sinh ra phản ứng tâm lý, bắt đầu sợ xe cộ.”

Khuôn mặt bà Diêu bình tĩnh, nhưng những giọt nước mắt lăn dài và giọng nói run run đã nói lên tất cả nỗi đau trong lòng. Giang Hoài Thư chỉ lặng lẽ ngồi nghe, không nói lời nào.

“Tiểu Du nhà chúng ta tốt như thế, sao ông trời không thương lấy nó chứ?”

Nói xong, bà ôm mặt bật khóc, nước mắt tuôn trào qua kẽ tay. Ngón tay Giang Hoài Thư khẽ động, ánh mắt rơi vào khuôn mặt tái nhợt của Đàm Du. Anh nhìn cậu rất lâu rồi mới khẽ nói.

“Sẽ ổn thôi bà, rồi mọi chuyện sẽ tốt lên.”

“Đàm Du rồi cũng sẽ bình an.”

Khi Đàm Du tỉnh lại bên ngoài nắng đã lên. Những tia nắng len lỏi qua khe cửa, chiếu lên tấm chăn trên giường bệnh. Cậu nhíu mày, ngơ ngác nhìn trần nhà.

Vài giây sau, cậu bật dậy. Cảm giác chóng mặt đã biến mất, chỉ là có hơi khát nước.

Đây là bệnh viện?

Đúng lúc đó, một cô y tá có gương mặt thanh tú bước vào tiến lại gần cậu, ghi chép lại vài thông tin rồi nhẹ giọng nói: “Em là Đàm Du đúng không? Đây là chai cuối cùng rồi, truyền xong là có thể xuất viện.”

“Chị ơi…” – Đàm Du ngập ngừng, “Em ngủ bao lâu rồi ạ?”

Thấy cậu ấp a ấp úng, cô y tá bật cười: “Không lâu đâu, chỉ từ tối hôm qua đến sáng nay thôi. Bị sốt mà, chuyện bình thường.”

“Vậy… cái cậu nam sinh hôm qua đưa em đến bệnh viện, cậu ấy đâu rồi ạ?”

“Ý em là cậu nam sinh trạc tuổi em đúng không?” Cô thu bút lại, chỉ ra cửa – “Cậu ấy đi mua trái cây rồi, chắc sắp về.”

“À, vậy… em cảm ơn chị ạ.”

Nhắc tào tháo, tào tháo tới liền. Vừa dứt lời, Giang Hoài Thư đã xách một túi đầy trái cây và sữa bước vào.

“Ồ,” Đàm Du nhướng mày “Bệnh nhân như tôi được chăm sóc chu đáo ghê, cảm ơn bạn cùng bàn nhé.”

Nghe vậy, Giang Hoài Thư khẽ cong môi, đưa cậu một cốc nước ấm: “Uống đi.”

Đàm Du cầm ly, ngạc nhiên nhìn anh: “Sao cậu biết tôi đang khát nước?”

Giang Hoài Thư vừa ngồi xuống cạnh thùng rác vừa gọt táo, thuận miệng trả lời: “Truyền dịch rồi ngủ dậy ai chẳng khát.”

“Ồ,” Đàm Du gật đầu, nhìn anh “Chiều nay cậu còn phải đi học đúng không?”

Giang Hoài Thư gọt xong quả táo chỉ trong chưa đầy nửa phút, đưa cho cậu: “Ừ, lát nữa bà cậu sẽ đến chăm.”

Trái táo nhỏ xinh, nhìn rất ngon, Đàm Du cảm ơn rồi nhận lấy. Cậu cười gượng: “Bà tôi biết tôi bệnh rồi hả?”

“Ừ.”

Đàm Du nhắm mắt lại, rên một tiếng: “Chân bà tôi không tốt, tôi không muốn làm phiền bà.”

“Ăn xong rồi ngủ một giấc là truyền xong,” – Giang Hoài Thư khom người, đắp lại chăn cho cậu “Đừng nghĩ nhiều, tôi ở lại đây với cậu, đợi bà đến rồi tôi đi.”

“Được.”

Trong phòng bệnh trở nên yên ắng, gió ngoài thổi qua tán cây xào xạc. Giang Hoài Thư ngồi bên giường đọc sách, Đàm Du ăn xong táo thì ngẩn người một lúc, rồi thiếp đi lúc nào không hay.

Lúc nửa mê nửa tỉnh, cậu mơ hồ cảm thấy có ai đang nghịch nghịch cổ tay mình. Nhưng tưởng đó là mơ nên không để ý.

Lúc cậu tỉnh dậy lần nữa, Giang Hoài Thư đã không còn ở đó. Bà Diêu đang ngồi bên giường, đeo kính lão, khâu lại con búp bê vải.

“Bà ơi.” Đàm Du gọi một tiếng.

Bà Diêu ngẩng lên, mỉm cười hiền hậu: “Tỉnh rồi à? Tỉnh thì dậy đi con, truyền xong rồi, có thể về nhà rồi đó.”

“Con xin lỗi bà,” Đàm Du áy náy “Làm phiền bà rồi.”

“Nói gì thế,”  Bà gõ đầu cậu “Sau này mà bệnh thì nói với bà, đừng để bà lo. Nào, dậy đi.”

Đàm Du cười với bà: “Vâng.”

Nói xong, cậu vừa động tay định ngồi dậy, bỗng có gì đó cấn vào lòng bàn tay. Cậu nhíu mày, giơ tay trái lên nhìn, lập tức ngây người.

Trên cổ tay cậu, là một sợi dây bình an.

Bình Luận (0)
Comment