Đảo Hoa Nhài - Lục Bồ Đào Gia

Chương 8

Chương 8: Cảm

Mưa lớn kéo dài đến tận nửa đêm mới dứt, những cây hoa nhài xung quanh hẻm Hoa Nhài bị mưa quất đến tả tơi, cánh hoa rơi vương vãi khắp con đường nhỏ trong hẻm.

Chuông báo thức “reng reng reng” vang lên, Đàm Du nhíu mày, khó nhọc mở mắt. Cổ họng khô rát, nuốt nước bọt cũng rất khó khăn, Đàm Du cảm thấy cả người vừa nóng vừa lạnh, mỗi lần hít thở như thể phổi cũng muốn nổ tung.

Tình trạng này với Đàm Du không xa lạ, cậu đang sốt.

Cậu chậm rãi ngồi dậy, sau khi để đầu bớt choáng mới vươn tay tắt chuông báo thức, cả căn phòng lập tức trở lại yên tĩnh.

Cơ thể rã rời vô lực, đi đứng lảo đảo, Đàm Du bưng ly nước uống một ngụm, nuốt xuống cảm giác như đang nuốt lưỡi dao. Cậu lấy điện thoại nhắn cho Đoạn Giai Thành một tin nhắn, sau đó lại nằm xuống giường, nhắm mắt lại.

“Đàm Du không đến trường sao?” Giang Hoài Thư cau mày hỏi.

Đoạn Giai Thành vừa nhai bánh mì vừa nuốt xuống, đáp: “Ừ, nó bảo buồn ngủ, nhờ tôi xin nghỉ giùm,” Nói rồi mở điện thoại ra cho Giang Hoài Thư xem đoạn tin nhắn.

Lạc Đàm: Buồn ngủ, muốn ngủ thêm chút, mày đừng đợi tao, xin nghỉ giùm nhé.

Giang Hoài Thư lướt mắt qua đoạn tin nhắn, ánh mắt hơi khựng lại, môi mấp máy: “Không phải cậu ấy nên tự xin nghỉ sao?”

“Cậu chắc chưa biết, lão Đàm thường thế lắm,” Đoạn Giai Thành thu điện thoại lại, mở game lên, “Thầy cô và bạn học đều quen rồi, thực ra không xin cũng chẳng ai làm gì.”

Cho nên trước đây Đàm Du ngủ gật trong lớp mà giáo viên cũng mặc kệ là vì đã quen?

Giang Hoài Thư không thể hiểu nổi. Những hành vi của Đàm Du rất tuỳ tiện, thậm chí là buông thả. Chẳng lẽ cậu không muốn rời khỏi Mai Thành, ra ngoài nhìn ngắm thế giới?

Lúc này, chuông vào học vang lên, học sinh trở lại lớp. Giang Hoài Thư xin số WeChat của Đàm Du từ Đoạn Giai Thành rồi quay về chỗ ngồi.

Gần như suốt cả ngày hôm đó, Đàm Du không đến trường. Nói là ngủ cả ngày thì chẳng ai tin nổi. Trong lòng Giang Hoài Thư có chút lo lắng, tan học liền vội vã chạy khỏi lớp.

Cậu tìm đến hẻm Hoa Nhài, phải hỏi han mấy người mới tìm được nhà Đàm Du. Đứng trước cửa, anh đưa tay gõ mấy cái, kết quả không ai đáp lại. Đàm Du chẳng rõ đang làm gì, WeChat cũng không trả lời. Một dự cảm chẳng lành trào dâng trong lòng Giang Hoài Thư. Anh lại gõ cửa lần nữa, cất tiếng gọi: “Đàm Du, Đàm Du, cậu có ở nhà không?!”

“Đàm Du!”

Lúc này, Đàm Du đang nằm mê man trên giường, lờ mờ nghe thấy có người đang gõ cửa dưới lầu, còn gọi tên mình, nhưng cậu đến cả sức mở mắt cũng không có.

Thuốc cảm trên bàn đổ vung vãi khắp nơi. Đàm Du cố gượng dậy bằng cơ thể mềm nhũn, chậm chạp lần theo tường đi xuống mở cửa.

Cửa vừa mở ra, khuôn mặt Giang Hoài Thư hiện trước mắt. Đàm Du có phần bất ngờ, giọng nói khàn đến dọa người: “Giang Hoài Thư?”

Nghe giọng cậu khác thường, Giang Hoài Thư lập tức đưa tay sờ trán cậu. Nhiệt nóng bỏng dưới tay khiến anh giật mình: “Đàm Du, cậu sốt rồi?”

“Ừm,” Đàm Du đáp khẽ, giọng yếu ớt, đầu óc choáng váng như sắp ngất, “Tôi vừa uống chút thuốc, không sao, ngủ một giấc là ổn.”

“Cậu điên à?” Giang Hoài Thư nhíu mày, “Cậu sốt cao thế này, thuốc cảm có tác dụng gì nữa? Sao không đi bệnh viện?”

Đàm Du nhếch môi cười nhạt, vẻ mặt có phần bất cần: “Không chết được, tốn tiền làm gì.”

Nghe vậy, ánh mắt Giang Hoài Thư lập tức tối sầm lại, như thể chẳng muốn đôi co thêm. Anh kéo nhẹ khoé miệng, cúi đầu nhìn Đàm Du một lát, giọng bình thản: “Xin lỗi.”

Vừa dứt lời, còn chưa để Đàm Du kịp phản ứng vì sao lại nói xin lỗi, Giang Hoài Thư đã khom người xuống, tay trái luồn dưới đầu gối cậu bế cậu lên. Đàm Du giật mình, theo phản xạ ôm lấy cổ Giang Hoài Thư. Cậu chưa từng được ai bế như vậy, giờ phút này cả người đều ngây ra.

“Cậu…”

Giang Hoài Thư dùng chân trái đá cửa, đóng lại, rồi ôm cậu chạy ra ngoài: “Ngủ một giấc thôi, tỉnh dậy là tôii bệnh viện.”

Không rõ có phải do sốt hay không, Đàm Du cảm thấy mặt mình càng nóng hơn, đầu óc cũng thêm choáng. Mùi cam nhàn nhạt từ người Giang Hoài Thư lượn lờ quanh chóp mũi, khiến cậu cảm thấy an lòng một cách kỳ lạ.

Giang Hoài Thư bế Đàm Du đến bên đường, định vẫy xe. Nhưng người trong lòng đột nhiên kéo cổ áo anh. Anh quay xuống, nhìn về phía Đàm Du: “Sao vậy?”

Mặt Đàm Du trong nháy mắt tái nhợt, đồng tử co rút, hô hấp dồn dập, cả người run rẩy: “Đừng, Giang Hoài Thư, đừng.”

“Đừng đi xe, đừng đi xe…”

“Cậu thấy nặng thì… thì tôi có thể xuống đi bộ.”

Phản ứng của cậu quá mãnh liệt, thâm chí có thể gọi là giống phản ứng chấn thương tâm lý. Giang Hoài Thư cảm thấy có gì đó khác thường nhưng không hỏi ngay, chỉ nhẹ giọng trấn an: “Không đi xe đâu, Đàm Du, đừng sợ.”

Một nam sinh ôm một nam sinh khác đứng bên đường, trông vừa lạ vừa nổi bật. Người đi đường nhìn họ với ánh mắt kỳ lạ. Giang Hoài Thư nhận ra điều đó nhưng không quan tâm. Anh cứ thế ôm Đàm Du băng qua đường, chạy thẳng đến bệnh viện.

Khi đến bệnh viện truyền nước, Đàm Du đã sốt cao đến mức hôn mê bất tỉnh. Trong lúc cậu truyền nước, Giang Hoài Thư đi siêu thị bên cạnh mua một hộp khăn ướt, quay lại giúp cậu lau mồ hôi. Suốt quãng thời gian Đàm Du ngủ mê, anh không rời đi nửa bước.

Trời gần về chiều, mặt trời đã dần xuống, Diêu Thục Phân chống gậy bước vào phòng bệnh. Bà nhíu mày, lo lắng đầy mặt: “Tiểu Du, Tiểu Du ở phòng này à?”

Giang Hoài Thư nghe thấy tiếng gọi liền ngẩng đầu, thấy là một bà cụ, anh đứng dậy: “Cháu chào bà, Đàm Du nằm ở giường này.”

Bà cụ vì lo lắng nhưng chân lại yếu, bước đi không nhanh. Bà tập tễnh tôii bên giường Đàm Du, thấy sắc mặt cậu đã khá hơn mới thở phào, rồi quay sang cảm ơn Giang Hoài Thư: “Cảm ơn con nhé, Tiểu Du truyền nước hết bao nhiêu tiền thế?”

Giang Hoài Thư lễ phép cười: “Không có gì đâu bà, cũng không tốn mấy. Bà là bà nội của Đàm Du phải không? Cháu là bạn cùng bàn với cậu ấy, tên Giang Hoài Thư.”

Như cảm thấy Giang Hoài Thư quen mắt, Diêu Thục Phân nheo mắt nhìn một lúc rồi chợt nhớ ra điều gì, bà mỉm cười: “Cháu là người hôm trước mới chuyển đến hẻm Hoa Nhài đúng không? Bà từng gặp cháu đấy.”

“Dạ, là cháu ạ,” Giang Hoài Thư đỡ bà ngồi xuống, “Hôm ấy cháu mới chuyển đến, chưa kịp thích ứng, may nhờ bà và Đàm Du giúp đỡ.”

Bà cười hiền hậu: “Không sao, sau này có khó khăn gì cứ nói với chúng ta nhé. Đã đến ở hẻm Hoa Nhài rồi thì là người một nhà.”

Nghe vậy, Giang Hoài Thư gật đầu cười: “Cảm ơn bà.”

Diêu Thục Phân nhẹ nhàng vỗ tay anh, ánh mắt đầy trìu mến. Sau đó bà nhìn khuôn mặt Đàm Du, thở dài: “Đứa nhỏ này, ốm cũng không nói với bà một tiếng. Là ông cụ ở nhà bên nói thấy có cậu thanh niên ôm Tiểu Du chạy đến bệnh viện nên bà mới biết. Dọn hàng xong là bà vội chạy qua đây ngay.”

Nghe đến đó, Giang Hoài Thư bỗng nhớ lại phản ứng dữ dội của Đàm Du khi nãy bên đường lúc nhắc đến đi xe. Cậu khựng lại một chút, ngẩng đầu nhìn bà nội Đàm Du: “Bà ơi, cháu có chuyện muốn hỏi.”

“Sao khi nhắc đến xe, Đàm Du lại phản ứng mạnh đến thế ạ?”

Vừa nghe hỏi, ánh mắt Diêu Thục Phân lập tức dừng lại. Bầu không khí trong phòng chợt lắng xuống, chỉ còn tiếng “tít tít” của máy móc và tiếng thở nhẹ. Mấy chục giây trôi qua tưởng chừng dài bằng cả thế kỷ. Bà đưa tay run run vuốt nhẹ mái tóc Đàm Du, đôi mắt đục ngầu hiện rõ sự đau lòng.

“Có lẽ là vì ba mẹ nó mất trong tai nạn xe khi nó mới mười một tuổi.”

“Đó là bóng ma cả đời của nó.”

Bình Luận (0)
Comment