Chương 7: Vòng tay
Vừa thi giữa kỳ xong, đám học sinh trong lớp có vẻ náo nhiệt, mỗi người lại có một lý do khác nhau. Một số thì đang đối chiếu đáp án để ước chừng điểm, số còn lại thì bàn bạc xem tan học nên đi đâu chơi.
Nhưng Đàm Du thì không giống ai cả. Cậu chẳng thuộc nhóm nào trong số đó mà đang mày mò với chú chuột hamster vừa mới rút thăm trúng thưởng được ở cổng trường. Cậu đặt một ít thức ăn cho chuột lên bàn, rồi lấy phần còn lại để trong lòng bàn tay phải, từ tốn dụ dỗ chú chuột bò lên tay mình. Cứ như thế lặp đi lặp lại, chơi đến mức say mê.
Lớp học không có máy lạnh cũng không có quạt, Giang Hoài Thư thấy nóng, liền kéo cổ áo ra để quạt cho mát. Anh mở sách ra, trải lên bàn rồi ngồi yên lặng, nhìn như đang chăm chú đọc sách, thực ra là đang ngẩn người.
Chuột hamster bò vài lần thì mệt, liền rúc vào cạnh đống sách không chịu nhúc nhích nữa, Đàm Du trêu kiểu gì nó cũng không phản ứng. Chồng sách cao che mất ánh nắng, chuột hamster chớp chớp đôi mắt nhỏ như hạt đậu, hơi thở dần đều, rồi nhắm mắt ngủ say. Đàm Du xoa đầu lông xù của nó, tặc lưỡi một tiếng: “Chuột lười.”
Lời vừa dứt, Giang Hoài Thư đột nhiên ngẩng đầu nhìn qua: “Gì thế?”
“Hử?” Bị hỏi vậy, Đàm Du có chút khó hiểu, “Cái gì là gì?”
Thấy vẻ mặt Đàm Du đầy nghi hoặc, Giang Hoài Thư dừng lại một chút rồi nói tiếp: “Cậu vừa gọi tôi à?”
“Tôi đâu có.”
Cuộc đối thoại cứ ông nói gà bà nói vịt, cả hai đều thấy khó hiểu. Mãi đến khi Đàm Du chợt nhận ra, liền phá lên cười đến mức muốn lăn ra chết: “Tôi vừa gọi là ‘chuột’, không phải ‘Thư’, Giang Hoài Thư, cậu bị sao vậy?”
*Chuột(Shǔ), Thư(Shū)
Nghe vậy, Giang Hoài Thư im lặng.
Đàm Du thấy anh không nói gì thì càng khoái chí, cậu đẩy chồng sách trên bàn Giang Hoài Thư sang bên, ghé sát mặt lại gần, cười nham nhở, giọng châm chọc: “Thư lười?”
Giang Hoài Thư mím môi, hơi quay đầu đi đầy ngượng ngùng. Đàm Du thì không chịu buông tha, đầu cậu nghiêng sang bên nào là Đàm Du cũng dí theo bên đó.
“Thư lười?”
“Thư lười!”
“Thư lười Thư lười Thư lười Thư lười Thư lười Thư lười Thư lười Thư lười Thư lười Thư lười Thư lười Thư lười Thư lười Thư lười!”
Giang Hoài Thư: “……”
Có vẻ thật sự không chịu được nữa, Giang Hoài Thư vươn tay ra bóp má Đàm Du. Đàm Du không nhúc nhích được, nhưng cái miệng vẫn không tha: “Lười… Thư?”
Đôi mắt Đàm Du cong cong, ánh mắt đầy ý cười. Giang Hoài Thư vô thức khẽ nhếch môi, bật cười một tiếng, giọng bất đắc dĩ: “Cậu thật là……”
Hai người tuy không gây tiếng động lớn, nhưng do khoảng cách quá gần nên Đoạn Giai Thành quay đầu lại là thấy ngay, cậu ta hoảng đến mức rớt cả bánh quy ra khỏi miệng: “Hai cậu đang… đang tính hôn nhau hả?!”
Nghe vậy, Đàm Du lập tức quay đầu trừng cậu ta: “Nói gì đấy, tao với Giang Hoài Thư là tình bạn thuần khiết, hiểu chưa?”
“Phải rồi phải rồi,” Đoạn Giai Thành bĩu môi, giọng điệu mỉa mai, “Tình~ bạn~ thuần~ khiết~”
Vẻ mặt với giọng điệu đó trông rất thiếu đánh, Đàm Du liền đứng dậy cầm quyển sách cuộn lại, bước thẳng tới: “Đoạn Giai Thành, Mày muốn bị ăn đòn hả?”
Đoạn Giai Thành thấy vậy, lập tức vứt bánh quy chạy ra ngoài, vừa chạy vừa quay đầu lè lưỡi: “Lêu lêu lêu, giỏi thì đuổi theo tao nè!”
“Cứ chờ đấy, bị tao bắt được thì mày xong đời!” Nói rồi, Đàm Du sải chân đuổi theo.
Tiếng bước chân chạy ngày càng xa, Giang Hoài Thư cúi mắt xuống, đầu ngón tay bỗng nhiên co lại.
…
Buổi trưa lúc ăn cơm, Đoạn Giai Thành nóng đến mức suýt ngất, cậu ta ép lon Coca lạnh vào mặt để giảm nhiệt, rồi đứng nép vào máy lạnh của tiệm trà sữa không muốn đi đâu.
Đàm Du thấy vậy thì xấu hổ muốn chết, cầm ly trà sữa quay lưng bỏ đi: “Mày cứ đứng đấy mà hóng mát đi, tao đi trước đây.”
“Ê đừng mà,” Đoạn Giai Thành vội đuổi theo, “Trễ giờ rồi, anh em phải chịu khổ cùng nhau chứ!”
Trời vốn đã oi, Đoạn Giai Thành còn cứ bám dính lấy Đàm Du, cậu liền bực mình: “Buông ra, nóng muốn chết.”
“Xì,” Đoạn Giai Thành buông tay, lẩm bẩm nhỏ xíu: “Đồ vô tình.”
Lúc này phía chân trời đằng sau biển bắt đầu phủ đầy mây đen, Đàm Du nhíu mày.
Không phải sắp mưa đấy chứ? Cậu đâu có mang dù.
“Bán vòng tay chuỗi hạt đây! Có thể tự tay thiết kế!!”
Một tiếng rao hàng cắt ngang dòng suy nghĩ, Đàm Du dừng bước, quay đầu nhìn sang. Trên quầy hàng là mấy chiếc hộp đựng hạt đủ loại, to nhỏ, đỏ tím đủ màu – là những hạt vòng tay rất bình thường. Không biết nghĩ gì, cậu liền dừng lại.
“Ông chủ, có hạt nào khắc chữ không?”
Người bán thấy có khách tới liền ngừng rao, tươi cười tiếp đón: “Có chứ, tất nhiên là có rồi,” ông ta đưa cho Đàm Du một sợi dây, sau đó mở một chiếc hộp đỏ ra, “Hạt khắc chữ ở đây, cậu cứ từ từ chọn nhé.”
Thấy Đàm Du dừng lại ở quầy hàng, Đoạn Giai Thành ngạc nhiên: “Lão Đàm, mày định làm gì đấy, làm vòng tay hả?”
Đàm Du không trả lời thẳng, vừa lựa hạt vừa nói: “Mày về trước đi.”
Đoạn Giai Thành trợn to mắt: “Trễ giờ rồi đó, mày chắc muốn ngồi đây làm thật à?”
“Thầy không quản tao,” Đàm Du thản nhiên, “Mày sợ trễ thì cứ đi đi.”
Nghe vậy, Đoạn Giai Thành lập tức quay đầu: “Tạm biệt.”
Khoảng mười phút sau, Đàm Du cuối cùng cũng tìm được hai hạt có khắc chữ mong muốn. Cậu xâu hai hạt khắc chữ và chiếc chuông nhỏ vào giữa, hai bên là các hạt trang trí đủ màu, cuối cùng thắt nút cố định.
Đàm Du cầm chiếc vòng lên ngắm kỹ, nhếch môi cười thành tiếng.
“Ông chủ, tính tiền.”
…
Mưa như trút nước, ngoài cửa sổ mờ mịt cả một vùng trời. Đã là hết tiết đầu tiên, vậy mà Đàm Du vẫn chưa quay về.
Bên cạnh trống trơn, Giang Hoài Thư cứ để tâm trí mình trôi theo tiếng mưa, không tài nào tập trung làm bài. Anh không ít lần liếc nhìn về phía cửa lớp, như đang chờ đợi điều gì.
Chuông vào tiết vang lên, thầy DDVP bước vào lớp, Đoạn Giai Thành thấy là thầy thì hoảng hốt: Chết rồi, sao tiết này lại là thầy DDVP? Đàm Du lần này tiêu thật.
Thầy DDVP gõ bảng, ho nhẹ một tiếng: “Rồi, các em trật tự, lấy bài kiểm tra hôm qua ra, chúng ta bắt đầu chữa đề…”
“Báo cáo.”
Tiếng nói cắt ngang, cả lớp ngoảnh đầu lại nhìn. Đàm Du đang đứng ở cửa, thở hổn hển.
Toàn thân cậu ướt sũng, lông mi dài dính nước, tóc tai rối bời nhỏ từng giọt xuống sàn.
Thấy bộ dạng tơi tả ấy, thầy DDVP liền nhíu mày: “Đàm Du, sao ướt nhẹp thế kia? Bị mưa à? Mau vào lớp đi, kẻo cảm lạnh.”
Đàm Du cúi đầu cảm ơn, rồi đi vào: “Cảm ơn thầy.”
Tưởng cậu sẽ bị phạt, ai ngờ thầy DDVP chẳng nói gì, cũng không trách mắng. Đoạn Giai Thành há hốc miệng: Gì thế trời, sao lần trước mình trễ có tí mà bị phạt đứng cả chiều?
Từ lúc Đàm Du bước vào, Giang Hoài Thư đã không rời mắt khỏi cậu. Đợi Đàm Du ngồi xuống, anh mới khẽ hỏi: “Cậu…”
“Suỵt,” Đàm Du đưa ngón tay lên môi, ra hiệu Giang Hoài Thư đừng nói, “Tôi có đồ muốn đưa cậu.”
Giang Hoài Thư khựng lại: “Là gì?”
Đàm Du ngả người dựa lưng, cười khẽ: “Về nhà rồi sẽ biết.”
Mưa vẫn chưa dứt, lớp học trở lại yên tĩnh, thầy DDVP tiếp tục bài giảng. Đàm Du có vẻ mệt, chống cằm rồi thiếp đi luôn.
Giang Hoài Thư cúi đầu ngắm khuôn mặt lúc ngủ của cậu, ánh mắt lần lượt lướt qua hàng mi, sống mũi, cuối cùng dừng lại ở đôi môi. Bên tai văng vẳng tiếng thở nhẹ của Đàm Du, anh ngừng lại vài giây rồi dời mắt đi.
Đàm Du ngủ cả buổi chiều, còn Giang Hoài Thư thì ngẩn người cả buổi.
Tan học, học sinh lục đục ra về hết, Đoạn Giai Thành tới lay người Đàm Du: “Lão Đàm, dậy đi, tan học rồi.”
Đàm Du bị lay vài lần mới tỉnh, dụi mắt ngồi dậy, áo khoác rơi khỏi vai: “Tan học rồi hả?”
Đoạn Giai Thành gật đầu: “Ừ, mày có mang dù không?”
“Không có,” cậu ngáp một cái rồi nhặt áo khoác lên, “Áo này của ai vậy?”
“Làm sao tao biết?” Đoạn Giai Thành nói, rồi chỉ ra ngoài, “Ba tao đến đón rồi, mày không có dù thì đi chung đi, tao bảo ba đưa mày về.”
Vừa nghe vậy, không hiểu sao tay Đàm Du khẽ run, động tác dừng lại chốc lát, rồi ngẩng đầu cười: “Không sao, tao đợi mưa tạnh rồi đi, cùng lắm thì chạy về, dù sao người cũng ướt rồi.”
“Không được” Đoạn Giai Thành tròn mắt, không đồng ý chút nào, “Lỡ mày cảm thì sao?”
Có vẻ thấy Đoạn Giai Thành lắm lời, Đàm Du chậc một tiếng: “Ôi dào, không cảm đâu, mày về đi, tao chơi game đây.” Nói rồi, cậu lấy điện thoại ra, bộ dạng không muốn nghe thêm gì nữa.
Biết tính Đàm Du bướng, chuyện đã quyết thì khuyên mấy cũng vô ích, Đoạn Giai Thành thở dài: “Vậy tao đi trước nha.”
“Bái bai.”
Đoạn Giai Thành vừa rời đi chưa lâu, Đàm Du liền tắt điện thoại nhìn ra ngoài mưa, nghĩ bụng hay là cứ chạy về luôn, ướt thì cũng ướt rồi. Đang lưỡng lự thì một giọng nói vang lên từ cửa lớp: “Đàm Du, cậu tỉnh rồi à?”
Đàm Du quay đầu lại, sững người: “Cậu chưa về à?”
Giang Hoài Thư gật đầu: “Tôi đi đổ rác.”
“Áo này là của cậu?” Đàm Du thấy cậu chỉ mặc áo đồng phục ngắn tay, liền giơ áo khoác lên, “Cậu đắp lên người tôi à?”
“Ừ.”
Giang Hoài Thư khẽ đáp, một tay đeo cặp đứng ở cửa lớp.
“Tôi có mang dù, đi cùng đi.”
…
Mưa càng lúc càng lớn, Đàm Du mặc chiếc áo khoác rộng thùng thình, nép vào chiếc ô của Giang Hoài Thư. Hai người đứng rất gần nên không thấy lạnh chút nào. Tiếng mưa tí tách rơi lên ô, khiến bầu không khí im lặng giữa hai người bỗng trở nên sống động.
“Giang Hoài Thư.” Đàm Du bỗng gọi.
Giang Hoài Thư quay sang: “Gì vậy?”
Đàm Du bật cười, đưa tay lên ngửi ống tay áo cậu: “Cậu ăn cam lớn lên à? Người cậu thơm quá.”
Giang Hoài Thư khựng chân.
Lúc này hai người đã tới trước cửa nhà Đàm Du. Cậu đứng dưới ô, khẽ nhướng mày: “Giơ tay ra.”
Lông mi Giang Hoài Thư khẽ run, anh mở tay ra. Đàm Du đặt vào lòng bàn tay anh một chiếc vòng tay, cảm giác hơi lạnh, rồi dặn dò: “Về nhà mới được xem.”
“Ừ,” Giang Hoài Thư cúi đầu, “Tôi biết rồi.”
Đợi Đàm Du vào nhà, Giang Hoài Thư mới rời đi. Anh cầm ô đi đến ngã rẽ, lấy vòng tay ra ngắm kỹ. Hạt là nhựa, không tinh xảo, cách xâu cũng cũ kỹ, nhưng Giang Hoài Thư lại thấy nó rất đẹp.
Anh nhẹ nhàng lắc chiếc vòng, chiếc chuông giữa vòng phát ra âm thanh leng keng trong trẻo. Cùng lúc đó, hai hạt có khắc chữ bên cạnh cũng hiện rõ trước mắt anh.
Giang Hoài Thư sửng ngươi, ánh mắt khẽ giao động, bật cười.
Chuột hư.